Sở Ly có chút không rõ nói:
- Vì sao Hương chủ không phản đối?
Chu Huân lạnh nhạt nói:
- Con người sống ở trên thế gian này sẽ khó tránh khỏi có ân oán tình cừu, nếu như người luyện công phải khắc chế chính mình, có thể giết đối phương mà lại không dám giết, không thể khoái ý ân cừu, như vậy còn làm võ giả làm gì chứ? Mà một võ giả không có trái tim, rất khó luyện thành võ công cao thâm, chỉ có người không sợ thì mới có thể dũng cảm tiến tới mà thôi!
Sở Ly đã thấy rõ suy nghĩ của hắn.
Phương thức dương danh tốt nhất của một thiên tài là giẫm lên trên người một thiên tài khác ròi trèo lên trên, tốt nhất là giẫm tất cả thiên tài, bò lên trên đỉnh, như vậy mới là thiên tài tuyệt thế.
Mà tiến cử được một thiên tài tuyệt thế tiến vào Quang Minh thánh giáo, người tiến cử như Chu Huân sẽ thu được lợi ích khó có thể tưởng tượng ra được.
Nếu như Sở Ly thực sự là thiên tài tuyệt thế, Chu Huân sẽ thoát khỏi Tam Tuyệt đường, tiến vào phân đà Quang Minh thánh giáo.
Đối với bất kỳ một đệ tử dự bị nào của Quang Minh thánh giáo mà nói, có thể lần nữa tiến vào Quang Minh thánh giáo, trở thành đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo, đó chính là vinh quang vô thượng và giấc mơ cả đời.
Đệ tử của Quang Minh thánh giáo có hai nguồn gốc, một là bồi dưỡng từ nhỏ, được dạy tuyệt học cơ sở của Quang Minh thánh giáo, sau đó ra ngoài giáo rèn luyện, mà đây cũng không phải là đệ tử chân chính của Quang Minh thánh giáo, chỉ là đệ tử dự bị mà thôi.
Một khi thông qua rèn luyện thì mới sẽ trở thành đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo.
Đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo cũng có ý nghĩa mang theo vinh quang vô thượng, tiền tài vĩnh viễn dùng mãi không hết, luyện không được kỳ công tuyệt kỹ thì cái gì cũng không thiếu, chỉ cần chăm chú luyện võ là được rồi. Đó mới thật sự là sống, không uổng công đến thế giới này một lần.
Một nguồn đệ tử khác là đệ tử thiên tài, nhưng loại đệ tử này cực nhỏ, là người có thiên phú hàng đầu, hơn nữa còn chưa không có tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Chu Huân biết, Phùng Xương Văn kia chính là một đệ tử thiên tài như vậy, đã được truyền thụ tâm pháp cơ sở của Quang Minh thánh giáo, một khi tu luyện bước vào tới Thiên Ngoại Thiên, khi đó sẽ trở thành đệ tử đích truyền của Quang Minh thánh giáo.
Đến lúc đó, người tiến cử Phùng Xương Văn là Phùng Hi cũng sẽ nhận được trọng thưởng, tiến vào Tứ Phương đường, hoặc là Ngũ Hành đường.
Nếu như Phùng Xương Văn là thiên tài tuyệt thế, thậm chí Phùng Hi còn có khả năng vào phân đà của Quang Minh thánh giáo, trở thành đệ tử đích truyền.
Cũng như vậy, nếu Triệu Đại Hà là thiên tài tuyệt thế, Chu Huân cũng sẽ như vậy, mà muốn trở thành thiên tài tuyệt thế thì phải giẫm tất cả thiên tài xuống dưới đất, Phùng Xương Văn này chính là hòn đá kê chân tốt nhất.
Sau khi Sở Ly xem xong, trong lòng vô cùng quyết tâm.
- Hương chủ, ta muốn tìm Phùng Xương Văn kia.
- Ta đã dò la qua, Phùng Xương Văn đang bế quan ở trong phủ của Phùng Hương chủ, không tiến vào cảnh giới Tiên Thiên viên mãn thì sẽ không xuất quan.
- Cảnh giới Tiên Thiên viên mãn...
Sở Ly cau mày nói:
- Như vậy phải chờ tới lúc nào chứ... Có biện pháp nào dẫn hắn ra, để ta dùng một đao làm thịt hắn hay không?
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Chu Huân nói.
Sở Ly nói:
- Ta nghe nói tên này rất háo sắc!
Hắn cũng đã tỉ mỉ nghe qua nội tình của Phùng Xương Văn, là một nhân vật thiên tài.
Nhưng mỗi người đều có nhược điểm, đặc điểm lớn nhất của Phùng Xương Văn này là háo sắc, yêu thích nữ nhân xinh đẹp, không thể không có nữ nhân.
Hắn tuấn lãng hơn nữa lại biết ăn nói, đồng thời địa vị lại không tầm thường, ở Bình an trấn có không ít người thân mật với hắn, chuyện này hầu như tất cả mọi người đều biết.
- Ồ.?
Chu Huân đăm chiêu, gật gù:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Sở Ly gật đầu.
Sau khi Phùng Xương Văn bế quan luyện công mười ngày, hắn đã cảm thấy rất là khó chịu.
Hắn cảm giác mình đã đạt đến cực hạn, cần phải buông lỏng một chút, triệt để nới lỏng ra, như vậy mới có thể tiếp tục tiến bộ dũng mãnh, nếu cứ tiếp tục căng thẳng như thế, cây côn của hắn sẽ hỏng mất.
Nhưng thúc thúc trông hắn rất chặt, muốn đi ra ngoài cũng không dễ.
Hắn lợi dụng ưu thế đặc biệt của mình, dùng tình để gây xích mích giữa hai nha hoàn, đáng tiếc hai nha hoàn này hơi có sắc đẹp, cũng coi như là thanh tú, lại không được hắn để vào trong mắt, khẩu vị của hắn cực kỳ lớn.
Lạc Châu thành là thành lớn, phồn hoa tới cực điểm, mỹ nhân trong thanh lâu còn xa không phải là nơi mà Bình an trấn có thể so sánh được, mỗi người đều xinh đẹp động lòng người, phong tình vạn chủng, không phải là những nữ nhân trong Bình an trấn kia có thể theo gót được.
Lúc chạng vạng, sau khi ăn cơm xong với thúc thúc, dưới sự giúp đỡ của hai nha hoàn, hắn lén lén lút lút rời phủ, đi vào một thanh lâu có tiếng ở Lạc Châu thành. Tên là Đắc ý lâu.
Đắc ý lâu cao bốn tầng, che trời, xuyên thẳng vào mây xanh, lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, Đắc ý lâu giống như cung điện trên trời, đứng ở dưới lầu lại có cảm giác rất là nhỏ bé.
Nhìn thanh lâu này lại có khí thế như vậy, Phùng Xương Văn hưng phấn đến mức lỗ chân lông trên người dựng đứng lên.
Mỹ nhân trong thanh lâu này sẽ tuyệt vời thế nào chứ, hắn không thể chờ đợi được nữa mà đi vào trong, nhìn thấy một gã tiểu nhị dẫn đường, hắn trực tiếp tung ra mười lượng bạc.
Tên tiểu nhị dẫn đường có tướng mạo khá thanh tú, nhìn rất hợp mắt, rất bình thản tiếp nhận bạc, mang theo hắn đi vào bên trong, dẫn hắn đi tới một gian phòng trên lầu hai.
Phùng Xương Văn cau mày:
- Ta muốn lên trên tầng cao nhất!
Gã sai vặt cung kính nói:
- Công tử, lầu hai là mười lượng bạc, lầu ba là một trăm lạng, lầu bốn là một ngàn lạng, lần đầu tiên công tử tới tệ lâu, không cần vội vã lên trên lầu cao nhất, có thể bắt đầu từ phía dưới.
- Vậy thì lên trên lầu ba đi.
Phùng Xương Văn cau mày nói.
- Vâng.
Gã sai vặt xoay người mang theo hắn lên một gian phòng trên lầu ba, lại mỉm cười nói:
- Phòng này là của Tử Yên cô nương, mời công tử vào.
Phùng Xương Văn nở một nụ cười thỏa mãn, lại vứt cho hắn mười lượng bạc.
Sau khi tiểu nhị tạ ơn rồi lui ra, nhanh chóng đi tới một gian phòng trong lầu hai, thay đổi một thân y phục, thong dong ra khỏi Đắc ý lâu.
Phùng Xương Văn đẩy cửa đi vào, bên trong là một gian phòng rất ấm áp, gian ngoài là phòng khách, bên trái bên trong là thư phòng, bên phải là phòng ngủ.
Lúc này trên cái bàn tròn của phòng khách đã được mang lên rượu và thức ăn, sắc hương đầy đủ, dường như đang chờ khách mời vào vậy.
Một cô nương có thân thể uyển chuyển đang ngồi ở trước hiên án, đang đọc sách.
Nàng mặc la sam màu tím nhạt, khuôn mặt đẹp trắng nõn động lòng người, mày liễu mắt hạnh, mũi ngọc môi anh đào, khéo léo mà lại tinh xảo, nàng đang thả sách xuống lười biếng nhìn về phía hắn.
- Ra mắt công tử.
Nàng đứng dậy nhẹ nhàng thi lễ.
Phùng Xương Văn bị động tác ưu nhã của nàng mê hoặc, hơn nữa nàng lại có tư sắc, làm cho hắn lập tức hài lòng, cảm thấy tiêu một trăm lạng bạc ròng cũng không oan.
- Công tử, trước tiên chúng ta ăn chút rượu và thức ăn đi.
Tử Yên cô nương dịu dàng nói.
Tuy Phùng Xương Văn mới ăn cơm xong, nhưng hắn ăn cơm với thúc thúc quả thực là ăn không đủ no, hắn gật đầu, tiến lên phía trước muốn kéo bàn tay nhỏ của Tử Yên.
Tử Yên lại nhẹ nhàng tránh ra.
Hai người ngồi ở phía đối diện, bàn tay trắng của Tử Yên rót rượu, dùng hai tay dâng cho hắn.
Phùng Xương Văn ngửi mùi thơm lạnh nhạt trên người nàng, trong lòng say mê, khẽ cười một tiếng:
- Không có độc chứ?
Tử Yên che miệng mỉm cười, uống một hơi cạn sạch.
Phùng Xương Văn thoả mãn gật gù.
Hắn rất hài lòng vì sự cẩn thận của mình, cho dù vào lúc này, dưới tình hình thần hồn điên đảo mà hắn vẫn còn có thể duy trì được sự cẩn thận, đúng là hiếm thấy.
Kỳ thực hiện giờ người muốn giết mình chỉ có tên Triệu Đại Hà kia mà thôi.
Mà bằng vào tính cách của Triệu Đại Hà, sẽ chỉ phục kích mình ở ven đường, vẫy vẫy trường đao chém tới, chắc chắn sẽ không hạ độc ở trong rượu như thế này.
Huống chi hành động của mình không ai biết được, bởi vì chính lén lút chạy ra ngoài là quyết định nhất thời, như vậy sẽ không cho Triệu Đại Hà có cơ hội mai phục, mình không cần phải cẩn thận như vậy làm gì cả.
Sau đó hắn tiếp nhạ chén bạc, khẽ nhấp một cái, than thở một câu rượu ngon, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Tử Yên cô nương nói với hắn mấy câu, âm thanh ôn nhu, ăn nói tao nhã, hỏi hắn là người từ đâu tới đây, là người luyện võ sao, trong lúc đó lại uống hai chén.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Sở Ly dùng một cước đá tung cửa, xông tới chém xuống một đao.
Phùng Xương Văn đột nhiên giật mình, cảm giác nhạy cảm với sát khí làm cho hắn như rơi vào trong hầm băng.
Hắn lăn người, tiến vào phía dưới bàn, lại lăn một cái, đến trước cửa sổ, muốn sông ra khỏi cửa sổ nhảy xuống dưới, mà Triệu Đại Hà không biết khinh công sẽ không thể làm gì được hắn cả.