Sắc mặt của Bình Vương hơi thay đổi, lập tức lại khôi phục lại, sau đó khẽ gật đầu nói:
- Hừm, có chút đạo lý.
Tôn Trảm Hà thân là phó tướng quân, lĩnh binh 10 ngàn, mười ngàn đại quân bị diệt, chuyện này đối với Tây Cương quân chính là đại thương nguyên khí, Tây Cương quân là binh lính tinh nhuệ nhất của Đại Quý. Một khi tổn thất một phần mười, đối với Đại Quý và tình thế của Đại Ly sẽ có ảnh hưởng mang tính quyết định.
Mà một khi hắn tổn thất nặng nề như vậy, các đại thần triều đình sẽ hận không thể hoan hô hát vang, rốt cuộc đã tìm được đánh đuổi hắn, thu lại bình quyền của hắn, thay thành Cảnh Vương mà bọn họ yêu thích, diệt trừ trở ngại cho hắn trèo lên ngôi vị hoàng đế!
Sở Ly nhìn thấy Bình Vương nghe lọt tai, trong lòng cũng thầm thở dài một hơi.
Suy nghĩ của hắn và các đại thần triều đình không giống nhau.
Chúng đại thần luôn nghĩ tới việc làm sao để Đại Quý duy trì sự vững vàng, không xảy ra nội loạn, một khi nội loạn, Đại Ly tất sẽ thừa lúc vắng mà vào, Đại Quý sẽ có nguy cơ diệt quốc.
Mỗi khi một triều đại thay đổi, thường thường sẽ là bên trong xảy ra vấn đề, bị ngoại địch thừa lúc vắng mà vào, triều đại bên trong không có vấn đề, hầu như sẽ không bị ngoại địch tiêu diệt.
Vấn đề nghiêm trọng nhất của triều đình Đại Quý chính là văn võ phân tranh, Cảnh Vương được lòng của các văn thần, triều thần quy thuận, Bình Vương được lòng các võ thận, chưởng quản mười vạn đại quân.
Một khi hai vị Vương gia náo loạn thành một đọn, Đại Ly mắt nhìn chằm chằm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tâm tư lớn nhất của các trọng thần chính là tiêu diệt binh quyền của Bình vương.
Đáng tiếc có Hoàng thượng bên kia kiên trì, bọn họ không cưỡng cầu được, nếu như cơ hội tới, bọn họ sẽ không bỏ qua, cho dù Hoàng thượng kiên trì thì bọn họ cũng phải chống lại một phen.
Nhưng Sở Ly cảm thấy hiện tại đã bỏ qua cơ hội triệt tiêu vương binh quyền, quốc thế của Đại Ly càng ngày càng mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng sẽ vung mâu xuôi nam, hiện tại Bình Vương trở thành người mà bọn họ chướng mắt nhất, một khi tước binh quyền của Bình Vương, Đại Ly sẽ không còn cố kỵ nữa, e rằng sẽ lập tức mang binh tới diệt triều.
Cho dù là uống rượu độc giải khát thì cũng chỉ có thể tiếp tục uống mà thôi.
Có thời gian thì mới có thể có cơ hội thay đổi được.
Hắn cảm thấy nơi ra tay chính là Quang Minh thánh giáo.
Quang Minh thánh giáo là quốc giáo của Đại Ly, Quang Minh thánh giáo mạnh thì lại Đại Ly mạnh, nếu như muốn làm suy yếu thực lực của Đại Ly thì cần bắt đầu từ Quang Minh thánh giáo.
Bây giờ Quang Minh thánh giáo đã đạt được Đại Quang minh kinh hoàn chỉnh, sau này sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.
Chuyện này cũng giống như bốn Đại tông phái hợp lực để đối phó với Quang Minh thánh giáo, nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho bọn họ suy yếu, cũng như Quang Minh thánh giáo đối phó với Bình Vương vậy.
- Vương gia, cái nhẫn còn ở bên Tôn tướng quân.
Sở Ly nói:
- Xin Tôn tướng quân trả về, ta còn phải trả lại Vương phi.
Bên ngoài truyền đến một tiếng bẩm báo:
- Vương gia, Tôn tướng quân đến rồi.
- Vào đi.
Bình Vương nói.
Tôn Trảm Hà tiến vào bên trong lều vải, ôm quyền cười nói:
- Đại soái, ta thất lễ rồi, thiếu chút nữa đã giết vị Liễu thị vệ này.
- Ngươi đã làm đúng.
Bình Vương lạnh nhạt nói, ánh mắt rất bình tĩnh:
- Đổi lại là ta ta cũng làm như vậy... Nhẫn đâu?
- Ở chỗ này.
Tôn Trảm Hà móc ra từ trong ngực rồi đưa tới.
Bình Vương nhận lấy quét mắt nhìn một chút, đúng là nhẫn của hắn.
Hắn cẩn thận xoa xoa nhẫn ngọc, thở dài, đưa cho Sở Ly rồi nói:
- Trở về nói với Vương phi, một tháng sau ta sẽ trở về gặp nàng!
Sở Ly vội nói:
- Vương gia, chỉ sợ Vương phi không kiên trì được tới một tháng.
- Câm miệng!
Bình Vương hừ lạnh nói:
- Ta tin rằng Vương phi có thể kiên trì được đến lúc ta trở về!
-... Vâng.
Sở Ly nói:
- Trong phủ đã mời danh y, không chừng Vương phi sẽ không có chuyện gì cả.
- Như vậy cũng tốt!
Bình Vương khoát tay một cái nói:
- Ngươi lập tức trở về, có tình huống gì thì lập tức tới bẩm báo ngay!
Hắn suy nghĩ một chút, lại móc ra một khối lệnh bài bằng gỗ trong ngực, nói:
- Có cái này, ngươi có thể trực tiếp tiến vào quân doanh, đi thẳng tới trước trướng của ta!
- Vâng, Vương gia.
Sở Ly đưa tay tiếp nhận khối lệnh bài bằng gỗ không đáng chú ý này.
Lệnh bài bằng gỗ hình chữ nhật, rộng bằng nửa bàn tay, bài bằng một bàn tay, đặt lên tay nặng trình trịch, giống như không phải bằng gỗ mà như là sắt, hắn âm thầm phỏng đoán, chất liệu cực kỳ cứng rắn, đao kiếm chém vào không tạo thành ngấn được, tuyệt không phải là vật phàm.
- Vương gia, cát nhân tự có thiên tướng.
Tôn Trảm Hà than thở:
- Tin rằng Vương phi sẽ gặp dữ hóa lành.
- Chỉ hy vọng như thế.
Bình Vương lạnh nhạt nói.
Hắn vung vung tay lên nói:
- Ngươi đi đi.
Sở Ly ôm quyền một cái, xoay người sải bước rời đi.
Tôn Trảm Hà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, mãi đến khi tấm vải mảnh ngoài cửa lều dừng lay động thì hắn mới thu hồi ánh mắt lại:
- Bên trong phủ của Vương gia quả thực là ngọa hổ tàng long, không ngờ còn có nhân vật như vậy!
Bình Vương cúi đầu nhìn sa bàn, bình tĩnh nói:
- Là người mà Vương phi mang tới, bồi dưỡng từ nhỏ, vẫn coi như là trung tâm.
- Quả nhiên không hổ là danh gia vọng tộc.
Tôn Trảm Hà than thở.
Bình Vương ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi hỏi:
- Danh gia vọng tộc cũng có sinh lão bệnh tử, không có chuyện gì đáng để ngạc nhiên, quân đội của Đại Ly đến chỗ nào rồi?
- Vùng Bác Lăng.
Tôn Trảm Hà nói.
- Hừm, xem ra cần phải cho bọn họ một chút giáo huấn.
Bình Vương trầm ngâm nói.
Sở Ly ra khỏi đại doanh, lắc mình trở lại An Vương phủ, ngồi ở trên giường nhỏ trong phòng ngủ của mình nhìn chằm chằm vào tấm kim bài kia.
Kiếm pháp ẩn chứa phía trên này rất là kỳ diệu, hắn muốn thử một chút xem có thể phá giải được hay không.
Đại Viên Kính Trí nhìn thấu trong ngoài của tấm kim bài này, mỗi một tấc đều thấy rõ, không có dị dạng gì cả. Không có trận phù, khí thế bức người này thuần túy là do tư thế của kiếm tạo ra, quả thực là kỳ diệu, cũng không phải là nội lực, cũng không phải là sức mạnh tinh thần, chỉ là kiếm thế.
Hắn thử dùng trường kiếm tạo thành tư thế giống vậy, không khác nhau chút nào so với tư thế của kiếm trên kim bài, thế nhưng không có được loại cảm giác kinh người kia.
Hắn nhìn tới nhìn lui, không nhìn ra kết quả gì cả, cho nên mới thúc giục Vạn Tượng Quy tông, thông qua bên ngoài mà đạt tới bản chất, không chừng Vạn Tượng Quy tông có thể nhìn ra vì sao một kiếm thế đã có thể chấn động lòng người như vậy.
Vạn Tượng Quy tông có thể từ kiếm trên kim bài mô phỏng và phân tích ra tư thế cầm kiếm của người ta, phải tạo thành tư thế ra sao thì mới có thể hình thành uy lực như thế.
Nghiên cứu từ buổi tối đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn không thu hoạch được gì cả.
Cũng may hai kiếm này đã được khắc ở trong đầu của hắn, không quên được, chỉ cần dùng Vạn Tượng Quy tông chậm rãi tìm thì chung quy sẽ có thể tìm được tư thế phù hợp với kiếm thế, do đó lĩnh ngộ được hai chiêu kiếm pháp này.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đều tới đây luyện công, Sở Ly luyện một bộ quyền pháp, uy lực của Phục Ngưu Thần quyền dần dần được tăng lên.
Ăn điểm tâm xong hắn mới đến Bí Vệ phủ.
Ngày hôm qua trực tiếp trở về Bí Vệ phủ, hắn cảm thấy quá mức kinh thế hãi tục.
Còn nữa, hắn đã thông báo cho Bình Vương, chuyện còn lại không cần mình bận tâm, vì lẽ đó hắn cũng yên tâm thoải mái lười biếng, chậm rãi đến Bí Vệ phủ một chuyến.
Đến đại sảnh, nhìn thấy ngoại trừ hai vị thống lĩnh ra còn có Trần Đông Hải đang mang theo vẻ mặt âm trầm ngồi ở chỗ đó.
- Thống lĩnh, ta may mắn không làm nhục mệnh.
Sở Ly ôm quyền một cái, móc ra một khối lệnh bài bằng gỗ từ trong ngực rồi đưa tới phía trước.
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức nhìn lệnh bài một chút rồi lại trả lại Sở Ly.
- Bình Vương có tin hay không?
Phó Mộng Sơn nói.
Sở Ly nói:
- Bán tín bán nghi, hắn có thành kiến đối với Bí Vệ phủ chúng ta, nhưng chỉ cần có hoài nghi thì sẽ cẩn thận một ít, Tôn Trảm Hà không thể đắc thủ được.
- Hừm, có lý.
Phó Mộng Sơn thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại than thở một câu:
- Cuối cùng cũng coi như có thể bớt lo một chút.
Sở Ly nhìn về phía Trần Đông Hải đang rũ đầu xuống.
Phó Mộng Sơn hừ lạnh một tiếng.
Hứa Hoàn Đức nói:
- Cổ Kỳ đã chạy thoát!
Sở Ly hơi nhướng mày, nhìn về phía Trần Đông Hải.
Mặt của Trần Đông Hải không hề có cảm xúc, bình tĩnh nói:
- Ta đã làm hết sức, thế nhưng vừa chạy tới Cổ phủ, người đã không thấy đâu nữa rồi.
- Huynh đệ Ninh thị đâu?
Sở Ly nói.
Phó Mộng Sơn nói:
- Ồ, ta không kịp nói cho ngươi, bởi vì chuyện khẩn cấp cho nên ta đã điều động bọn họ rồi.
Sở Ly gật gù:
- Nên làm... Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, chuyện này như lần trước viên ngoại thị lang chạy trốn vậy, ngoại trừ một viên ngoại thật ra sẽ còn một viên ngoại thị lang giả!
Phó Mộng Sơn suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Việc đã đến nước này, ta quyết định sẽ ban lệnh truy sát trong toàn võ lâm.