Phanh!
Mộ Dung Thuần tiến lên phía trước một bước, cho Mộ Dung Lượng một bạt tai.
- Phụ thân?
Mộ Dung Lượng khó có thể tin được che lấy khuôn mặt mình.
- Thực sự là giỏi tính toán!
Mộ Dung Thuần lạnh lùng nói:
- Đùa nghịch những thủ đoạn nhỏ không lộ ra này, tính toán lên trên đầu của Sơn chủ, ngươi nghĩ mình rất thông minh có đúng hay không?
- Phụ thân!
Mộ Dung Lượng lớn tiếng nói:
- Con dùng thủ đoạn gì chứ, con chỉ vừa vặn gặp phải Sơn chủ mà thôi!
- Vừa vặn, hay cho câu vừa vặn!
Mộ Dung Thuần chỉ vào hắn rồi kêu lên:
- Uổng ta vẫn còn nghĩ ngươi thông miinh, không nghĩ tới lại là kẻ khôn vặt, thứ vô dụng!
- Phụ thân!
Mộ Dung Lượng bất mãn nói:
- Rốt cuộc con đã làm gì sai chứ?
- Tâm thuật bất chính!
Mộ Dung Thuần bình tĩnh nhìn về phía hắn:
- Muốn lợi dụng Sơn chủ để giết thiếu chủ, thực sự là một phen tính toán rất giỏi!
- Phụ thân, người đừng có nghĩ sai cho con!
Mộ Dung Thuần nói:
- Con nào có biết ngày hôm nay Sơn chủ xuất quan chứ... Lại nói, loại ác ma tàn hại thiếu nữ như Gia Cát Thiên chẳng lẽ không nên phạt nặng, con thấy hắn rất đáng chết!
- Câm miệng!
Mộ Dung Lượng gào thét nói:
- Nếu không câm miệng, ta sẽ đập chết ngươi!
- Phụ thân, cho dù người đập chết con thì con cũng phải nói!
Mộ Dung Thuần lớn tiếng nói:
- Tuy võ công của Gia Cát Thiên cao, nhưng không xứng làm Sơn chủ, Sơn chủ nhân phẩm như vậy, trên dưới Phục Ngưu sơn ta cũng sẽ mất mặt theo hắn!
- Phanh!
Mộ Dung Thuần bỗng nhiên vỗ một chưởng về phía Mộ Dung Lượng, lại bị Gia Cát Phong đưa tay ngăn cản, hai chưởng va chạm với nhau.
Kình phong phun trào, Mộ Dung Lượng hoàn toàn biến sắc, nếu như một chưởng này không bị Sơn chủ ngăn cản mà rơi xuống ngực mình thì hắn sẽ thực sự mất mạng!
- Sơn chủ!
Mộ Dung Thuần lùi về phía sau một bước.
Gia Cát Phong trầm giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tiểu tử này không có lòng tốt, vì muốn làm Sơn chủ cho nên dùng trăm phương ngàn kế muốn bức thiếu chủ đi!
Mộ Dung Thuần phẫn nộ nói:
- Người ác độc như thế, ta không thể giữ lạ nó, ngày hôm nay ta sẽ triệt để phế bỏ nó!
- Hồ đồ!
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Ngươi cho rằng chuyện nghiệp chướng kia làm ta không biết hay sao?
Mộ Dung Thuần nói:
- Tuy có sai, nhưng chúng ta cũng có trách nhiệm, quá lạnh lùng đối với thiếu chủ, làm hắn càng ngày càng cực đoan, có điều hiện tại sau khi thiếu chủ luyện thành võ công, tính tình đã biến hóa, không làm ác nữa, trái lại còn biết bảo vệ đệ tử trong tông!
- Tự nó làm nghiệt thì tự chịu, ta không thanh lý môn hộ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, xứng đáng với mẫu thân của hắn rồi!
Gia Cát Phong nói.
- Sơn chủ...
Mộ Dung Thuần vội nói.
- Ông trời thực sự là mù mắt, người tốt không sống lâu, người gieo vạ sống ngàn năm!
Gia Cát Phong cười lạnh nói.
Hạ Lập Ngôn thở dài một hơi:
- Sơn chủ, những đệ tử giống như Mộ Dung Lượng, tư chất không sai, nhưng không tới mức độ kinh tài tuyệt diễm, kém xa Sơn chủ ngươi năm đó, để bọn họ làm Sơn chủ, Phục Ngưu sơn chúng ta sẽ một đời không bằng một đời, triệt để không đứng lên được, chẳng lẽ ngươi muốn chuyện trước đó tái diễn sao? Mọi người cũng sợ, mặc kệ như thế nào, võ công của Sơn chủ mạnh yếu chính là điểm quan trọng nhất, cho dù phẩm tính tốt, thế nhưng một khi có người bắt nạt tới cửa sẽ không có lực phản kháng, Phục Ngưu sơn cũng sẽ xong!
Gia Cát Phong quét mắt nhìn mọi người một chút.
Ánh mắt của bọn họ lập lòe, không có phản bác.
Gia Cát Phong thở dài:
- Xem ra người làm Sơn chủ như ta rất không xứng chức!
Bọn họ đã chịu quá nhiều khuất nhục cho nên đã trở nên cực đoan.
- Sơn chủ nghiêm trọng rồi!
Mộ Dung Thuần nói:
- Sơn chủ không địch lại chúng ta lại càng không được, nếu võ công của thiếu chủ tầm thường thì chúng ta cũng sẽ không có ý đó, thế nhưng võ công của thiếu chủ mạnh đến nỗi kinh người, có một ít khuyết điểm, chỉ cần thay đổi, chúng ta cũng không thể bám vào không tha như thế mãi được!
Mọi người vội vàng gật đầu.
Sau khi bọn họ phong núi đã cảm nhận được sự phiền muộn và uất ức, khiến cho bọn họ càng ngày càng chấp nhất đối với võ công, khát vọng Sơn chủ có thể trở thành một cường giả có võ công cái thế, để Phục Ngưu sơn hãnh diện, không còn bị sỉ nhục như ngày hôm trước nữa.
Gia Cát Phong thở dài, lắc đầu một cái rồi nói:
- Các ngươi đang đi đường tắt!
- Thiếu chủ không phải là người thích quản mọi chuyện, hắn làm Sơn chủ, tục vụ chúng ta sẽ làm giúp, hắn chỉ cần chuyên tâm luyện võ là được.
Mộ Dung Thuần nói:
- Hơn nữa tâm trí của thiếu chủ tuyệt không thấp hơn Sơn chủ!
Gia Cát Phong lắc đầu:
- Ta sẽ không đồng ý để nó làm Sơn chủ! Nó sẽ đưa Phục Ngưu sơn vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Trong khi nói chuyện, Sở Ly và Kiều Tam đã đi tới.
Kiều Tam thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Gia Cát Phong.
Sở Ly cũng không thèm nhìn hắn, lười biếng tới đây, ôm quyền một cái nói:
- Chư vị trưởng lão, thất lễ... Ai ôi, Mộ Dung huynh cũng ở đây sao, đến để cáo trạng đúng không?
- Ngươi!
Mộ Dung Lượng phẫn nộ nhìn hắn một cái.
- Nghiệp chướng!
Gia Cát Phong quát lên một tiếng, trừng mắt lên:
- Ngươi phế bỏ võ công của tiểu Lượng mà còn ngông cuồng như vậy, quả thực nào có lí đó!
Sở Ly liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Lời ấy của Sơn chủ là có ý gì?
Mọi người thầm than, hai phụ tử này lại gây gổ rồi!
- Vì sao ngươi lại muốn phế võ công của tiểu Lượng?
Gia Cát Phong lạnh lùng nói:
- Hắn là trụ cột trong đám đệ tử thanh niên của chúng ta, ngươi làm vậy là có mục đích gì?
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Ngươi phải hỏi hắn xem hắn có mục đích gì, vọng tưởng vị trí Sơn chủ, còn muốn bằng vào sai lầm trước đó buộc ta rời đi, phế bỏ võ công của hắn đã xem như là nể mặt của Mộ Dung trưởng lão rồi, bằng không, ta sẽ trực tiếp làm thịt hắn!
- Nghiệp chướng!
Gia Cát Phong quát lên:
- Ngươi làm ác như vậy mà còn có tư cách trở thành Sơn chủ hay sao?
- Vì sao không thể chứ?
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Đây là cơ nghiệp của mẫu thân ta!
Sắc mặt Gia Cát Phong âm trầm đến mức như bị nhuộm mực, hắn lạnh lùng nói:
- Nghiệp chướng nhà ngươi còn có mặt mũi nói tới mẫu thân ngươi sao, nếu như nàng biết ngươi tạo nghiệt thì dù là ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt được!
Sở Ly nói:
- Chỉ là ta gặp sự cố khi luyện công, không có gì cả.
Chuyện mà Gia Cát Thiên làm quả thực tội đáng muôn chết, hắn thế thân vào thân phận của Gia Cát Thiên thì chỉ có thể nghĩ biện pháp giải vây mà thôi.
- Hỗn trướng!
Gia Cát Phong quát một tiếng:
- Sai mà còn không biết hối cải, nguỵ biện, quả thật là đáng chết!
Sở Ly lắc đầu một cái, chẳng muốn nhiều lời mà đi tới cửa tiểu viện.
Gia Cát Phong hừ lạnh nói:
- Hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ!
Sở Ly cười lạnh một tiếng.
Hóa ra Gia Cát Phong cũng biết Gia Cát Thiên ác liệt, thế nhưng cũng không ngăn cản, thực sự là hạng người máu lạnh.
Hắn quét mắt nhìn mọi người một chút, ở trong mắt của mọi người, ngoại trừ Mộ Dung Thuần, còn có hai vị trưởng lão cũng biết Gia Cát Thiên ác liệt ra, Hạ Lập Ngôn và hai người trưởng lão khác thì lại không biết.
Sở Ly tiếp tục đi đến cửa tiểu viện.
- Nghiệp chướng!
Gia Cát Phong quát một tiếng, đánh ra một quyền.
- À Uồm...
Có một tiếng trâu rống mơ hồ truyền tới.
- Sơn chủ!
Mọi người sợ hãi kêu lên, không ngờ lại trực tiếp dùng Phục Ngưu Thần quyền, xem ra Sơn chủ thật sự muốn giết thiếu chủ!
- À Uồm.
Một tiếng trâu rống mơ hồ, một đạo nội kình sắc bén như trùy bắn tới.
Sở Ly vươn tay ra, chẳng khác nào lưỡi trâu liếm qua, nhanh chóng cuốn bay đạo nội kình này.
- Sưu!
Sở Ly có cảm giác đã nghe thấy một tiếng kêu nhỏ từ trên tay truyền tới, giống như một cái châm bạc đâm thủng hàng phòng ngự nội lực, tiến vào trong thân thể, chẳng khác nào cá bơi vào trong nội lực, đi vào sâu trong đan điền của hắn.
Sở Ly kinh ngạc, không nghĩ tới Phục Ngưu Thần quyền cũng không phải là bình thường, mà lại sắc bén tới cực điểm.
Tâm thần của hắn khẽ nhúc nhích, Thiên Ma châu lóe lên xuất hiện, lập tức nuốt đạo nội lực như cái châm bạc này.
Sau khi đánh ra một quyền, Gia Cát Phong ngừng tay nhìn hắn, một quyền này đã có thể chấm dứt được cái mạng nhỏ của đối phương rồi!