Sở Ly xoay người trở về, Tống Phi vội vã đuổi theo, quét mắt nhìn bốn người trên sân luyện công một chút, cũng âm thầm lắc đầu, kiên cường thì nên kiên cường tới cùng, thế nhưng đụng phải Triệu Đại Hà thì lại mềm nhũn, thực sự là mất mặt.
- Lão Quách, chúng ta đi thu thập Phùng Xương Văn đi!
Sở Ly ngồi xuống, nhìn Quách Sơn bên trong ghế Thái sư:
- Nếu như không động thủ, để cho người khác giành trước, công lớn này sẽ không còn nữa!
Hắn biết muốn đánh động người của Quang Minh thánh giáo thì không thể nóng lòng cầu thành, phải từng bước từng bước đi lên, nhưng cũng không thể quá chậm, phải lập đủ công lao nhanh một chút, lọt vào tầm mắt của Tam Tuyệt đường, tiến vào Lạc Châu thành.
Hắn thông qua việc giúp Quách Sơn lập uy, đã đạt đến mục đích dương danh, trên dưới Hiệp Nghĩa bang hiện tại đều biết hắn đã đạt được kỳ ngộ, khí lực tăng lên nhiều, khó đối phó, không mấy người dám nói chắc chắn có thể thắng được hắn.
Nhưng chỉ vẻn vẹn lập uy ở trong bang thôi thì còn chưa đủ, còn cần phải có danh tiếng ở toàn bộ Bình an trấn, thậm chí đánh động đến Lạc Châu thành.
Giết Phùng Xương Văn chính là cơ hội rất tốt.
Huống hồ Phùng Xương Văn này cũng là hung thủ giết Triệu Đại Hà thật, hắn cũng muốn báo thù thay Triệu Đại Hà.
- Đừng nóng vội.
Quách Sơn nói.
Sở Ly tức giận:
- Không vội không vội, tới lúc đó tới phân cũng nguội rồi!
- Cái tên nhà ngươi!
Quách Sơn lắc đầu bật cười.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Hương chủ như ngươi cũng phải có đủ công lao thì mới có thể ngồi vững vàng được, hiện tại bọn họ bị ta đánh phục, chỉ cần công lao vừa được lập, mọi người cũng sẽ tâm phục khẩu phục!
- Phùng Xương Văn rất khó đối phó.
Quách Sơn than thở.
Quả thực Triệu Đại Hà này đã khai khiếu, một câu nói ra là đã hiểu. Quả thực nên lập một phần công lao, khi đó mới có thể chân chính ngồi vững ở rên vị trí Hương chủ được.
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Ta có thể đến giết hắn!
- Ngươi sao?
Quách Sơn lắc đầu:
- Không hẳn.
- Cứ giao cho ta là được, tuyệt đối không thành vấn đề!
Sở Ly vỗ ngực một cái.
Quách Sơn nói:
- Được rồi, ta sẽ đi nói một chút với bang chủ.
Sở Ly nở một nụ cười.
Lúc hai người đi về buổi tối, vẻ mặt Sở Ly bực tức, nổi giận đùng đùng.
Quách Sơn đi tới chỗ bang chủ nói chuyện giết Phùng Xương Văn, kết quả bị bang chủ đuổi về, nói chuyện này hắn tự có sắp xếp, không cần bọn họ bận tâm.
Ngày thứ hai bọn họ tiến vào Hiệp Nghĩa bang, Sở Ly đang luyện đao pháp ở sân luyện võ, Chu Hưng Bang đi tới gần hắn.
Sở Ly quét mắt nhìn hắn một chút.
Chu Hưng Bang ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho hắn tới đây.
Sở Ly dừng đao lại đi tới chỗ gần hắn.
Hai người đi tới bên cạnh sân luyện võ, cách mọi người một khoảng cách khá xa.
- Nghe nói ngươi muốn giết nhất Phùng Xương Văn sao?
- Đương nhiên muốn giết hắn rồi.
Sở Ly gật đầu nói:
- Thiếu chút nữa ta đã bị hắn hại chết, mặc dù nói bởi vậy mà ta có kỳ ngộ, nhưng ta không cảm ơn hắn một chút nào cả!
- Hiện giờ bang chủ muốn ra vẻ yếu đuối.
Chu Hưng Bang trầm giọng nói:
- Muốn mê hoặc hắn một chút, sau đó sẽ phục kích hắn, hiện tại ngươi đừng quấy rối, quấy rầy kế hoạch của bang chủ!
Sở Ly bĩu môi nói:
- Còn ra vẻ địch mạnh ta yếu, hiện tại không cần giả bộ, đã là rất yếu rồi!
- Triệu Đại Hà, ngươi…
Chu Hưng Bang trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Lẽ nào bang chủ ngươi cũng không nghe sao?
- Bang chủ dùng kế sách nát gì vậy?
Sở Ly rất không khách khí nói:
- Còn ra vẻ yếu thế, không mau mau diệt hắn, còn muốn đùa nghịch mưu kế gì nữa chứ, quả thực là chết cười ta rồi!
- Ngươi thì biết cái gì chứ?
Chu Hưng Bang lạnh lùng nói:
- Đối phó với Phùng Xương Văn có thể gấp được sao? Chuyện Phó bang chủ lần trước, không phải ngươi đã biết rồi sao? Vội vội vàng vàng nhào tới, kết quả thì sao?
Sở Ly hừ lạnh một tiếng.
Chu Hưng Bang nói:
- Tiểu tử Phùng Xương Văn này cực kì tà dị, không chỉ có võ công tốt, đầu óc cũng rất tốt, muốn thu thập được một tên như vậy, không chỉ có động võ mà còn cần động não, đứa ngốc như ngươi, vội vội vàng vàng nhào tới sẽ không chạm được vào một sợi tóc của hắn!
- Lão Chu, ta cảm thấy, hắn là kẻ gây họa, có thể thu thập sớm ngày nào thì nên thu thập sớm ngày đó, tránh cho sẽ có người bị té ngã!
Sở Ly hừ lạnh nói.
- Người nào mà không biết chuyện này chứ, còn cần ngươi nói nữa sao?
Chu Hưng Bang thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên, nói:
- Nói chung, chuyện Phùng Xương Văn ngươi đừng nhúng tay, đừng làm loạn, cứ chờ tin tức tốt đi!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng.
Chu Hưng Bang trừng mắt nhìn hắn hừ lạnh nói:
- Ngươi nghe rõ chưa? Không cho phép nhúng tay vào nữa, nếu ngươi dám làm xằng bậy, trục xuất ngươi ra khỏi bang!
Sở Ly bĩu môi:
- Ngưi hù dọa ai đó?
- Không tin ngươi cứ thử xem!
Chu Hưng Bang lườm hắn một cái, quay đầu rời đi.
Sở Ly nhìn bóng lưng của hắn rời đi, miệng nở một nụ cười.
Địa vị của hắn ở trong bang đã tăng lên rất nhiều, bởi vì đã biểu hiện ra đủ sức mạnh, ép được mọi người, cho nên lập tức được coi trọng, nếu muốn giết Phùng Xương Văn thì sẽ làm cho bang chủ căng thẳng, sợ làm hỏng kế hoạch của hắn.
Chuyện này đúng là thứ mà hắn muốn, xem ra cần phải làm ồn ào chút nữa, làm cho thanh danh của hắn sẽ không chỉ ở trong Hiệp Nghĩa bang, mà thậm chí sẽ lan ra Bình an trấn, Lạc Châu thành.
Sớm tiến vào mắt của Quang Minh thánh giáo, như vậy mới có lợi cho việc tiến vào Quang Minh thánh giáo.
Buổi tối ngày thứ hai, ánh trăng như nước.
Hắn đang ăn cơm chùa trong nhà của Quách Sơn.
Hai người ngồi ở trên phản, vừa ăn vừa uống rượu.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vội vã vang lên, Tống Phi vọt vào.
- Hương chủ, chuyện lớn không ổn rồi!
Quách Sơn vung vung tay lên nói:
- Ngươi lấy lại hơi, cẩn thận nói chuyện đi!
Tống Phi hít sâu một hơi, vội nói:
- Chu Hương chủ bị trọng thương, tính mạng đang nguy cấp!
- Xảy ra chuyện gì?
Quách Sơn cau mày.
Tống Phi nói:
- Chu Hương chủ bị đám người Phùng Xương Văn phục kích!
- Lại phục kích?
Quách Sơn cau mày.
Sở Ly mạnh mẽ đập chiếc đũa lên trên bàn một cái, nói:
- Rác rưởi!
Quách Sơn quay đầu trừng mắt nhìn hắn:
- Đừng nói lung tung!
Sở Ly oán hận nói:
- Nên thu thập Phùng Xương Văn từ sớm mới đúng, ngày hôm qua lão Chu lại chạy tới bảo ta yên tĩnh một chút, bang chủ đang ra vẻ địch mạnh ta yếu, muốn mê hoặc Phùng Xương Văn, như vậy mới có thể đột ngột bất ngờ phục kích hắn. Kết quả thì sao, không mê hoặc được Phùng Xương Văn, trước tiên đã làm mê hoặc chính mình, ngươi nói xem có phải là rác rưởi hay không?
- Chuyện này chỉ có thể trách Phùng Xương Văn giả dối mà thôi!
Quách Sơn lắc đầu nói.
Sở Ly nói:
- Ta thấy có nội gian!
- Im miệng!
Quách Sơn vội vã trợn to mắt lên, nói.
Tống Phi lấy làm kinh hãi.
Sở Ly nói:
- Đây không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao, ta không tin Phùng Xương Văn thông minh được như vậy, phục kích lần nào là chắc lần đó, không có nội gian ai tin chứ?
- Lời này ngươi cũng đừng nói lung tung!
Quách Sơn vội vã xua tay, quay đầu nói:
- Tiểu Tống, Chu Hương chủ bị thương rất nặng sao?
- Vâng, bang chủ đã chạy tới.
Tống Phi vội nói.
- Vậy chúng ta cũng phải đến đó!
Quách Sơn cầm lấy nạng, đi xuống giường:
- Mau mau!
- Ngươi đi làm sao được, đã muộn như vậy rồi!
Sở Ly bĩu môi nói:
- Thôi, để ta đi xem là được.
Quách Sơn nói:
- Đương nhiên ta phải đến chứ!
Hắn chống nạng nhanh chóng đi ra ngoài, Sở Ly đi theo sau, Tống Phi cũng theo ở phía sau lưng hắn.
Ba người đi chừng năm dặm, đi tới nhà của Chu Hưng Bang, bên ngoài đã có một đám người đứng, đều là bang chúng của Hiệp Nghĩa bang.
Vừa nhìn thấy Quách Sơn đến, bọn họ liên tục chào hỏi.
Quách Sơn tiến vào tiểu viện của Chu Hưng Bang, đi tới phòng khách, Kiều Chấn Hải đang ngồi cùng một chỗ nghị luận với Chu Hưng Bang.
Sắc mặt của Chu Hưng Bang tái nhợt, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Quách Sơn nhìn thấy hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Sở Ly thì lại nở một nụ cười gằn liếc xéo Chu Hưng Bang, bỗng nhiên cười lên:
- Ra vẻ địch mạnh ta yếu, mê hoặc Phùng Xương Văn, ha ha, các ngươi thực sự là chết cười!
Quách Sơn biến sắc, âm thầm ảo não, sao mình lại quên, không nên để hắn tiến vào đây cơ chứ?