Hắn trực tiếp trở về Địa Tinh viện của Tam Tuyệt đường.

Dọc theo đường đi hắn trầm mặt, đằng đằng sát khí, đụng phải ai cũng không để ý, giống như mọi người đều thiếu nợ hắn tiền vậy, mọi người thấy vậy âm thầm lắc đầu, gia hỏa tới từ Bình an trấn này quả thực có một thân rất khí, hoàn toàn không hợp với Lạc Châu thành. 

Hắn đi tới Địa Tinh viện, hai mươi mấy người ở trong sân luyện công, tất cả đều là cao thủ Tiên Thiên, thậm chí còn có Tiên Thiên viên mãn, nhìn thấy hắn đi vào, có người chào hỏi:

- Triệu Đại Hà, tới đây đi!

Sở Ly quét mắt nhìn một chút, hừ lạnh một tiếng quay đầu rời đi. 

- Này, Triệu đại ca, Hương chủ không có ở đây.

Người lúc trước giương giọng kêu lên.

Hắn là một thanh niên khôi ngô khỏe mạnh, không xê xích bao nhiêu với Sở Ly, vẻ mặt dữ tợn, có chút khiêu khích nhìn Sở Ly: 

- Nghe nói ngươi có thần lực kinh người, đao pháp kinh người, Hương chủ đặc cách chiêu thu ngươi vào trong đường, đến đây, bộc lộ tài năng đi!

Sở Ly không có để ý tới hắn mà trực tiếp đi đến chính sảnh.

- Này, Hương chủ thực sự không có ở đây mà. 

Thanh niên khôi ngô khỏe mạnh kia giương giọng kêu lên:

- Ngươi không tin ta sao?

Sở Ly quay đầu lườm hắn một cái rồi nói: 

- Ngươi là cái thá gì chứ?

Câu nói này vừa ra, thanh niên khôi ngô khỏe mạnh tức thì ngẩn ra, sắc mặt lập tức đỏ lên, trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn:

- Họ Triệu, ngươi muốn chết sao? 

Sở Ly quay đầu nhìn về phía thanh niên này, đôi mắt tam giác đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tôn Triệu Nhân. 

Thanh niên khôi ngô khỏe mạnh hừ lạnh nói.

Hắn lập tức cảm giác mình quá yếu thế, vừa thẹn lại vừa giận, cho nên mới sinh ra sự phẫn nộ:

- Họ Triệu, ngươi cố ý làm vậy đúng không? 

- Loại tiểu bối không có tên tuổi như ngươi, ta chẳng muốn để ý tới!

Sở Ly vung vung tay:

- Ngươi khiêu khích như thế là ước ao đố kị với ta đúng không? 

- Nói bậy!

Tôn Triệu Nhân nổi giận đùng đùng, bước lên phía trước vài bước nói:

- Họ Triệu, ngươi và Hương chủ có phải là thân thích hay không? 

- Đầu óc của ngươi thật là có vấn đề.

Sở Ly bật cười, chỉ chỉ vào hắn:

- Ngươi muốn nói Hương chủ nhân việc công làm việc tư sao? Lá gan thật là lớn, gan so với ta còn lớn hơn! 

Hắn lắc đầu một cái rồi nói:

- Đối với loại người ngu xuẩn như ngươi, ta thực sự không muốn phí lời!

Hắn đưa tay đi tới phía trước giá binh khí, cầm lấy một thanh đao gỗ, nói: 

- Đến đây đi, xem bản lĩnh của ngươi ra sao!

- Được.

Tôn Triệu Nhân cắn răng, cũng cầm lấy một thanh đao gỗ, nói: 

- Ta rất muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!

Sở Ly đánh xuống một đao, là Phách Sơn thức.

Tôn Triệu Nhân nâng đao đón nhận. 

- Phốc!

Tôn Triệu Nhân và gỗ đồng thời ngã xuống mặt đất, tay che vai, khó có thể tin được trừng mắt nhìn Sở Ly.

Hắn cảm giác một đao của mình như đang phải chặn hòn đá từ trên đỉnh núi lăn xuống vậy, chặn và không đỡ cũng không có gì khác nhau cả, vai đau đớn kịch liệt giống như gãy xương vậy. 

Sở Ly quay đầu quét mắt nhìn về phía hai mươi người còn lại, giương giọng quát lên:

- Còn ai không phục nữa? Cùng lên đi!

- Để ta đến thử xem! 

Một thanh niên thật thà cầm lấy một thanh kiếm gỗ, nâng hướng về phía Sở Ly.

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Còn ai nữa không? Cùng lên! 

- Một mình ta đã đủ rồi!

Thanh niên kia hừ lạnh nói:

- Xem kiếm! 

Kiếm gỗ rất nhanh, trong nháy mắt đã đâm đến yết hầu của Sở Ly.

Sở Ly chém ra một đao, trước khi kiếm gỗ đến yết hầu thì trường đao đã chém trúng thanh niên kia.

Mũi đao né qua chỗ yếu ở hạ thân của của hắn, bằng không lần này rất có thể sẽ làm cho hắn trở thành thái giám. 

- Ồ...

Trường kiếm của thanh niên kia tuột tay, hắn hai tay che bụng.

Miệng hắn mở lớn, liều mạng hít không biết bao nhiêu hơi thở, khuôn mặt đỏ ửng như đít khỉ, trong cổ họng chỉ có tiếng a a, nhưng ngay cả một câu cũng không nói ra được, thân thể khom lại, chậm rãi ngã xuống mặt đất. 

Sở Ly bĩu môi, lần nữa quét mắt nhìn về phía mọi người, hỏi:

- Còn có ai muốn động thủ nữa?

Mọi người cau mày nhìn hắn. 

Tuy rằng không cam lòng vì sự càn rỡ, coi trời bằng vung của hắn, thế nhưng lực lượng mạnh mẽ và tốc độ rất nhanh mà hắn biểu diễn làm cho bọn họ rất kiêng kỵ, tự nghĩ dù là bản thân đi tới cũng không chiếm được lợi ích gì cả.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, nói:

- Một đám rác rưởi! 

Mọi người phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.

- Để ta đến lĩnh giáo!

Một hán tử trung niên trầm giọng nói. 

Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút, nói:

- Ngươi già đầu rồi mà còn sính cường gì chứ?

- Triệu Đại Hà, ngươi quá ngông cuồng, ta lên là để cho ngươi biết trời cao đất rộng là gì! 

Hán tử trung niên hừ lạnh nói.

Sở Ly vung vung tay:

- Bớt dài dòng đi, đánh thì cứ đánh, không đánh thì đừng nói nhảm, ta rất ghét những người như các ngươi, động thủ còn muốn tìm lý do cho mình, muốn đánh thì cứ đánh, tìm lý do gì chứ, ngươi mau mau động thủ đi! 

Hán tử trung niên cầm lấy một thanh kiếm gỗ, bước một bước từ phía xa đến trước mặt Sở Ly, kiếm gỗ hóa thành một đạo ánh vàng, rất là nhanh.

Sở Ly đánh ra một chiêu Liêu Âm thức.

- Phanh! 

Sở Ly cảm giác được có một luồng nội lực tiến vào trong thân thể của hắn, hắn không thèm để ý mà cứ múa đao, lại chém ra một đạo Bình Giang thức, một đao chém lên trên cổ ccc hán tử trung niên.

Hán tử trung niên trực tiếp ngã chổng vó, dù làm thế nào cũng không bò dậy nổi.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Chiêu thức này cũng khá đáng sợ, còn nữa không?

Lần này mọi người đã hoàn toàn phục, hán tử trung niên là Tiên Thiên viên mãn, nếu tiến thêm một bước thì sẽ có thể đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại Thiên.

Sở Ly bĩu môi nói: 

- Thực sự là một đám rác rưởi!

Mọi người trợn mắt lên giận dữ nhìn hắn, lại không có người nào ra tay tự rước lấy nhục lấy.

Sở Ly quay đầu tiến vào trong phòng khách, ngồi vào trên cái ghế thái sư nhắm mắt lại, không nhúc nhích. 

Mọi người lườm hắn một cái, sau đó lại đi luyện công, biết nhục nhã sau đó đứng lên, liều mạng luyện công mới có thể xóa đi sỉ nhục mà bọn họ đã phải chịu đựng ngày hôm nay.

Tiếng bước chân vang lên, Chu Huân từ bên ngoài đi vào, vung vung tay, ra hiệu cho Sở Ly không cần đa lễ.

Hắn ngồi vào bên trong ghế Thái sư ở giữa, bình tĩnh nói: 

- Ngươi gặp phải ám sát sao?

- Ừm.

Sở Ly nói: 

- Hương chủ, ta có thể giết bọn họ chứ?

- Nếu có thể không giết thì cũng đừng giết.

Chu Huân lắc đầu nói: 

- Dù sao cũng là huynh đệ của Tam Tuyệt đường.

- Nếu như bọn họ niệm tình ta là huynh đệ thì cũng sẽ không giết ta.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Chỉ cho bọn họ giết ta mà không cho phép ta giết bọn họ sao?

- Như vậy cũng đúng.

Chu Huân bật cười. 

Sở Ly nói:

- Theo ta thấy, ta giết là xong, trực tiếp giết sạch bọn họ, để xem Phùng Hương chủ còn có thể sai khiến được ai tới giết ta nữa chứ!

- Vậy hắn chỉ có thể tự mình ra tay mà thôi. 

Chu Huân nói.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

- Hương chủ ngươi sẽ không bàng quan đứng nhìn đúng không? 

- Đi thôi, đi theo ta!

Chu Huân đứng dậy đi ra ngoài.

Sở Ly theo ở phía sau hắn đi ra khỏi phòng khách: 

- Đi đâu vậy?

- Đi gặp một người.

Chu Huân nói. 

Hắn mang theo Sở Ly đến trước Đắc ý lâu.

Sở Ly kinh ngạc nhìn hắn.

Chu Huân nói: 

- Không nên hỏi nhiều, có hỏi cũng là hỏi không, ta không có câu trả lời.

- Được rồi.

Sở Ly bất đắc dĩ nói, lầm bầm một câu: 

- Thần thần bí bí.

Chu Huân lườ hắn một cái, không để ý nhiều tới hắn nữa.

Hắn cũng chậm rãi hiểu rõ tính khí của Triệu Đại Hà, đúng là thẳng thắn, không thông đạo lí đối nhân xử thế, tâm trí còn xa không thành thục, nếu như chấp nhặt thì sẽ làm mình tức chết. 

Hai người tiến vào Đắc ý lâu, một gã tiểu nhị anh tuấn đón, trực tiếp mang theo hai người đến lầu bốn, sau đó khom người lui ra.

Sở Ly quay đầu nhìn Chu Huân, ra vẻ kỳ quái, cố ý ra vẻ không hiểu.

Hai người đến một gian phòng ở phía đông, Chu Huân cung kính gõ cửa hai lần, động tác nhẹ nhàng, dường như cửa phòng là một lớp giấy mỏng manh, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm hỏng vậy. 

- Đi vào đi!

Một đạo thanh âm lanh lảnh vang lên.

Chu Huân đẩy cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi người hành lễ: 

- Xin chào Như Lan cô nương.

Sở Ly cũng ôm quyền thi lễ theo.

Trên thêu đôn trong phòng khách có một vị nữ tử trẻ tuổi, quyến rũ đang lẳng lặng ngồi đó, sóng mắt như nước, đuôi lông mày rất quyến rũ, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc lành lạnh, lạnh nhạt nhìn Chu Huân và Sở Ly hỏi: 

- Chính là hắn sao?

- Vâng.

Chu Huân gật đầu. 

Sở Ly hiếu kỳ nhìn về phía nàng, để lộ ra mấy phần dã tính và không sợ hãi.

Như Lan cô nương ngoắc ngoắc tay.

Sở Ly chỉ chỉ vào chính mình, Chu Huân vội vã lườn hắn một cái. 

Sở Ly đi tới gần, mùi thơm lạnh nhạt của hoa lan bay vào trong mũi, sóng mắt của Như Lan cô nương càng ngày càng trong trẻo bức người, duỗi bàn tay ngọc ra chỉ chỉ vào cánh tay phải của Như Lan cô nương.

Sở Ly biết điều duỗi cổ tay phải ra.