Hai hàng lông mày đẹp đẽ của Vũ Tình nhẹ nhàng nhíu lại, có chút khó chịu nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- Tiêu công tử, nơi này là Thanh Vân lâu, nó cao quý bởi vì là khu riêng tư, Tiêu công tử không thể tùy ý làm càn, tránh cho chuốc họa cho lệnh tôn!

Thần trí của Tiêu Hành tỉnh táo lại, sắc mặt thu lại một chút, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Sở Ly nói:

- Được, ý tốt của Vũ Tình cô nương ta nhận, trước khi đi ta chỉ muốn biết rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào mà thôi!

Sở Ly nói:

- Tại hạ Sở Ly.

Tiêu Hành cau mày suy nghĩ một chút, nhìn chằm chằm vào mặt của Sở Ly, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên áo bào trắng của hắn.

Hắn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng lại không biết rốt cuộc đã nghe qua ở nơi nào, nhất định là lần đầu nhìn thấy người này, vì sao lại nghe quen tai như vậy nha.

Hắn có sức lực mười phần đối với gia thế của mình, chỉ cần không phải là hoàng thất quý tộc, chọc thì chọc, cho dù là hoàng thất quý tộc, không phải người có hi vọng đại thống như Cảnh vương, không phải những người nắm quyền như Bảo thân vương, Khang thân vương thì cũng không đáng để lo.

Nếu đã là họ Sở, vậy thì không sao cả.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói:

- Sở Ly, xem ra không phải là hạng người vô danh, Vũ Tình cô nương, rốt cuộc hắn có cái gì mà lại lọt vào trong mắt xanh của ngươi vậy?

Vũ Tình khẽ bóp trán nói nói:

- Tiêu công tử ngươi hiểu lầm rồi, ta và Sở Đại tổng quản cũng không có tư tình, chỉ là bằng hữu mà thôi.

- Sở Đại tổng quản!

Tiêu Hành bừng tỉnh, lập tức nghĩ ra.

Đại tổng quản Sở Ly An Vương phủ, Bách phu trưởng Bí Vệ phủ, nghĩ đến tầng thân phận này, khí thế của hắn lập tức yếu đi.

Hắn có thể trêu vào An Vương phủ, có lẽ trở về phụ thân cũng sẽ không nói thêm cái gì cả, nhưng Bí Vệ phủ thì lại không trêu chọc được, là thanh đao sắc bén nhất trong tay hoàng thượng, đám gia hoả này rất là nham hiểm, không lọt chỗ nào, người bị bọn họ nhìn chằm chằm vào tuyệt đối không có quả ngon để ăn, phụ thân cũng không muốn trêu chọc vào bọn họ.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Bên ngoài truyền đến âm thanh lạnh lẽo.

Nha hoàn vội nói:

- Thạch Thế tử, Sơn Thế tử, là Tiêu công tử đến!

Tiếng bước chân vang lên, Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn chậm rãi tới đây, nhìn thấy Tiêu Hành, cười cợt:

- Tiêu Hành ngươi lại tìm đến Vũ Tình sao? Thật là chịu khó!

- Ha ha...

Tiêu Hành nở nụ cười cứng ngắc, nói:

- Thạch Thế tử, Sơn Thế tử.

- Làm sao lại đứng cửa, không đi vào ngồi đi?

Lãnh Thủ Sơn cười nói:

- Bị Vũ Tình cô nương đuổi ra sao?

Vũ Tình đến tới cửa, nhẹ nhàng thi lễ:

- Thế tử, Sơn Thế tử.

Lãnh Thủ Thạch vung vung tay, liếc mắt nhìn Sở Ly:

- Hóa ra là có khách, Tiêu Hành ngươi tới để tra hỏi sao?

Hắn lập tức nhìn thấu tình hình ở đây, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tiêu Hành làm chuyện như vậy.

Tiêu Hành hừ lạnh nói:

- Vốn ta và Vũ Tình hẹn buổi tối gặp mặt, Vũ Tình bỗng nhiên nói thân thể không thoải mái, kết quả là gặp vị Sở Đại tổng quản này, ta tức giận không cam lòng cho nên mới tới nhìn một chút.

- Sở Đại tổng quản?

Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly đứng dậy ôm quyền thi lễ:

- Sở Ly bái kiến hai vị Thế tử.

Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn hiếu kỳ nhìn hắn.

Tên tuổi Sở Ly ở Thần Đô lớn đến mức kinh người.

Một là hắn thân là tổng quản nhưng lại có địa vị nhất phẩm, huống hồ lại còn trẻ tuổi như vậy, quả thật là kinh người, hai là hắn đối với con em hoàng thất không có chút lưu tình nào cả, hoàn toàn không sợ, nên đánh thì đánh nên mắng thì mắng, không kiêng dè chút nào, cũng được tất cả mọi người kính nể.

Mọi người đều cảm giác Sở Ly đã xả được cơn giận cho mình, tuyệt đại đa số người đều ước ao ghen tị đối với con em hoàng thất.

Một điểm quan trọng nhất là võ công của hắn tuyệt đỉnh, mơ hồ là số một trong đám người trẻ tuổi, thậm chí còn đè ép Pháp Viên của Đại Lôi Âm tự một đầu, danh tiếng vô lượng, cho dù chưa từng gặp hắn thì cũng đã nghe qua đại danh của hắn.

Sở Ly bình tĩnh nhìn hai người.

- Nghe đại danh đã lâu, ngày hôm nay rốt cục đã nhìn thấy.

Lãnh Thủ Sơn cười ha hả nói:

- Vũ Tình cô nương, chúng ta không quấy rầy chứ?

- Sơn Thế tử có thể đến đây, tiểu nữ tử có phúc ba đời.

Tuyết Tình che miệng mỉm cười, lui về phía sau một bước:

- Hai vị Thế tử mời ngồi, Tiêu công tử, ngươi cũng ngồi đi.

Tiêu Hành có chút lúng túng lắc đầu, cả người cảm thấy không dễ chịu.

- Không cần ngồi, không quấy rầy chuyện tốt của các ngươi nữa.

Lãnh Thủ Sơn cười nói:

- Sở Ly, tuy chúng ta cũng là con em hoàng thất, nhưng rất không vừa ý với tiểu bối như Lãnh Đào, gia hoả này nên giáo huấn một chút, vì lẽ đó ngươi cũng đừng lo lắng, chúng ta cũng không có ác ý.

Sở Ly mỉm cười lắc đầu:

- Tính tình của ta kích động, nóng giận liều mạng, chọc và vô số phiền phức, mọi người cảm thấy gan ta lớn, kỳ thực là do tính khí gây nên, không có quan hệ tới can đảm, sau khi làm việc cũng sợ sệt nha.

- Ha ha...

Lãnh Thủ Sơn cười to nói:

- Ngươi mà còn biết sợ sệt? Ha ha!

Thứ Sở Ly làm không phải là sợ sệt, mà là không sợ hãi chút nào cả, bằng không tuyệt đối sẽ không làm ra được những chuyện kia đến. Người có can đảm như thế trong Đại Quý sợ rằng một bàn tay cũng đã có thể đếm được, chỉ bằng vào phần can đảm và hào khí này, hắn đã rất yêu thích.

Sở Ly mỉm cười đối mặt.

- Sở Ly, ngươi thực sự trong vòng hai năm từ một người không biết võ công, trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên sao?

Lãnh Thủ Sơn hiếu kỳ hỏi:

- Thật sự đạt được Tuyệt Vân bảo cấp sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta nào có vận may kia chứ, có khả năng tư chất thích hợp với luyện võ, còn Tuyệt Vân bảo cấp, đệ tử của bốn Đại tông phái cũng từng trải qua, biết ta không có được nó.

- Như vậy cũng đúng, y theo đạo đức của bốn Đại tông phái, một khi biết ngươi có Tuyệt Vân bảo cấp, nhất định sẽ cướp.

Lãnh Thủ Sơn gật gật đầu nói:

- Có điều quả thực ngươi rất lợi hại, hai năm nha, hai năm ta vẫn còn giãy dụa ở Hậu Thiên nha!

Lãnh Thủ Thạch nói:

- Hôm nào lại tán gẫu, chúng ta đi.

- Đúng đúng, hôm nào chúng ta sẽ uống rượu tán gẫu, nói một chút xem nên thu thập Lãnh Đào ra sao.

Lãnh Thủ Sơn cười nói.

Hai người ôm quyền một cái rồi rời khỏi đây.

Tiêu Hành đi cũng không được, ở lại cũng không được, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, xoay người nhanh chân rời đi.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng lần nữa yên tĩnh lại.

Vũ Tình đi tới trước chiếc bàn trà rồi ngồi xuống, Sở Ly cũng ngồi vào đó, hai người ngồi đối diện nhau, mùi thơm lạnh nhạt lượn lờ trong phòng làm cho tâm thần hai người yên tĩnh.

Đôi mắt sáng của Vũ Tình nhìn chằm chằm vào Sở Ly, nói:

- Vừa nãy Đại tổng quản nói, muốn tu luyện Vạn Tượng Quy Tông sao?

Sở Ly gật đầu:

- Đúng thế, không biết có thể được hay không?

- Đương nhiên.

Vũ Tình nói:

- Tệ tông không giống như tam tông còn lại, đệ tử không cần tiến vào tông từ lúc không biết võ công, chỉ cần tư chất và phẩm tính thích hợp thì sẽ có thể thu làm đệ tử.

- Phải bái vào Tử Vân Sơn sao?

Sở Ly cau mày.

Vũ Tình nhẹ nhàng gật đầu:

- Vạn Tượng Quy Tông là tâm pháp đích truyền của Vạn Tượng phong, Đại tổng quản cảm thấy có thể truyền cho người ngoài sao?

- Ta có thể bái vào Tử Vân Sơn sao?

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Lớn tuổi, hơn nữa lại thêm thân phận bây giờ, Tử Vân Sơn có thể yên tâm sao?

Vũ Tình nói:

- Tôn chỉ của tệ tông là dung nạp vạn vật, vì lẽ đó mới có thập nhị phong, chỉ cần tư chất và phẩm tính đầy đủ là có thể được thu làm đệ tử, không có quá nhiều kiêng kỵ, tư chất phẩm tính của Đại tổng quản đều quá quan, có thể trở thành đệ tử của Tử Vân Sơn.

Sở Ly trầm mặc một hồi, nói:

- Không phải đệ tử Tử Vân Sơn mà lại muốn tu luyện Vạn Tượng Quy Tông, có biện pháp gì không?

- Không thể.

Vũ Tình lắc đầu nói:

- Vạn Tượng Quy Tông chắc chắn sẽ không truyền cho người ngoài, chỉ có con đường này mà thôi.

Đôi mắt sáng của nàng như nước, lạnh nhạt nói:

- Đại tổng quản không muốn trở thành đệ tử của tệ tông? Đệ tử Tử Vân Sơn đoàn kết, có chuyện lại có tông môn che chở và chống đỡ, có bao nhiêu người muốn vào tệ tông mà không thể vào được nha!

Sở Ly thở dài, lắc đầu một cái.

Hắn cô độc, bái vào Tử Vân Sơn chưa chắc đã không thể, lúc trước Tiêu Kỳ đã định đưa mình vào Tử Vân Sơn nha.

Thế nhưng hiện tại không giống ngày xưa, không thích hợp bái vào Tử Vân Sơn nữa.