Sáng sớm, khắp Hứa phủ đều rất yên tĩnh, người hầu đi lại nhẹ nhàng, cả phủ đệ vắng lặng như tờ, không ai phát ra tiếng động.
Đại sảnh trong phủ có sáu người đang ngồi tranh cãi kịch liệt. Tầng lớp quản lý của Kinh Vân bang đều tập trung tại đây, bốn đại đường chủ Phong - Vũ - Lôi - Điện, tả hữu đại hộ pháp.
Bang chủ Hứa Chí Thuần chết không chút động tĩnh, vô cùng đột ngột.
Sáng sớm hôm nay, người hầu gõ cửa không thấy động tĩnh gì, không dám xông vào phòng ngủ liền bẩm báo với thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân sai người phá cửa phòng ngủ, phát hiện bang chủ Hứa Chí Thuần đã chết trên giường.
Bang chủ anh minh thần võ đột ngột qua đời khiến ai cũng bàng hoàng, không thể tin vào việc này. Sau khi kiểm tra, bước đầu xác nhận là luyện công tẩu hỏa nhập ma. Ông ta qua đời đột ngột, bỏ lại Kinh Vân bang, bỏ lại một mớ bòng bong.
Bốn đại đường chủ, hai đại hộ pháp, sáu người ngồi ở đây bàn bạc đối sách xử lý hậu sự, bí mật phát tang tiến hành mai táng long trọng. Còn một việc nữa là nước một ngày không thể không có vua, bang chủ sẽ do ai làm.
Bốn đại đường chủ đều là nguyên lão dựng bang, đều có một đám thuộc hạ trung thành nhưng dưới sự chèn ép của Hứa Chí Thuần, họ chỉ có thể hô mưa gọi gió trong đường mình, ba đường còn lại không nể mặt. Còn hai đại hộ pháp, căn cơ còn nông, không có sức uy hiếp.
Họ đều hiểu rằng, một khi bất đồng căng thẳng, Kinh Vân bang sẽ ngay lập tức bị phân tách. Tề Thiên bang ngày đêm dòm ngó nhất định sẽ tiến hành thôn tính, bọn họ sẽ không có chỗ chôn thân vì thế phải duy trì Kinh Vân bang hoàn chỉnh.
Nhưng để kẻ khác làm bang chủ, bọn họ chắc chắn không phục. Cuối cùng, hộ pháp Hứa An Hạ nói một câu, có thể để thiếu phu nhân trở thành bang chủ thay thế thiếu bang chủ kế thừa Kinh Vân bang.
Đề nghị này khiến mọi người yên lặng, đưa mắt nhìn nhau.
Thiếu phu nhân là nữ nhi, bọn họ rất khó hình dung ra việc Kinh Vân bang nghe theo hiệu lệnh của một cô gái, hơn nữa lại cách một tầng, nàng ta không phải con của bang chủ.
Đáng tiếc hai người con trai của bang chủ không ai biết họ học nghệ ở đâu, tuổi lại còn nhỏ, rất khó đảm nhận trọng trách.
- Ta thấy rằng thiếu phu nhân thích hợp!
Hồ Hải vuốt râu, trầm giọng nói:
- Thiếu phu nhân xử lý mọi việc công bằng, thông minh lanh lợi, có uy tín trong bang, huynh đệ trong bang đều nể phục.
- Nhưng nàng ta chỉ là nữ nhi!
Phong đường đường chủ trầm ngâm.
Hồ Hải nói:
- Đệ tử của Thanh Lộc Nhai đều là nữ nhi, có ai có thể sánh bằng?
- Việc này…
Mọi người chỉ biết lắc đầu.
Việc này không sai nhưng dù sao đệ tử Thanh Lộc Nhai không có mấy người. Thế giới này vẫn là thế giới của đàn ông, nghe hiệu lệnh của một cô gái cảm giác có phần không thoải mái, đi ra ngoài cũng không thể ngẩng đầu lên được.
Hồ Hải nói:
- Việc cấp bách trước mắt là đề phòng Tề Thiên bang nhân nước đục thả câu… Không phải ngươi muốn làm bang chủ đấy chứ? Không có mạng đó đâu, sớm từ bỏ ý định đó đi, an phận phò tá thiếu phu nhân!
- Lão Hồ nói không sai nhưng…
Vân Đường đường chủ là một người trung niên tuấn tú, vuốt râu thở dài nói:
- Việc này có chút giống với trò đùa!
Hồ Hải nói:
- Lão Mã, thiếu phu nhân còn, Kinh Vân bang còn. Chúng ta có thể đoàn kết lại, nếu đổi người khác ai sẽ phục chứ?… Tranh giành thừa sống thiếu chết để cướp vị trí bang chủ, cuối cùng cũng không thể sống sót.
Trịnh Công Minh đang nhắm mắt ngủ gật đột nhiên mở choàng mắt, chậm rãi nói:
- Thiếu phu nhân tính tình mềm dẻo, là nữ nhi hào kiệt có thể làm bang chủ.
- Lão Trịnh đã nói vậy, chắc chắn không sai.
Hồ Hải cười ha ha nói.
Hứa An Hạ không nói gì, so với năm người trong sảnh, tư cách và kinh nghiệm của hắn là thấp kém nhất. Tiếng nói không có sức nặng là bao, đề nghị của hắn được mọi người chấp thuận đã là rất hiếm có rồi.
- … Được thôi, vậy thì hãy lập thiếu phu nhân làm bang chủ!
Điện Đường đường chủ râu tóc bạc phơ trầm giọng lên tiếng.
- Vậy mới đúng chứ!
Hồ Hải vỗ tay.
- Hi vọng lựa chọn này không sai…
…
Ánh trăng sáng tỏ bao phủ hoa viên Hứa phủ.
Sở Ly và Trần Tư Vũ ngồi bên bàn đá ngắm hoa, thảnh thơi trò chuyện, đèn lồng chiếu sáng vườn hoa như mộng như ảo.
- Thật không ngờ…
Trần Tư Vũ khẽ lắc đầu.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ vô cùng khó khăn dường như không thể thực hiện. Thật không ngờ lại thuận lợi tới vậy, chỉ mất một ngày, vị trí bang chủ Kinh Vân bang đã nằm trong tay nàng. Nàng cảm thấy có phần không chân thực giống như đang nằm mơ.
Bang chủ của Kinh Vân bang, đây là vị trí nàng chưa từng nghĩ tới. Thân là bang chủ của Kinh Vân bang, quyền cao chức trọng, là một nửa chủ nhân của thành Vân Châu, giậm chân một cái cũng khiến thành Vân Châu rung chuyển.
Sở Ly mỉm cười nhìn nàng.
Không cần vận Đại Viên Kính Trí hắn cũng biết tâm trạng hiện tại của nàng ta, sự khác biệt một trời một vực giữa thiếu phu nhân và bang chủ của Kinh Vân bang khiến nàng không khỏi hưng phấn.
- Biểu tỉ, vị trí bang chủ không dễ dàng ngồi vững đâu.
Hắn dội một gáo nước lạnh cho Trần Tư Vũ khiến nàng bình tĩnh trở lại.
Trần Tư Vũ mơ hồ nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Tỉ có thể trấn áp được bốn đại đường chủ, hai đại hộ pháp, các khách khanh cao thủ và thậm chí là bang chúng bình thường không?
Trần Tư Vũ lập tức nhíu mày, cuối cùng lắc đầu.
Nàng là nữ nhi chân yếu tay mềm, võ công cũng không lợi hại, muốn trấn áp những nguyên lão có căn cơ thâm hậu là một điều không thể.
Sở Ly nói:
- Không thể trấn áp bọn họ, chỉ có thể làm bù nhìn, bang chủ cũng không có hay ho gì.
- Vậy thì phải làm sao?
Trần Tư Vũ nhíu mày hỏi.
- Lôi kéo chia rẽ khiến họ tự chế ngự lẫn nhau, không để cho họ đồng tâm, tránh để mất thực quyền.
Trần Tư Vũ ngẫm nghĩ.
Sở Ly mỉm cười.
Trần Tư Vũ là người thông minh, có tâm kế, làm việc gì cũng bình tĩnh, rất có tiềm năng. Chỉ cần rèn luyện thêm chưa chắc đã không thể ngồi vững vị trí bang chủ.
Sở Ly đợi thêm một lát cho nàng có thời gian suy nghĩ, sau đó lại nói tiếp:
- Nếu như thực sự không được thì phải làm mạnh tay.
Vũ lực là cách giải quyết nhanh nhất, chỉ ra lệnh sẽ vô cùng yếu ớt bất lực. Điểm mấu chốt của vị trí bang chủ là dùng vũ lực trấn áp.
- … Không tới vạn bất đắc dĩ thì đừng đổ máu.
Trần Tư Vũ nói.
Vừa mới ngồi lên vị trí bang chủ đã giết các nguyên lão sẽ khiến lòng người bất an, không có lợi cho việc khống chế Kinh Vân bang. Tề Thiên bang sẽ lợi dụng cơ hội thừa nước đục thả câu, Kinh Vân bang rất có thể sẽ chìm vào hỗn loạn.
Sở Ly nói:
- Trước khi đi ta sẽ giúp tỉ giải quyết một tên.
Trần Tư Vũ nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Lẽ nào tỉ muốn cảm hóa kẻ có ác ý với mình sao?
- Nhưng hiện giờ mà giết người…
Trần Tư Vũ do dự.
Sở Ly nói:
- Không giết người sao có thể lập uy? Không lập uy, một nữ nhi như tỉ nói ai nghe!
- Giết ai?
Trần Tư Vũ thở dài.
Nàng rất mâu thuẫn, cảm thấy giết người là không tốt, lại cảm thấy Sở Ly nói rất đúng. Không có sức uy hiếp, một bang chủ như mình sẽ chỉ là bù nhìn.
- Đường chủ của Phong Đường.
Sở Ly mỉm cười.
- Hắn câu kết với Tề Thiên bang.
Trần Tư Vũ kinh ngạc:
- Không phải chứ?
Phụ thân của phu quân nàng tuy là kẻ cầm thú nhưng thủ đoạn cao minh, tầm nhìn sắc bén, không ngờ bên cạnh hắn vẫn có kẻ tạo phản mà hắn không biết.
Sở Ly nói:
- Hứa bang chủ chưa hẳn đã không biết.
Trần Tư Vũ không hiểu, nhìn hắn.
Sở Ly thở dài:
- Hứa bang chủ quá tự tin, cảm thấy có thể nắm vững cục diện, tất cả đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Vì thế cố tình giả vờ không biết, nhằm khiến Tề Thiên bang lơ là, lúc quan trọng sẽ xử lý mạnh tay.
Trần Tư Vũ nhíu mày trầm ngâm.
Những việc quanh co lắt léo này nghe cũng đã thấy nhức đầu, xem ra mình vẫn còn kém xa, muốn ngồi vững vị trí bang chủ thì còn phải học tập nhiều!
Sở Ly nói:
- Hứa bang chủ làm vậy là đùa với lửa, biểu tỉ không thể làm vậy. Vì thế cái đinh này nhất định phải nhổ đi, nếu đã muốn lập uy trong bang, vậy thì cần phải giáng một đòn phủ đầu cho Tề Thiên bang!
- Lập uy…
Trần Tư Vũ lập tức hiểu ra vấn đề.
Sở Ly mỉm cười:
- Việc này không vội, tỉ cần chuẩn bị trước. Vị trí bang chủ này ngồi cũng không dễ chịu đâu, cần chuẩn bị tinh thần!
- Ta sẽ chịu đựng được!
Trần Tư Vũ khẽ mím môi.
Việc này liên quan tới tính mạng của mình, nàng là nữ nhi yếu ớt. Nếu như rời khỏi vị trí bang chủ, cho dù có thể bảo đảm được tính mạng nhưng cũng sẽ trở thành món đồ chơi cho kẻ khác.
Sở Ly mỉm cười gật đầu hài lòng.
Nàng vốn thông minh lại có nguy cơ sinh tồn thúc ép tiềm năng cho nên hắn tin rằng nàng sẽ làm tốt. Nhưng vấn đề là nàng thiếu thủ đoạn bảo vệ bản thân, sẽ rất nguy hiểm.
- Tỉ luyện võ công gì?
- Luyện Vũ Lạc quyết, còn có Vũ Lạc kiếm pháp, đều là võ học gia truyền.
- Không luyện những thứ khác sao?
- Không.
Không luyện tuyệt chiêu phòng thân sao?
- Kiếm pháp cũng có tuyệt chiêu.
- … Ta có một môn võ công, tỉ hãy giữ lại để dùng những lúc nguy cấp.
Sở Ly lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ mỏng.
Trần Tư Vũ ngạc nhiên nhận lấy, cúi đầu đọc:
- Xá Thân Tuyệt Mệnh đao.
Nàng từng nghe qua môn võ công này, nghe nói uy lực rất lớn nhưng chỉ có một đòn, địch thủ không chết thì mình chết.
Sở Ly lại lấy ra một bình sứ đưa cho nàng:
- Đây là Bồi Nguyên đan, khi cần dùng Xá Thân Tuyệt Mệnh đao. Trước hết hãy uống cái này, một khắc sau hãy dùng Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, như thế có thể kịp thời khôi phục nội lực tiếp tục chiến đấu!
- Xá Thân Tuyệt Mệnh đao chỉ có thể dùng một đao đúng không?
- Chỉ có thể dùng một đao nhưng trước đó hãy uống Bồi Nguyên đan khôi phục nội lực, có sức tiếp tục chiến đấu, phải nhớ kĩ không thể dùng tiếp Xá Thân Tuyệt Mệnh đao.
- Tại sao?
- Xá Thân Tuyệt Mệnh đao khiến áp lực đối với kinh mạch quá lớn. Nếu dùng hai đao, kinh mạch sẽ không chịu đựng được, sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Hắn có Khô Vinh kinh tăng cường kinh mạch còn luyện cả Tẩy Mạch quyết, cộng thêm Thông Cân đan cường hóa. Vì thế mới có thể dùng nhiều lần Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, người thường không thể làm được, dùng hai lần sẽ có thể khiến đứt kinh mạch, trở thành phế nhân thậm chí tử vong.
Trần Tư Vũ nhìn Sở Ly một hồi, mím môi không nói ra lời cám ơn.
Sở Ly nói:
- Vũ Lạc quyết cũng tốt, Vũ Lạc kiếm pháp cũng không tồi, chỉ cần luyện tốt sẽ có thể trở thành cao thủ hạng một, quan trọng là phải đột phá Tiên Thiên. Bồi Nguyên đan có thể giúp tỉ, sau khi ta về sẽ gửi cho tỉ thêm mấy bình.
- Không cần đâu.
Trần Tư Vũ lập tức lắc đầu.
Bồi Nguyên đan nàng cũng biết, là linh dược độc môn của phủ Quốc Công, hiệu quả bổ sung nội lực rất mạnh, rất hiếm lưu truyền ra ngoài phủ. Người trong võ lâm coi đó là trân bảo, Sở Ly thật rộng rãi, nói tặng là tặng cả bình lại còn tặng tiếp, nàng thực sự không dám nhận.
Sở Ly cười nói:
- Bồi Nguyên đan rất quý giá trong võ lâm nhưng trong phủ thì không là gì. Tỉ cần nó để tăng tốc tu luyện, thân là bang chủ một bang, võ công không thể khiến mọi người khuất phục thì không phải kế sách lâu dài!
- Thôi được…
Trần Tư Vũ thở dài.
Kinh Vân bang cũng có đan dược nhưng dù sao cũng chỉ là bang phái hạng ba, so với phủ Quốc Công thì còn kém xa. Sở Ly đột nhiên nhíu mày, xua tay ra hiệu không lên tiếng. Có người xông vào phủ!