Sáng sớm ngày thứ hai.

Bầu không khí trong tiểu viện rất là trong lành, hít một cái đã cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, Sở Ly ở trong viện tu luyện Phục Ngưu Thần quyền, Lãnh Thu và Lãnh Thu thì đang luyện kiếm. 

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thanh âm của Tần Tấn vang lên:

- Bách phu trưởng?

Sở Ly nói: 

- Có chuyện gì?

Tần Tấn trầm giọng nói:

- Trong thành xảy ra một việc lớn. 

Sở Ly dừng quyền pháp lại, sau đó đứng dậy ra khỏi tiểu viện thì đã nhìn thấy bốn người Tần Tấn đang đứng ở ngoài sân.

- Bách phu trưởng, ngũ Thế tử của Khang Thân vương bị giết.

Tần Tấn thấp giọng nói: 

- Phủ Doãn đang tra xét hung thủ.

Sở Ly cau mày:

- Ngũ Thế tử? Khang Thân vương tổng cộng có Thế tử đúng không? 

- Vâng.

Tần Tấn nói:

- Ngũ Thế tử và Lục Thế tử của Khang Thân vương đều không biết làm việc, chỉ sống phóng túng, bốn Thế tử còn lại đều rất có khả năng, vị Giang Thế tử này tối ngày hôm qua đã bị đâm chết! 

- Hắn không có quan chức gì đúng không?

Sở Ly cau mày.

Tần Tấn gật gù: 

- Không có chức quan trên người, thuần túy là người sống phóng túng mà thôi.

- Đã có tiến triển gì chưa?

Sở Ly nói. 

Tần Tấn lắc đầu:

- Một chút tiến triển cũng không có, Phủ Doãn đang lo lắng tới mức ngủ cũng không yên, Khang Thân vương và Hoàng thượng đều đang nhìn chằm chằm vào chuyện này, mà có lẽ cuối cùng vụ án này sẽ rơi xuống đầu của Bí Vệ phủ chúng ta!

- Đi thôi. 

Sở Ly đi ra ngoài.

Khi bọn họ đến Mai Nhị viện thì đám người Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn đều đang trên ở sân luyện võ.

Nhìn thấy hắn đi vào, mọi người tới đây hành lễ. 

Sở Ly khoát tay một cái nói:

- Các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi, Dương Tông Văn, ngươi tới đây.

Dương Tông Văn đáp một tiếng. 

Đổng Kỳ Phi và đám người Tần Tấn trở lại sân luyện võ.

Dương Tông Văn theo Sở Ly đến đại sảnh, bẩm báo:

- Bách phu trưởng, là chuyện Ngũ Thế tử của Khang Thân vương bị giết đúng không? 

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sở Ly ngồi vào bên trong ghế Thái sư.

Dương Tông Văn lắc đầu: 

- Ám sát rất tinh chuẩn và gọn gàng, một đòn trí mạng, dùng bảo kiếm hẹp dài, thuộc về binh khí kỳ môn, không thuộc trong võ lâm các phái, vì lẽ đó không tìm được đầu mối gì cả... Hơn nữa ám sát xảy ra ở giữa đêm khuya, phố lớn cũng không có người đi đường nào cả. Giang Thế tử và tùy tùng đều mất mạng, thậm chí ngựa của bọn họ cũng chết cùng luôn, một người sống cũng không để lại.

Sở Ly nói:

- Xem thủ pháp này, ngươi đoán là do người phương nào ra tay? 

Dương Tông Văn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Thực sự tiểu nhân không nghĩ ra được, hiện tại vụ án còn đang ở trên tay của Phủ Doãn, có điều y theo chúng ta suy tính, sớm muộn gì cũng sẽ chuyển qua phủ của chúng ta, Mai Nhị viện chúng ta có Bách phu trưởng, có ba người huynh đệ Ninh Thị, cho nên rất có hi vọng đoạt lấy vụ án này.

Sở Ly cười cợt. 

Dương Tông Văn nói:

- Đoạn thời gian này Bách phu trưởng không đến, trong phủ có rất nhiều tiếng nói, nếu không lập một đại công nữa để đè ép bọn họ thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không quá tót.

- Ồ? 

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Dương Tông Văn liếc mắt nhìn trái phải, thấp giọng nói:

- Phó trưởng đã khỏi hẳn, ngày hôm qua đã tới đây, bới lông tìm vết với mọi người, vì lẽ đó chỉ có thể mời Bách phu trưởng tới đây mà thôi. 

Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

- Nghe hắn làm gì chứ?

- Dù sao cũng là phó trưởng nha, một khi chúng ta không nghe, hắn sẽ có thể trị tội chúng ta. 

Dương Tông Văn bất đắc dĩ nói:

- Trong phủ lấy quân pháp để trị phủ.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Hiện giờ hắn đang ở đâu?

- Đi loanh quanh ở bên ngoài, hắn giao thiệp rất rộng.

Dương Tông Văn nói: 

- Hắn cũng không muốn ở lại chỗ này, mọi người cũng không cho hắn sắc mặt gì tốt cả.

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

- Các ngươi giúp ta tra một chút về Vũ Tình cô nương của Thanh Vân lâu, đừng để cho người ta biết, bí mật tra xét. 

- Vũ Tình cô nương?

Dương Tông Văn vội vàng gật đầu:

- Vâng, ta sẽ lập tức đi làm. 

Sở Ly nói:

- Đúng rồi, chuyện ám sát này, chúng ta không được đi chạm vào!

- Sao? 

Dương Tông Văn không rõ.

Sở Ly lắc đầu:

- Nước của vụ án này quá sâu, không động vào thì tốt hơn. 

- Thế nhưng Giang Thế tử cũng không phải đại nhân vật gì mà...

Dương Tông Văn có chút không rõ nói:

- Có lẽ cũng sẽ không có kẻ thù lợi hại gì cả, có lẽ là đánh nhau vì thể diện nha? Không chừng là tranh cãi trong hoàng thất, Phủ Doãn sợ như sợ cọp, thế nhưngBí Vệ phủ chúng ta không sợ cái này nhất. 

Sở Ly lắc đầu nói:

- Không được đi chạm vào, người khác muốn cướp thì cứ để bọn họ cướp đi!

-... Vâng. 

Dương Tông Văn bất đắc dĩ gật đầu.

Dương Tông Văn vừa mới lui xuống thì đã thấy Mã Côn nghênh ngang tiến vào Mai Nhị viện, cất giọng nói:

- Người đâu? Đi chết ở đâu rồi! 

Đám người trong sân luyện võ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, muốn đi qua chào hỏi một câu.

Bình thường Sở Ly không chú trọng cái này, có lúc để bọn họ tới đây chào, đại đa số thời gian sau khi đi vào lại vung vung tay, ra hiệu cho bọn họ cứ luyện võ là được.

Nhưng y theo quy củ, bọn họ sẽ phải đi qua chào, tuy thái độ của Mã Côn ác liệt hung hăng, thế nhưng cũng chiếm lý, không thể làm gì được bọn họ. 

Âm thanh của Sở Ly bỗng nhiên từ trong phòng truyền đến, cực kỳ lạnh lùng nói:

- Mã Phó trưởng thật là uy phong!

Mã Côn vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt đã hơi thay đổi. 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Ngươi đi vào đây, ra vẻ uy phong cái gì vậy!

Mã Côn mạnh mẽ trừng mắt nhìn đám người Tần Tấn một chút, sải bước đi tới phòng khách. 

Sở Ly ngồi ở trên ghế thái sư, đánh giá Mã Côn.

Sau khi Mã Côn đi vào, ôm quyền thi lễ:

- Xin chào Bách phu trưởng! 

Sở Ly lạnh nhạt nhìn hắn:

- Thương thế tốt rồi sao?

Sắc mặt của Mã Côn âm trầm, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu: 

- Đa tạ Bách phu trưởng quan tâm, đã khỏi hẳn.

Sở Ly nói:

- Ta thấy thương thế của ngươi khỏi cho nên đã quên đau, còn muốn ăn thiệt thòi nữa, có hay không? 

Mã Côn làm mặt lạnh không nói lời nào.

Sở Ly trầm giọng nói:

- Ngươi ra vẻ uy phong ở trước mặt bọn họ thì có bản lĩnh gì chứ? Có bản lĩnh thử dùng uy phong với ta xem! 

Vẻ mặt Mã Côn âm trầm không nói lời nào.

Hắn âm thầm hừ lạnh nói, nếu như chức vị của ta lớn hơn ngươi, mỗi ngày ta sẽ muốn trị cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Sở Ly nói: 

- Như vậy đi, ta thấy ngươi nhàn rỗi đến khó chịu, ta có một việc cần ngươi giúp ta tra xét một chút!

- Xin mời Bách phu trưởng dặn dò!

Mã Côn bất đắc dĩ ôm quyền. 

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Chuyện Tuyệt Vân bảo cấp lần trước đã huyên náo tới mức làm mấy tông phái nhị lưu bị diệt vong, ta hoài nghi có người ở trong bóng tối thúc đẩy, cũng có thể là phủ Tể Quốc Công. Cũng có khả năng là phủ Tể Quốc Công và người bên ngoài liên thủ với nhau, thậm chí còn có thể không phải là phủ Tể Quốc Công, ngươi điều tra rõ ràng chuyện này cho ta!

- Vâng. 

Mã Côn thoải mái gật đầu.

Hắn biết, một khi mình chần chờ, thứ chờ đợi mình tuyệt đối sẽ là gõ đầu một phen, mà hành động sáng suốt nhất chính là đàng hoàng, thoải mái nhận lệnh.

Sở Ly nói: 

- Trong viện không có ai giúp ngươi, tự ngươi nghĩ biện pháp đi!

- Một mình ta sợ là không được.

Mã Côn vội nói. 

Sở Ly lạnh nhạt nhìn hắn:

- Ngươi giao thiệp rất rộng, chút chuyện nhỏ này thì có cái gì mà không được chứ? Cứ quyết định như thế đi, hạn ngươi trong vòng một tháng điều tra cho rõ chuyện này!

-... Vâng. 

Mã Côn trầm giọng nói.

Trong lòng hắn tức giận tới cực điểm, nhưng không thể làm gì khác được.

Sở Ly này cũng đã nương tay rồi, chỉ là cho mình đi ra ngoài, không muốn nhìn thấy mình, nếu như đổi thành một nhiệm vụ vướng víu hơn, như vậy mình sẽ không chịu nổi, nếu như mình tiếp tục không thức thời thì sẽ lại có một nhiệm vụ càng cực khổ hơn nữa đang chờ đợi mình. 

Sở Ly thoả mãn gật đầu:

- Rất tốt, bắt đầu đi từ ngày hôm nay đi!

-... Vâng! 

Mã Côn ôm quyền một cái, xoay người ra khỏi phòng khách.

Đám người Đổng Kỳ Phi thấy Mã Côn mang theo mặt lạnh đi ra, trực tiếp rời đi, cả đám thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra Bách phu trưởng lại trị hắn một lần, đám người bọn họ lại có một khoảng thời gian sống dễ chịu rồi.

Sở Ly cũng rời khỏi Bí Vệ phủ, trở về Vương phủ, chuyên tâm tu luyện Vạn Tượng Quy tông. 

Càng tu luyện thì đầu óc của hắn càng rõ ràng, phản ứng cũng trở nên càng nhanh hơn, tư duy càng trở nên sinh động hơn nữa, so với trước đó lại còn mạnh hơn mấy phần.

Nghe một mà biết mười, thấy lá cây động mà biết có gió, loại cảm giác kỳ dị này khiến cho hắn thoải mái khôn kể, tất cả tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, thành thạo điêu luyện.

Thời gian bất tri bất giác đã qua mười ngày. 

Tiến cảnh của Vạn Tượng Quy tông cực nhanh, đã vượt qua tầng thứ nhất, đến tầng thứ hai, thứ có thể nhìn thấy càng rõ ràng, phạm vi gia tăng.

Mỗi ngày Dương Tông Văn đều đi qua báo về chuyện án ám sát Ngũ Thế tử của Khang Thân vương một lần.