Nhưng tam tiểu thư không gọi họ, chỉ có buổi trưa nhẹ nhàng đi qua để lại hương thơm phảng phất, Sở Ly không khỏi thất vọng hụt hẫng. Lý Việt cũng ỉu xìu không có chút tinh thần nào.

Phẩm chất của Hàn Tinh thảo cũng bình thường, không được tính là linh thảo, mức độ thuần khiết của linh khí gần giống với cây liễu, hắn đồng thời làm một lúc hai việc, một tay chạm vào Nguyệt Quang lan, tay còn lại đặt nhẹ lên Hàn Tinh thảo. Linh khí của Nguyệt Quang lan đang xoay chuyển Tẩy Mạch quyết, phân tán ra một tia truyền vào Hàn Tinh thảo.

Hàn Tinh thảo nhận được linh khí của Nguyệt Quang lan, chỉ trong vòng một đêm đã tràn trề sức sống, mượt mà xanh mướt, tươi tắn, cứng cáp như sau cơn mưa.

Sáng ngày thứ hai, Tô Như mặc một bộ y phục màu vàng mơ nhẹ nhàng xuất hiện, bao quanh là mùi hương thoang thoảng.

Sở Ly ngồi luyện công giữa vườn Nguyệt Quang lan, Lý Việt vẫn đang đợi dưới gốc liễu bên hồ, mong chờ mòn mỏi, cuối cùng cũng đợi được Tô Như. Hắn hồ hởi bước tới đón, hai người đi tới trước mặt Sở Ly.

Tổ Như xua tay ra hiệu Sở Ly không cần đa lễ, nàng nhìn Hàn Tinh thảo một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Sở Ly:

- Sở Ly, đúng là chậu hoa đó sao?

Sở Ly gật đầu.

- Đúng vậy…

Tô Như không dám tin vào mắt mình, nàng đưa tay lay nhẹ Hàn Tinh thảo, lúc này mới tin là thật:

- Đúng là nó!

Nàng có đánh dấu trên chậu hoa này, người bên cạnh rất khó phát hiện.

Sở Ly cũng thầm thở dài, Tô Như tuy ít tuổi nhưng suy nghĩ chín chắn, không thể xem thường, bản thân mình cũng không được tự cao tự đại, cho rằng Đại Viên Kính Trí là có thể ỷ thế làm bừa.

Tô Như nhìn quan sát Sở Ly, đột nhiên khẽ cười:

- Sở Ly, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh.

Sở Ly chỉ mỉm cười không nói gì.

Tô Như lấy ra một chiếc khăn lụa trong tay áo, ở trong có bọc một hạt giống, đưa cho Sở Ly:

- Đây là hạt giống tiểu thư tặng cho ngươi, ngươi hãy nghĩ cách trồng nó đi.

- Hạt giống gì?

- Đàm Mộng hoa, ngươi từng nghe qua chưa?

Sở Ly trầm ngâm một chút, suy nghĩ nhanh chóng lục tìm trong kí ức:

- Đàm Mộng hoa giữ nhan sắc không già?

- Đúng là học rộng hiểu nhiều!

Tô Như gật đầu khen ngợi:

- Đúng là nó!

Tiểu thư có thể trọng dụng Sở Ly, nàng trở về có điều tra kĩ càng một lượt, hiểu rất rõ tình hình từ sau khi Sở Ly vào phủ.

Thích đọc sách, học rộng hiểu nhiều, là đối tượng duy nhất trong số phủ vệ phủ Quốc Công, dường như tất cả mọi người đều chuyên tâm tu luyện võ công, không có thời gian đọc sách, cảm thấy hiểu nhiều không bằng võ công lợi hại, suy nghĩ của Sở Ly quả là khác hẳn với người thường.

Sở Ly nhíu mày:

- Nghe nói, Đàm Mộng hoa mọc ở đỉnh tầng mây, môi trường sống e là…

- Trông chờ cả vào ngươi.

Tô Như cười rạng rỡ chỉ vào hạt giống:

- Nếu như ngươi thực sự có thể làm nó nảy mầm lớn lên, mới thực sự là có bản lĩnh!

- Được, để hạ nhân thử xem sao.

- Nếu như không mọc ra được, vậy thì hãy an phận chăm sóc hoa đi!

- Dạ.

Sở Ly trầm giọng nói.

Lý Việt ra vẻ nịnh bợ giúp đưa Hàn Tinh thảo về, Tô Như thẳng thừng từ chối, uyển chuyển bước đi, Lý Việt đứng dưới gốc liễu nhìn theo rất lâu, tới khi bóng dáng con thuyền nhỏ mất hút hắn vẫn không nỡ thu lại ánh mắt.

Sở Ly cười nói:

- Lý huynh, mất hồn rồi à?

Lý Việt đỏ mặt lớn tiếng nói:

- Đừng nói linh tinh!

- Tỉnh lại đi!

Lý Việt lắc đầu:

- Đó không phải là cô nương mà chúng ta có thể mơ tưởng đâu!

- Ôi…

Lý Việt uể oải ngồi xuống, cầm cây gậy cỏ gạch bừa trên mặt đất:

- Có lúc ta cũng không cam tâm, chỉ muốn đi làm hộ vệ!

- Cho dù luyện được võ công tuyệt thế thì cũng không thể giành được mỹ nhân như Tô tổng quản.

- Nhưng nói cho cùng cũng có chút hi vọng mà!

- Cho dù là Trác Phi Dương, Tô tổng quản cũng không coi ra gì, huynh có soái hơn hắn, võ công lợi hại hơn hắn không?

- Cái miệng của đệ đấy…

Lý Việt chỉ vào hắn, nói có phần khó chịu:

- Ta mơ một giấc mơ đẹp cũng không được sao, sao phải giội một gáo nước lạnh vậy chứ!

- Ta sợ huynh sẽ làm chuyện ngốc nghếch, một khi bị tình cảm làm cho đầu óc u mê, việc gì cũng có thể làm!

- Ôi… đúng là không biết gã đàn ông nào có thể xứng với Tô tổng quản!

- Đó không phải là việc chúng ta cần quan tâm, làm việc thôi!

Sở Ly thở dài.

Có điều trong lòng hắn nghĩ hoàn toàn khác, dã tâm hừng hực, càng lúc càng dấy lên mãnh liệt, Tiêu Kỳ, Tô Như, Triệu Dĩnh, tất cả mình đều phải giành được thì mới không uổng công tới thế giới này một chuyến!

Một tháng sau đó, Sở Ly không rời khỏi Đông Hoa viên nửa bước.

Chập tối hôm nay, khi ánh hoàng hôn buông xuống, Đông Hoa viên càng nhuốm màu hoa lệ, Lý Việt bê một chậu Nguyệt Quang lan tới Tây Hoa viên, trở về với vẻ mặt phẫn nộ.

Sở Ly ngồi giữa vườn hoa Nguyệt Quang lan, đám đất bên cạnh trồi lên một mầm xanh, Đàm Mộng hoa đã nảy mầm.

Lý Việt ngồi phịch xuống đất, oán hận chửi rủa:

- Tên Cố Lập Đồng này đúng là kẻ tiểu nhân!

Sở Ly ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Lý Việt nói:

- Đệ không nhìn thấy thái độ giận dữ vô cớ của hắn đấy thôi, cứ như thể người ta nợ hắn một vạn lượng vậy!

Sở Ly mỉm cười.

- Bản lĩnh không bằng người ta thì đành chịu thôi, tỏ thái độ gì được chứ, cũng đâu phải lấy Nguyệt Quang lan của hắn!

Lý Việt càng nói càng bực tức, giọng nói mỗi lúc một lớn.

Sở Ly nói:

- Hắn còn nói gì sao?

- … Không có gì.

Lý Việt hậm hực.

Sở Ly cười:

- Nói ta ăn may, không thể coi là bằng chứng?

- Hừ, cũng gần như vậy.

Lý Việt bĩu môi.

Hắn biết bây giờ là thời điểm quan trọng, nếu Đàm Mộng hoa thật sự nảy mầm, Sở Ly sẽ được tiểu thư trọng dụng, không dây dưa gì với Cố Lập Đồng nữa.

Sở Ly nói:

- Đố kỵ là khó tránh khỏi, huynh đi đưa hoa có người khác nhìn thấy chứ?

- Người ở Tây Hoa viên đều ở đó, giữa đường gặp hai người, đệ sợ bọn họ không nhận sao?

Sắc mặt Lý Việt nghiêm túc hẳn:

- Tham lam chiếm làm của riêng?

Nguyệt Quang lan mới thích nghi với đất ở đây, Cố Lập Đồng dùng nó để trồng thêm mấy cây, nói là do mình nghiên cứu, như vậy sẽ rất phiền phức.

Sở Ly nói:

- Không thể không đề phòng.

- Ta đi tìm Mạnh Lão!

Lý Việt không thể ngồi yên, đứng bật dậy, lao nhanh đi.

Sở Ly lắc đầu mỉm cười, những việc này chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần dựa hơi tam tiểu thư thì tiền đồ của mình cũng không thể kém cỏi.

Mạnh Khánh Lâm nhanh chóng tới cùng Lý Việt, sắc mặt hồng hào, Sở Ly liền đứng dậy chào hỏi.

- Ha Ha, Tiểu Sở, ta tới báo tin vui!

Ông vỗ vai Sở Ly, cười ha ha:

- Lần này đúng là nở mày nở mặt, ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Cố Lập Đồng đó thôi!

Sở Ly cười nói:

- Lý huynh vừa mới mang một cây Nguyệt Quang lan đi, Cố Lập Đồng sao vui vẻ được.

Mạnh Khánh Lâm hết sức vui mừng:

- Tiểu Lý đi rất đúng lúc, đụng phải Cố Lập Đồng đang mặt mày sa sầm đi khỏi Bách Thảo viện!

Lý Việt lắc đầu nói:

- Gã Cố Lập Đồng này thật quá đáng!

- Cũng có thể hiểu được.

Mạnh Khánh Lâm cười ha hả, nói:

- Tiểu Sở, ngươi lại thăng phẩm rồi, bát phẩm!

- Đa tạ Mạnh Lão!

Sở Ly chắp tay.

Mạnh Khánh Lâm xua tay:

- Sở Ly, thật ngại quá, chuyện vào Dược Viên phải đợi thêm một thời gian mới được.

Sở Ly nhìn hắn.

Mạnh Khánh Lâm than thở:

- Đám người Tây Hoa viên điên cuồng ngăn cản, phải đợi một thời gian nữa mới có kết quả, ngươi đừng vội.

- Ra vậy…

Sở Ly gật đầu.

Hắn đương nhiên không thể nói ra quyết định của Tiêu Kỳ, nói ra chỉ có hại không hề có lợi.

Mạnh Khánh Lâm nói:

- Ngươi hãy cẩn thận Cố Lập Đồng, hắn một lòng một dạ muốn gây sự với ngươi, chắc chắn sẽ không phục!

Sở Ly cười:

- Thực ra so tài cũng không có gì, phải cọ sát mới có tiến bộ.

- Ta rất thích khí phách của tiểu tử ngươi!

Mạnh Khánh Lâm cười ha ha vỗ vai hắn:

- Không phục thì cứ tới, trị cho tâm phục khẩu phục thì thôi!

Lý Việt lắc đầu:

- Cố Lập Đồng vốn rất lợi hại.

- Vậy nên thắng hắn mới thể hiện rõ bản lĩnh của mình!

Mạnh Khánh Lâm cười nói:

- Quá kém cỏi, thắng cũng không có gì thú vị!

Sở Ly cười híp mắt không nói gì.

Hắn biết là Mạnh Khánh Lâm khích lệ như vậy là muốn mình thắng Cố Lập Đồng một lần, loại bỏ trở ngại vào Dược Viên.

Vào lúc hoàng hôn, Sở Ly bị Lý Việt kéo ra khỏi Đông Hoa viên, tới Nghênh Tiên lầu, thăng lên bát phẩm sao có thể không ăn mừng?

Nghênh Tiên lầu nằm ở phía nam Sùng Minh Thành, cách Nam Môn không xa, lầu cao chọc trời, biển hiệu đón gió bay phấp phới, cả Sùng Minh Thành đều có thể nhìn thấy.

Hai người ngồi ở vị trí cửa sổ lầu hai, nhìn xuống hàng xe ngựa nườm nượp trên phố, huyên náo phồn hoa, nảy cảm giác chúng sinh say hết mình ta tỉnh.

Bốn hũ rượu bích diệp nương được mở ra, hương rượu xộc lên mũi, mười đĩa cao lương mĩ vị, màu sắc hương vị hấp dẫn được bày lên bàn, hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Lý Việt vô cùng hào hứng, cười ha hả nói:

- Huynh đệ, thế này mới đúng chứ, cuộc sống chính là thế này, chúng ta nhận tiền công cao như vậy, tại sao lại không hưởng thụ chứ?

Sở Ly mỉm cười:

- Bữa hôm nay không dưới mười lượng bạc đâu nhỉ?

- Sáu lượng là đủ!

Lý Việt cười nói:

- Đồ ăn không đáng tiền, mắc là ở rượu, một lượng một hũ!

Sở Ly quả thực không rõ giá cả.

- Chúng ta một tháng được năm mươi lượng, lại còn cả tiền thưởng nữa!

- Nói cũng đúng.

Sở Ly cũng thích hưởng thụ, rượu ngon, mồi ngon và người đẹp, uống loại rượu ngon nhất, ngủ với cô nương đẹp nhất. Hắn yêu cầu cao, nếu hưởng thụ thì phải hưởng thụ những thứ tốt nhất, đầu tiên cần có địa vị quyền thế và võ công mới có thể hưởng thụ được.

- Ô kìa… đây chẳng phải là Sở công tử danh tiếng lẫy lừng đó sao!

Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên, hai người đứng trước bàn của họ.

Sở Ly đưa mắt nhìn qua, hai nam tử, một người cao gầy, đôi mắt hẹp dài, cao ngạo liếc mắt nhìn hai người, đứng bên cạnh là một nam tử mập ú, gương mặt béo trắng căng bóng.

- Cố Lập Đồng!

Lý Việt kêu lên.

Nam tử cao gầy lạnh lùng nói:

- Lý Việt!

- Cố Lập Đồng, ngươi đi theo ta ư?

Lý Việt sa sầm sắc mặt.

- Buồn cười!

Cố Lập Đồng cười nhạt:

- Ngươi chả phải đại mĩ nhân, ta đi theo ngươi làm gì! Sở Ly nói xem có đúng không?

Đôi mắt hẹp dài của hắn sáng quắc, dường như muốn nhìn thấu Sở Ly.

- Ta là Sở Ly, Cố huynh, nghe danh đã lâu!

Sở Ly quan sát Cố Lập Đồng, hai người lần đầu gặp mặt, Cố Lập Đồng võ công không tầm thường, xứng là hộ vệ cửu phẩm.

Cố Lập Đồng ngồi xuống không hề khách sáo, giơ tay:

- Tiểu nhị, thêm hai bộ chén đũa!

- Tới liền…

Sở Ly nhíu mày, hắn làm vậy rõ ràng không xem mình ra gì, xem ra không hề có thiện ý.

- Ngươi chính là Sở Ly?

Nam tử béo mập đưa mắt đánh giá Sở Ly:

- Huênh hoang gớm!

Sở Ly nhìn hắn:

- Vị huynh đệ này là…?

- Chu Ngọc Đình!

Nam tử béo mập cao ngạo nói.

Sở Ly như bừng tỉnh:

- Thì ra là Chu huynh.

Chu Ngọc Đình, thị vệ bát phẩm, con trai của Chu cung phụng Diễn Võ điện, quan hệ rộng rãi.

Chu Ngọc Đình cầm hũ rượu lên, rót đầy cho mình và Cố Lập Đồng, sau đó đặt mạnh xuống, hai người uống cạn một ly, rõ ràng đã coi mình là chủ nhân.

Lý Việt vẻ mặt giận dữ, nhưng bị Sở Ly dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản.

Chu Ngọc Đình đặt hũ rượu xuống, vẻ mặt nhìn hắn đầy ẩn ý:

- Sở Ly, nói thật đi, Nguyệt Quang lan đúng là do ngươi trồng ư?

Sở Ly mỉm cười:

- Chu huynh nói vậy là ý gì?

- Nguyệt Quang lan là do Cố huynh trồng!

Chu Ngọc Đình đặt mạnh chén rượu xuống, lớn tiếng nói.

Sở Ly ngạc nhiên, nhìn Chu Ngọc Đình rồi lại nhìn Cố Lập Đồng, bật cười.

- Chu Ngọc Đình, ngươi nói linh tinh gì vậy?

Lý Việt đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn giận dữ:

- Nguyệt Quang lan là do Cố Lập Đồng trồng?

- Đúng vậy, chính là do Cố huynh trồng!

Chu Ngọc Đình uống một ngụm rượu, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:

- Sở Ly ăn trộm kỹ thuật của Cố huynh, loại người như vậy căn bản không xứng đáng sống ở phủ Quốc Công!

Sở Ly lắc đầu.

- Nói linh tinh!

Lý Việt phẫn nộ mặt đỏ bừng:

- Chu Ngọc Đình, ngươi thật không biết xấu hổ, Nguyệt Quang lan của các ngươi là do ta đưa tới, rất nhiều người đều nhìn thấy, đừng hòng chối cãi!

- Ai nhìn thấy vậy?

Chu Ngọc Đình xua tay phản đối:

- Nói bừa bênh vực các ngươi, bọn chúng thật to gan!

- Phương…

Lý Việt đang định nói tên, Sở Ly liền ngắt lời:

- Lý huynh, bỏ đi!

Lý Việt nhìn hắn.

Sở Ly rót cho hắn một chén rượu đầy, đưa lên:

- Nào, nghe một câu chuyện cười thú vị như vậy, nên uống một chén!

Lý Việt sững người, lập tức hiểu ý, cười ha ha:

- Đúng, đúng, chỉ có điều câu chuyện cười này không buồn cười chút nào!