Hán tử trung niên vội vã lắc mình muốn tránh thoát một đạo này.

Nhưng bởi vì tư thế vọt tới trước quá nhanh, cho nên hắn muốn xoay người cũng không linh hoạt được như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đao chém tới đây, cái cổ tê rần, cảnh vật chung quanh tức thì đảo ngược, liên tục điên đảo, cuối cùng hóa thành bóng tối. 

Đầu của hán tử trung niên lăn xuống đất, thân thể vẫn còn vọt tới phía trước, bị một cước của Sở Ly đạp bay, bay ngược về phía đám người Thiết Huyết bang đang xông lại.

Bọn họ lấy làm kinh hãi, vội vã né tránh.

Trong đám người truyền đến tiếng hét lớn: 

- Xông tới, chém chết hắn!

- Chém chết hắn!

Tốc độ vọt tới trước của bang chúng Thiết Huyết bang lập tức tăng thêm, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Sở Ly.  

Sở Ly cười ha hả một tiếng nói:

- Thoải mái! Thoải mái!

Trường đao của hắn đột nhiên vung lên, đón nhận mấy thanh đao của đối phương. 

- Leng keng leng keng...

Trong tiếng vang trầm thấp, sáu thanh đao bay lên trên không trung, đầu người cũng bay theo lên trên không trung.

Sở Ly xuất đao như điện, mặc kệ là đao hay là người, một đao chém tới, gặp đao chém đao, gặp người chém người, đao thế không thể ngăn cản nổi. 

Hắn đứng ở cửa, đồng thời người xông lại cũng có hạn, chỉ có sáu người đi song song mà thôi.

Sở Ly lại chém ra một đạo Bình Giang thức, đám người phía trước vội vã lùi về phía sau, sau khi nhìn thấy đao thức ác liệt và thô bạo của Sở Ly, bọn hắn không dám tiếp tục đón đỡ mà muốn lùi về phía sau tránh né.

Nhưng người phía sau muốn xông lên, người phía trước muốn lùi mà không thể lùi được. 

- Roẹt roẹt roẹt!

Ba cái đầu bay lên.

Sở Ly tiến lên phía trước một bước, cười to nói: 

- Đến đi, teieps tục!

- Đi!

Có người khẽ quát một tiếng, mọi người xoay người muốn chạy. 

Sở Ly đứng ở cửa cười to:

- Ha ha, đám người Thiết Huyết bang quả thực là ngu xuẩn, nhìn nhìn lá gan của các ngươi kìa, lá gan so với con chuột còn nhỏ hơn, ha ha!

Quách Sơn chống trượng nhanh chóng tới đây, lúc nhìn thấy cảnh tượng máu tanh và thi thể không đầu, hắn nhìn về phía Sở Ly, hưng phấn cười nói: 

- Hay.

Sở Ly nhếch môi, cười gian nói:

- Bản lĩnh của ta được chứ? 

- Hay hay.

Quách Sơn vỗ vỗ bả vai của hắn cười nói:

- Thật không nghĩ tới Đại Hà ngươi lại lợi hại như vậy! 

- Ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, các ngươi còn không tin!

Sở Ly lắc đầu.

- Phụt... 

Có vài bang chúng che miệng chạy ra xa, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tuy Hiệp Nghĩa bang và Thiết Huyết bang có xung đột, cũng có vết thương đao kiếm, nhưng tình cảnh khốc liệt như vậy lại chưa từng thấy, bọn họ không chịu được phần xung kích mạnh mẽ này, cho nên cũng không có cách nào ngăn chặn cảm giác muốn nôn mửa.

- Thu thập một chút đi, mọi người tiếp tục cảnh giác, đừng ngủ quá sâu! 

Quách Sơn cất giọng nói.

Tống Phi nói:

- Hương chủ, để ta đi thám thính tin tức. 

- Đi đi.

Quách Sơn cười nói:

- Đừng để người ta bắt! 

- Hương chủ yên tâm!

Tống Phi cười nói.

Hắn nói đoạn chui ra ngoài, biến mất ở trong màn đêm. 

Sở Ly và Quách Sơn trở lại trong viện, ngồi vào bên cạnh cái bàn đá.

- Đại Hà, không bị thương chứ?

- Không có chuyện gì cả. 

Sở Ly vỗ ngực một cái, tự hào nói:

- Chút chuyện nhỏ mà thôi!

- Đám người lúc trước là cao thủ Tiên Thiên đó! 

Quách Sơn nói:

- Nội lực hại người vô hình, ngươi phải cẩn thận!

- Thân thể ta cực kỳ mạnh khỏe, một chút vết thương nhỏ không thành vấn đề, ngủ một giấc là được rồi! 

Sở Ly nói.

Đạo nội lực vừa nãy đã vọt vào trong thân thể của hắn, chỉ là đối với thân thể cường hãn của hắn, đạo nội lực này có cũng được mà không có cũng được, không cần phải để ý tới.

- Nhưng ngươi đã giết một vị cao thủ Tiên Thiên đó! 

Quách Sơn thở dài nói.

Có bang chúng sợ đến mức nôn mửa, có bang chúng thì lại rất hưng phấn, rất nhanh đã thu dọn cẩn thận năm cỗ thi thể, trước tiên là dội nước, lại ném bùn lên, sau đó quét cả bùn đi, làm nhiều lần là có thể thu dọn sạch sẽ.

Nhưng mùi máu tanh lại rất nồng nặc. 

Rất nhanh Tống Phi đã về đến nơi, hắn đi vào trong viện, thấp giọng nói:

- Hương chủ, trên thôn trấn đều loạn cả lên, Thiết Huyết bang không chỉ công kích chúng ta và Chu Hương chủ, Đặng Hương chủ và Tô Hương chủ đều phải chịu công kích, còn bên bang chủ cũng bị đánh tới rồi.

- Kết quả ra sao? 

Quách Sơn vội hỏi.

- Vẫn còn đang đánh!

Tống Phi nói. 

- Để ta đi xem xem!

Sở Ly lập tức hưng phấn kêu lên:

- Ta còn chưa giết đủ! 

Quách Sơn suy nghĩ một chút, gật gù:

- Đúng thế, chúng ta không thể ngồi yên mà không để ý đến, phải đến giúp bọn họ... Trước tiên đi tới nhà của Tô Hương chủ đi, võ công của bang chủ cao thâm, chống đỡ được, không cần chúng ta lo lắng!

Trong Bình an trấn, người có thể uy hiếp được đến bang chủ hầu như không có, cho dù là bang chủ Thiết Huyết bang cũng chưa chắc đã đánh thắng được bang chủ, cho dù có thể đánh được thì cũng không phải một chốc một lát là có thể phân ra được thắng bại. 

- Đi!

Sở Ly vội nói.

Quách Sơn giương giọng quát lên: 

- Mọi người cùng nhau đi cứu Tô Hương chủ, Thiết Huyết bang đã tuyên chiến đối với chúng ta, mạnh mẽ giáo huấn bọn họ, mọi người cùng nhau đi cứu Tô Hương chủ!

- Vâng!

Tinh thần mọi người rất cao. 

Tuy nói Hương chủ vẫn còn bị thương, nhưng bọn họ có Triệu Đại Hà, mấy đao tàn nhẫn và tàn khốc vừa nãy của Triệu Đại Hà lại làm cho bọn họ có người tâm phúc.

Tuy rằng Quách Sơn chống trượng, thế nhưng tốc độ sải bước vẫn rất nhanh, sau khi ra khỏi tiểu viện trực tiếp đi về phía tây, hai dặm đường trong một cái chớp mắt đã tới, bọn họ cũng nghe được tiếng la giết và tiếng quát mắng từ cách đó không xa truyền đến.

Ngay khi còn ở rất xa thì Sở Ly đã quát to một tiếng: 

- Đám ngu xuẩn Thiết Huyết bang, lão tử Triệu Đại Hà đến thu thập các ngươi đây!

Hắn nhanh chân bước đi, chẳng khác nào một con tuấn mã chạy như điên.

Mọi người vung vẩy binh khí phóng theo sau, rất nhanh đã chạy tới nơi. 

Quách Sơn xông vào phía trước mọi người, cách Sở Ly chừng mười bước.

Hắn đã tính toán qua, khoảng cách này là thích hợp nhất, sẽ không giao thủ cùng đám người ở đợt thứ nhất, cũng sẽ không làm cho mọi người cảm thấy Hương chủ như mình yếu đuối, làn sóng đầu mạnh nhất sẽ bị Triệu Đại Hà hấp dẫn đi.

Sở Ly như con tuấn mã vọt tới một toà nhà. 

Bốn mươi mấy người đang hỗn chiến thành một đoàn, trên đất có mười hai người nằm, đa phần là đệ tử của Hiệp Nghĩa bang.

Sở Ly xông tới, giơ tay chém xuống, một đao một người, có người chém vào trên bả vai, có người chém ở cổ, có đao bổ trúng ngực, không ai có thể đỡ được, trong nháy mắt đã đánh từ đầu tới đuôi.

Hương chủ Tô Thanh Hòa đang hỗn chiến cùng hai nam tử trung niên, người đã bị thương, tràn ngập nguy cơ. 

Hai nam tử trung niên này một người cao lớn, múa đao rất mạnh mẽ, một người gầy lùn, vung kiếm như rắn độc, ép cho Tô Thanh Hòa không còn một chút sức đánh trả nào cả.

Sở Ly xông tới, múa đao chém về phía trung niên cao to kia.

Trung niên cao to này mắt nhìn sáu đường, tai nghe bát phương, đã thấy khí thế hung hăng của Sở Ly, hắn lùi về phía sau một bước tránh ra thế đao, hàn khí trên mũi đao cách một thước những vẫn lan tràn tới, làm cho hắn âm thầm đổ mồ hôi lạnh. 

Sở Ly thấy một đao Phách Sơn thức không trúng, theo tiến lên phía trước một bước hắn lại đánh ra một đao Bình Giang thức, hán tử trung niên kia lần nữa lui ra.

Sở Ly không truy đuổi nữa mà quay đầu bổ về phía một trung niên gầy lùn khác đang đối chiến cùng Tô Thanh Hòa.

Trung niên gầy lùn đang chăm chú đối địch với Tô Thanh Hòa, không thể chú ý tới hắn, cho nên lập tức vung kiếm đón nhận. 

- Keng...

Trường kiếm bay lên, Sở Ly lại chém một đao về phía đầu hắn.

Trung niên gầy lùn thấy tình thế không ổn, thân thể của hắn rất nhẹ nhàng, chật vật tránh ra, bàn tay còn đang tê dại, bởi vì trên thân kiếm truyền đến lực lượng quá cường đại. 

Sở Ly mặc kệ hắn mà đi tới trước mặt của Tô Thanh Hòa, cầm đao bảo vệ hắn:

- Tô Hương chủ, có sao không?

Tô Thanh Hòa lắc đầu, móc ra một cái bình sứ từ trong ngực, lại nhét một viên đan dược vào trong miệng, thở một hơi dài nhẹ nhõm: 

- Đại Hà, cũng may nhờ có ngươi!

Sở Ly cầm đao bảo vệ ở trước mặt của hắn, nhìn quanh rồi nói:

- Việc nhỏ mà thôi! 

- Sao các ngươi lại biết mà qua đây?

- Đám người kia cũng tới đánh lén Quách Hương chủ, ta đã đánh đuổi bọn họ!

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Mấy Hương chủ đều bị công kích, chúng ta mới chạy tới hỗ trợ.

Đám người của Thiết Huyết bang như thủy triều thối lui, Quách Sơn cũng không truy kích mà xông tới, sau khi nhìn thấy Tô Thanh Hòa còn sống sót, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm:

- Cám ơn trời đất! 

Tô Thanh Hòa ôm quyền một cái, sắc mặt vẫn rất trắng xám, nói:

- Quách Hương chủ, đa tạ!

Quách Sơn xua tay: 

- Đều là huynh đệ trong bang, tự nhiên phải giúp đỡ rồi, Quách Hương chủ ngươi cứ chữa thương trước đi, chúng ta lại đi cứu Đặng Hương chủ, còn có bên bang chủ nữa.

- Ta sẽ đi cùng mọi người!

-... Được. 

Mọi người lao ra khỏi Tô trạch, đi về phía nam.

Có điều sau khi bọn họ vọt tới tiểu viện của Đặng Tiên Lễ, thì đại chiến đã ngừng, trên đất có một đống người nằm.

- Đặng Hương chủ đâu? 

Quách Sơn xông tới vội hỏi.

Chúng đệ tử bi thương, ủ rũ nói:

- Hương chủ...