Sở Ly cầm tấm thiệp mời này, nhíu nhíu mày.

Chu tổng quản nói: 

- Tấm thiệp này được đưa tới vòa một canh giờ trước, nửa canh giờ trước, vị cô nương đưa thiếp kia lại tới một chuyến nữa, bảo Đại tổng quản qua đó trước thời gian hẹn ước... Ha ha, xem ra Vũ Tình cô nương cực kì chân thành đối với Đại tổng quản, không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp mặt, một ngày không gặp như là ba năm!

Hắn mặt mày hớn hở, dường như người được mời là chính hắn vậy.

Sở Ly liếc nhìn hắn một chút. 

Chu tổng quản vội vã im lặng, nhưng vẫn không nhịn được nở nụ cười.

- Được rồi, sau này Thanh Vân lâu đưa thiệp mời tới, ngươi cứ lập tức tìm ta.

Sở Ly hừ lạnh nói. 

Chu tổng quản vội vàng gật đầu:

- Đúng đúng, giai nhân ước hẹn không thể chậm trễ được, Đại tổng quản, có cần phái người theo hay không?

Sở Ly khoát tay nói: 

- Ngươi cũng đừng bận tâm tới chuyện này, cút đi!

Chu tổng quản cười ha hả nói:

- Vâng Vâng, ta cút, có điều Đại tổng quản, nên nhanh chóng qua đó đi, để giai nhân đợi lâu là một tội lỗi đó. 

- Cút!

Sở Ly ra vẻ đá ra một cước.

Chu tổng quản mặt mày hớn hở đi ra ngoài. 

Sở Ly lắc đầu một cái, lão Chu này cũng thật là quái, càng tùy ý như vậy đối với hắn, càng vui cười tức giận mắng thì trái lại hắn càng thoải mái, cũng càng trung tâm hơn nữa.

Hắn đăm chiêu nhìn thiệp mời tấm này, Mạc Tình Vũ sư tỷ mời mình qua đó, hơn nữa vội như vậy, sợ là đã có chuyện gì đó gấp.

Hắn đang nghĩ ngơi thì Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy nha hoàn Tiểu Khiết của Mạc Tình Vũ đi tới trước cửa Vương phủ, Chu tổng quản vội vã nghênh đón, ôm quyền cười nói: 

- Tiểu Khiết cô nương, rất là trùng hợp, Đại tổng quản mới vừa về tới cửa.

- Thật sao?

Vốn Tiểu Khiết rất nóng lòng, khuôn mặt biến thành kinh hỉ, vội nói: 

- Ta muốn gặp Đại tổng quản.

Chu tổng quản vội nói:

- Tiểu Khiết cô nương đi theo ta! 

Hắn mang theo Tiểu Khiết đến phòng khách.

Sở Ly không chờ hắn nói chuyện mà nói thẳng:

- Tiểu Khiết đi vào đi, lão Chu ngươi cút đi cho ta! 

- Vâng.

Chu tổng quản cười ha hả nói với tiểu Khiết:

- Đại tổng quản đang ở bên trong, Tiểu Khiết cô nương, xin mời. 

Tiểu Khiết nhẹ nhàng thi lễ nói lời cám ơn.

Chu tổng quản vội vã xua tay.

Hắn cũng không dám bất cẩn, nếu như Vũ Tình cô nương tiến vào Vương phủ, vậy sẽ trở thành người nội phủ, miệng ra oai vài câu sướng nhất thời, nhưng khổ sau này. Dù sao hiện tại nịnh bợ cũng tốt hơn tương lai bị khổ. 

Hắn thờ phụng loại tín niệm thiện nhân kết thiện quả, cho nên cũng mới làm điều tốt giúp mọi người khắp nơi.

Tiểu Khiết tiến vào phòng khách, nhẹ nahfng thi lễ:

- Đại tổng quản. 

Sở Ly nói:

- Vũ Tình cô nương có chuyện gì vậy?

Tiểu Khiết trái phải liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: 

- Đại tổng quản mau tới đó đi, tiểu thư rất gấp.

Sở Ly nhíu mày, từ trong đầu của nàng đã nhìn thấy hành động của Mạc Tình Vũ, hắn gật gù:

- Tự ngươi trở về đi, ta sẽ đi trước một bước. 

- Vâng.

Tiểu Khiết vội nói.

Người Sở Ly nhẹ nhàng ra khỏi phòng khách, sau đó đột nhiên biến mất, xuất hiện ở một cái ngõ bên cạnh Thanh Vân lâu, sau đó bước đi đến trước mặt Thanh Vân lâu. 

Hai tên hộ vệ ôm quyền nói:

- Đại tổng quản, mời vào, ngươi đi tới Vũ Tình viện đúng không?

Sở Ly gật đầu. 

- Ta sẽ dẫn đường cho Đại tổng quản.

Một người hộ vệ thanh niên cười nói.

Sở Ly cười cợt: 

- Làm phiền rồi.

Hai người đi tới Vũ Tình viện.

Sở Ly ôm quyền thi lễ với hộ vệ thanh niên, hộ vệ thanh niên kia ôm quyền, biết điều lặng lẽ lui ra. 

Sở Ly đẩy cửa tiểu viện ra, Mạc Tình Vũ đang đứng ở giữa sân đi tới đi lui, người mặc váy dài màu xanh, màu xanh lục như là cỏ non, thanh xuân hợp lòng người, bước chân liên tục mềm mại mà phiêu dật, vui tai vui mắt.

khuôn mặtKthanh thuần ôn nhu của nàng tràn ngập vẻ lo lắng, nghe thấy tiếng vang ở cửa viện, vội hỏi:

- Có gặp được người không? 

Sở Ly lắc đầu bước vào tiểu viện, đóng cửa viện lại rồi hỏi:

- Lẽ lào khi sư tỷ ẩn công cũng như thế hay sao?

Nhìn thấy người vào là Sở Ly, Mạc Tình Vũ thở dài một hơi, vội vàng tiến lên kéo cánh tay của hắn: 

- Mau vào!

Sở Ly đã thấy tình hình ở trong phòng cho nên theo nàng đi vào trong phòng, trực tiếp tiến vào phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ ấm áp mà tràn ngập mùi thơm, trên giường nhỏ là Trầm Húc đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh. 

Sở Ly cau mày nói:

- Đã dùng Độ Ách đan chưa?

- Đã dùng, nhưng không có tác dụng. 

Mạc Tình Vũ lắc đầu nói:

- Sư thúc bị thương rất quỷ dị, thuốc gì cũng vô dụng, vì lẽ đó ta chỉ có thể tìm gọi sư đệ ngươi đến mà thôi.

Sở Ly tiếng lên thăm dò mạch tượng của hắn một hồi, sắc mặt âm trầm lại, hừ lạnh nói: 

- Tu La chưởng!

- Tu La chưởng?

Mạc Tình Vũ nhíu mày hỏi: 

- Lẽ nào là A Tu La sao?

Sở Ly gật đầu, liếc nhìn nàng một cái.

Quả nhiên không hổ là đệ tử danh môn đại phái, kiến thức không tầm thường, người thường không biết được sự tồn tại của A Tu La. 

- Sao sư thúc lại chọc A Tu La chứ?

Mạc Tình Vũ lắc đầu nói:

- Sư thúc vừa mới vào đã trực tiếp hôn mê, là cố gắng chống đỡ cho tới đây! 

Sở Ly gật gù.

Mạc Tình Vũ vội hỏi:

- Sư đệ, có phương pháp giải cứu nào không? 

Sở Ly nói:

- Hừm, không thành vấn đề.

Mạc Tình Vũ thở một hơi dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ bộ ngực cao vót, tay hợp thành hình chữ thập cúi đầu với trời: 

- Cám ơn trời đất!

Sở Ly không cần vận A Tu La thần công, Khô Vinh kinh khẽ động đã chuyển chết thành sống, đem chưởng lực của A Tu La trực tiếp bị hóa giải, biến thành một luồng sinh cơ thuần hậu, chữa trị thân thể rách nát của Trầm Húc.

Chỗ đáng sợ của Tu La chưởng ở đây, khí tức chẳng khác nào tử vong, nuốt chửng tất cả sinh cơ, cho dù là loại linh đan như Độ Ách đan cũng không chịu nổi nó ăn mòn, trực tiếp mất đi hiệu lực, vì lẽ đó một khi trúng Tu La chưởng cần phải có kỳ công khắc chế, bằng không chỉ có một đường tử vong mà thôi. 

Sở Ly lại vận chuyển một ít linh khí thiên địa tới đây, vận chuyển dựa theo tiểu tẩy mạch quyết ở trong cơ thể của Trầm Húc.

Một phút sau, hắn thu hồi tay rồi nói:

- Đã không có gì đáng lo nữa. 

Mạc Tình Vũ đã pha xong trà ngon, bưng lên đưa cho hắn:

- Nhờ có sư đệ ngươi ở đây, bằng không ta thật sự bó tay toàn tập!

Sở Ly cau mày lắc đầu một cái. 

Tại sao lại xuất hiện A Tu La, hơn nữa lại còn có thể đánh cho sư phụ Trầm Húc bị trọng thương, như vậy tuyệt không phải là A Tu La bình thường, không phải Đại Lôi Âm tự đang trấn áp bọn chúng sao?

Mạc Tình Vũ nói:

- Sư đệ, gần đây danh tiếng của ngươi rất thịnh, tiếng tăm càng ngày càng lớn. 

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Chỉ là hư danh mà thôi.

- Chuyện ngươi giết viên ngoại thị lang bộ binh mọi người đều biết, đang bàn luận về nó. 

Mạc Tình Vũ cau mày nói:

- Ngươi phải cẩn thận một chút, Quang Minh thánh giáo sẽ đến để trả thù.

Sở Ly gật đầu. 

Trầm Húc bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Mạc Tình Vũ vội vàng tiến lên hỏi:

- Sư thúc? 

Trầm Húc tươi cười, quay đầu đã nhìn thấy Sở Ly.

Sở Ly ôm quyền nói:

- Sư phụ. 

Trầm Húc thở dài:

- Cuối cùng cũng coi như nhìn thấy ngươi.

Sở Ly nói: 

- A Tu La ra tay sao?

Trầm Húc gật gù.

Sở Ly cau mày nói: 

- Đại Lôi Âm tự đang trấn áp A Tu La, không nghĩ tới còn có cá lọt lưới.

- Hai A Tu La này đều có tu vi cực cao, đều cao hơn ta một tầng.

Trầm Húc lắc đầu nói: 

- Có thể chạy thoát được một mạng cũng coi như số may.

Sở Ly gật đầu.

Hắn có thể nhìn thấu được tu vi của Trầm Húc, so với mình yếu hơn một bậc, đụng phải A Tu La lợi hại quả thực rất hung hiểm. 

Trầm Húc giẫy giụa, móc ra một cái ngọc bài trắng sáng như tuyết ở trongn gực, kích cỡ tương đương với một bàn tay, hình thang, hai mặt đều khắc một ngọn núi, cảm giác mênh mông khổng lồ phả vào mặt, giống như đang chậm rãi sụp đổ, không kìm lòng được muốn chạy trốn vậy.

- Đây là ngọc bài của đệ tử mạch ta.

Trầm Húc đưa cho Sở Ly rồi nói: 

- Cũng là cửa đi về đạo trường.

Sở Ly kinh ngạc:

- Đạo trường? 

Sắc mặt của Trầm Húc chậm rãi hồng hào lên, nói:

- Chỉ cần là đích truyền của thập nhị phong có tâm pháp tu vi đầy đủ thì thông qua ngọc bài này là có thể tiến vào đạo trường, trở thành đệ tử Lộ tông.