- Hiện giờ ngươi đã tin chưa?

Sở Ly đắc ý hừ lạnh nói, liếc xéo hắn. 

Quách Sơn nói:

- Ta tin, quả thực ngươi đã lợi hại hơn không ít, lúc này mới mấy ngày chứ, nói một chút đi, rốt cuộc ngươi đã đạt được kỳ ngộ gì?

- Đêm nay ta còn chưa ăn cơm. 

Sở Ly sờ sờ cái bụng rồi nói.

- Đói bụng!

- Tiểu tử nhà ngươi! 

Quách Sơn cười gian nói:

- Đã nhanh nhẹn hơn không ít... Được rồi, đi, theo ta về nhà, ta sẽ bảo tẩu tử ngươi ngươi làm vài món thức ăn, chúng ta sẽ nói một chút về cơ may của ngươi!

Hắn nói đoạn xoay người đi ra ngoài. 

- Cái cửa này ngươi định bồi thường bao nhiêu?

Sở Ly đi theo phía sau hắn ra khỏi cửa.

Hắn cũng không đóng cửa, trực tiếp mở cửa, thứ đáng giá đều bị trộm đến không còn một mống, có đóng hay không đóng cửa cũng không đáng kể. 

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Quách Sơn hừ lạnh nói.

Sở Ly nói: 

- Ít nhất là mười lạng!

- Mười lạng thì mười lạng!

Quách Sơn móc ra một nén bạc từ trong lòng rồi vứt cho hắn, nói: 

- Cầm lấy!

Sở Ly đưa tay tiếp nhận, nở một nụ cười thoả mãn, ôm nén bạc vào trong lòng:

- Mọi người đều cho rằng ta chết rồi đúng không? 

Hai người dọc theo con phố lớn đi về phía đông, đi thẳng một dặm, rốt cuộc đã đi tới trước mặt một tiểu viện.

Sở Ly đánh giá tòa nhà này một chút.

Tổng cộng có ba gian tiểu viện, tuy không coi là lớn, thế nhưng cũng đã là trạch viện tốt hiếm thấy, có khí thế thịnh vượng, Quách Sơn này ở trong bang cũng có cuộc sống không tệ. 

Quách Sơn nói:

- Ngươi bị ném xuống dưới vách núi, mấy ngày không thấy đâu cả, mọi người cảm thấy ngươi đã sớm bị sói ăn rồi!

Sở Ly hừ một tiếng. 

Quách Sơn nói:

- Hiệp Nghĩa bang chúng ta lần này bị thiệt thòi, người chết trừ ngươi ra còn có hai huynh đệ nữa, Thiết Huyết bang không chết một người nào cả, mà Phùng Xương Văn đẩy ngươi xuống dưới ngọn núi rất là càn rỡ, vô cùng đắc ý!

Triệu Đại Hà cũng coi như là một viên hãn tướng của Hiệp Nghĩa bang, võ công kém, nhưng dám đánh dám liều, đánh tới mức không muốn sống, đều dùng chiêu số đồng quy vu tận, rất có vài phần uy danh, nhưng lần này đã mất mạng ở trên tay của Phùng Xương Văn. 

Đáng tiếc tính khí của tên này rất kém, nói chuyện bộc trực, hơn nữa đầu óc đần độn, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, lý lẽ cứng nhắc, ai cũng dám nói, cho dù là bang chủ thì hắn cũng dám chống đối ở ngay trước mặt, nếu không phải nể mặt hắn vẫn trung tâm thì hắn đã sớm bị đá ra ngoài Hiệp Nghĩa bang rồi.

Lần này Triệu Đại Hà chết, bang chủ còn cảm thán, tiếc hận một phen.

- Phùng Xương Văn, nhất định ta sẽ tự tay làm thịt hắn! 

Sở Ly nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.

Quách Sơn mở cửa lớn ra đi vào bên trong, vừa đi vừa nói:

- Có cơ hội thì phải làm thịt hắn, ba người chết lần này đều là do hắn giết chết... Dường như tên này đã đạt được kỳ ngộ, võ công đột nhiên trở nên lợi hại, ngươi không phải là đối thủ của hắn. 

- Hiện giờ đã không giống trước đây nữa rồi!

Sở Ly nắm chặt tay, khinh thường nói:

- Giết hắn chỉ là việc nhỏ như con thỏ! 

- Vậy thì tốt!

Quách Sơn cười nói:

- Thù của huynh đệ trong bang không thể không báo, mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đánh tiếp! 

- Giết chết bọn họ, diệt Thiết Huyết bang!

Sở Ly oán hận nói.

- Có khí phách! 

Quách Sơn than thở.

Một người nha hoàn tới đây hành lễ, sau đó một phụ nhân trung niên đi ra, thân thể nhỏ nhắn, tướng mạo rất đẹp, phong thái dư âm, khi còn trẻ là nhất định là một vị mỹ nhân.

- Tiểu Triệu! 

Nàng mừng rỡ cười nói:

- Lão Quách còn nói ngươi chết rồi, ta nói người ngốc có phúc của người ngốc, ngươi sẽ không chết, không ngờ lại bị ta nói trúng!

Từ trong đầu của nàng Sở Ly đã nhìn thấy hành động trước đó của Triệu Đại Hà, xem mèo vẽ hổ, hắn ôm quyền một cái nói: 

- Đại tẩu.

- Mau vào ngồi đi, ta sẽ lập tức đi xào vài món thức ăn.

Phụ nhân trung niên cười nói: 

- Để tiểu Hạnh lấy cho ngươi một ít rượu, nên tẩy trần vận xui đi!

- Đa tạ đại tẩu!

Sở Ly thoải mái đồng ý. 

Quách Sơn nhìn hắn vâng lời như vậy, âm thầm lắc đầu, chửi một câu con lừa.

Triệu Đại Hà này chính là một con lừa, tính khí của lừa, động một chút là trở mặt, hơn nữa nói trở mặt là trở mặt, phải mềm mới được, mình không thể hầu hạ được người như vậy, cũng chỉ có phu nhân nhà mình là còn có thể nhân nhượng hắn.

Đôi khi hắn sẽ tới dùng cơm, nhưng bởi vì không ưa hắn cho nên tổng cộng không vượt quá mười lần. Hắn lại than thở không ngớt đối với tay nghề của phu nhân nhà mình, hận không thể từ sáng đến tối ăn cơm ở nhà mình, không muốn tự mình làm cơm ăn, sao mình có thể để hắn làm như vậy được chứ? 

Sở Ly đã thấy rõ suy nghĩ trong đầu hắn, biết mình nên làm như thế nào.

Lúc này đã là cuối thu, ánh trời chiều còn không xuống núi thì đã có chút lạnh lẽo.

Hai người ngồi vào trên một cái giường lớn, trên giường có xếp một bàn thấp, hai người dựa vào cửa sổ, ngồi ở trên nói chuyện bị hãm hại. 

Rất nhanh phụ nhân trung niên đã xào ra hai món ăn, rót thêm rượu, trước hết cứ để cho bọn họ uống rượu trước rồi nói sau.

Quách Sơn rót ra một chén rượu thay hắn, sau đó uống một hơi cạn sạch.

- Được rồi, nói một chút đi, rốt cuộc là kỳ ngộ gì? 

Ánh mắt của Quách Sơn lấp lánh trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Muốn ta nói, cũng có thể. 

- Mau mau nói, đừng có nói nhảm!

Quách Sơn tức giận:

- Còn úp úp mở mở cái rắm! 

Sở Ly nói:

- Tay nghề của đại tẩu thật là tốt!

Quách Sơn trừng mắt lên: 

- Ngươi có ý gì vậy?

Sở Ly nói:

- Nếu mỗi ngày có thể ở đây ăn cơm, như vậy không thể tốt hơn! 

- Không có cửa đâu!

Quách Sơn hừ lạnh nói.

Sở Ly lười biếng uống một hớp rượu, gắp một miếng, bình chân như vại. 

- Ta nói ngươi này, ngươi trở nên vô lại như vậy từ lúc nào vậy?

Quách Sơn trừng mắt, muốn phát hỏa, nói:

- Nhà ta không có nhiều cơm thừa như vậy đâu! 

Sở Ly nói:

- Cũng không phải là không cho ngươi tiền.

- Có tiền thì tự ngươi đi thuê một nữ đầu bếp đi! 

Quách Sơn khoát tay chặn lại:

- Ta chẳng muốn nhìn khuôn mặt xấu xí của ngươi!

- Lão Quách ngươi cảm thấy mình tuấn tú sao? 

Sở Ly rất khinh thường nói:

- So với ta cũng chẳng mạnh được đến đâu!

- Mắt của ngươi sao vậy, hai ta mà như nhau sao? Ha ha! 

Quách Sơn tức điên lên cười lớn.

Sở Ly gật gù:

- Ta cảm thấy gần như vậy. 

- Được rồi, ngươi không nói thì mọi người cũng biết!

Quách Sơn phất tay một cái, căm tức nói:

- Ta cũng không muốn nghe nữa! 

Sở Ly nói:

- Ài... cái kỳ ngộ này của ta, hiện tại cả người tràn ngập sức lực, giống như có khí lực dùng mãi không hết, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!

Trong lúc hắn nói chuyện, lại uống vào một chén rượu. 

Quách Sơn trừng mắt nhìn hắn hừ lạnh nói:

- Ngươi không nói thì thôi đi, muốn quỵt cơm, không có cửa đâu!

Sở Ly bĩu môi: 

- Nhìn ngươi hẹp hòi kìa! Mọi người đều nói ngươi hào khí ngập trời đó, ta thấy bọn họ là người có mắt không tròng!

- Ta chẳng muốn phí lời với ngươi!

Quách Sơn hầm hừ nói, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch, lại nặng nề thả xuống. 

Quách phu nhân bưng món ăn đi vào, nhìn bọn họ huyên náo rất lớn, nàng cười nói:

- Lại làm sao vậy?

- Tiểu tử này muốn mỗi ngày đến nhà chúng ta ăn quỵt cơm, nàng nói xem hắn nghĩ gì mà lại dám làm như vậy chứ? 

Quách Sơn cười lạnh nói:

- Con người không thể thương xót, thương xót hắn một lần, hắn sẽ được voi đòi tiên!

Quách phu nhân cười nói: 

- Ta sẽ làm, sau đó bảo tiểu Hạnh đưa cho ngươi là được.

- Đa tạ đại tẩu!

Sở Ly vui mừng khôn xiết. 

Lời này của hắn cũng không phải giả bộ, là cảm tạ thật sự, những chuyện khác hắn có thể hoàn thành, nhưng làm cơm là làm khó hắn.

Quách phu nhân vung vung tay cười nói:

- Cũng không phải là chuyện lớn gì, khi làm làm thêm một ít là được rồi.  

Quách Sơn hừ lạnh nói:

- Dựa vào cái gì chứ?

Sở Ly nói: 

- Hẹp hòi... mỗi tháng ta sẽ đưa bạc cho đại tẩu!

- Không cần không cần.

Quách phu nhân vung vung tay cười nói: 

- Ta không cần chút bạc ấy của ngươi.

Sở Ly cười nói:

- Vậy ta cũng không khách khí nữa. 

- Hai người là huynh đệ cùng một bang phái, nên chăm sóc lẫn nhau, khách khí cái gì chứ.

Quách phu nhân cười rồi lui xuống.