Sở Ly lắc đầu, nhẹ nhàng vung bàn tay phải ra, bàn tay phải huyễn hóa thành một mảnh bóng mờ, bắn trúng trường kiếm của hắn.
- Keng...
Trường kiếm bay ra ngoài, Phương Kính như bị sét đánh, thân thể lập tức cứng đờ, cũng không nhúc nhích.
Sở Ly lại tiến lên phía trước một bước, bắn trúng ngực của Phương Kính.
Phương Kính bắn thẳng về phía Hầu Kính Tông.
Hầu Kính Tông phi thân ôm hắn lên, bước ra vài bước ở trên không trung, trực tiếp đi ra khỏi phòng khách.
Vừa bước ra vài bước trên không trung đã đánh tan lực lượng tràn trề trên người của Phương Kính, lực lượng này rất mạnh mẽ, nếu như là hắn tiếp một chưởng này cũng chưa chắc đã có thể thắng được, trừ phi là dùng Đại Quang Minh bí thuật.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Kỷ Như Ngọc nhất định phải chết, tha cho các ngươi một mạng, nếu như lần sau lại lén lén lút lút tiến vào Thanh Sơn thành, Kỷ Như Ngọc chính là tấm gương!
Hầu Kính Tông liếc mắt nhìn Sở Ly thật sâu, lại lạnh lùng nói:
- Sở Ly, Thánh giáo tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Sở Ly mỉm cười:
- Thánh giáo các ngươi đều muốn tiến vào Tây Thiên Cực Nhạc Cảnh, đáng tiếc ở trước mặt ta, các ngươi không có cách nào được toại nguyện, không sợ chết thì cứ tới đây, ta rất muốn xem xem cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Quang Minh thánh giáo các ngươi nhiều, hay là ta có thể giết được nhiều người hơn!
- Được! được!
Hầu Kính Tông lạnh lùng gật đầu, ôm Phương Kính lập tức chạy đi.
- Không cần đuổi!
Lục Ngọc Dung nói:
- Các ngươi đi về trước đi, khổ cực mọi người rồi.
- Vâng.
Tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên đáp một tiếng, lập tức rời đi.
Lục Ngọc Dung nhìn về phía Sở Ly, nở một nụ cười, có thể nói là phối hợp đến mức không có một kẽ hở.
Trước khi đến Kỷ Như Ngọc đã ăn vào bí dược kia, nửa canh giờ sẽ phát tác.
Sau khi đến Lục Ngọc Dung kì kèo nói chuyện, chính là vì kéo dài thời gian, mà một kích cuối cùng này lại là một thử thách, cần nội lực tỉ mỉ tinh tế hơn, mà không thể xảy ra sai lầm, vì lẽ đó giao cho Sở Ly đến động thủ.
Lục Ngọc Dung đi tới trước người Kỷ Như Ngọc, lắc đầu nói:
- Thực sự là làm khó ngươi, chỉ là làm vậy, cừu hận của Quang Minh thánh giáo và ngươi sẽ càng lớn hơn nữa.
Sở Ly nói:
- Cũng không lo lắng được nhiều như thế, Quang Minh thánh giáo đã hận thấu xương đối với ta, cho nên cũng không thiếu việc này.
- Được rồi, coi như ta nợ ngươi một phần ân tình.
Lục Ngọc Dung nói:
- Có muốn chờ chút không?
- Hắn còn trở về.
Sở Ly nói:
- Chúng ta có thứ như phản hồn đan, Quang Minh thánh giáo có thể không có hay sao?
Lục Ngọc Dung thở dài:
- Hầu Kính Tông này rất nguy hiểm.
Sở Ly gật đầu.
Hầu Kính Tông tu vi thâm hậu, không phải là tồn tại mà cao thủ Thiên Ngoại Thiên bình thường có thể so sánh được, lần này là do bị bọn họ liên thủ, hơn nữa còn thêm vô số kế sách mới làm cho Hầu Kính Tông tính cách cẩn thận chỉ lo đến chạy trốn mà thôi.
Nếu như Hầu Kính Tông thật sự quyết tâm giết người, như vậy trong tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở đây, người có thể thoát được tính mạng không vượt qua được bốn người.
- Lần sau phải dùng bí thuật.
Sở Ly cau mày nói:
- Có cần giết hắn luôn hay không?
- Quên đi.
Lục Ngọc Dung lắc đầu.
Hiện giờ nàng còn không muốn tạo ra xung đột lớn như vậy với Quang Minh thánh giáo, giết một đàn chủ không phải là giết cao thủ bình thường, bất kể ra sao Quang Minh thánh giáo sẽ phải trả thù, hiện tại phủ Nhân Quốc Công không chống đỡ được sự trả thù điên cuồng của Quang Minh thánh giáo.
Bỗng nhiên Sở Ly cất giọng nói:
- Nếu Hầu đàn chủ đã đến rồi, sao lại không hiện thân cơ chứ?
Người Hầu Kính Tông nhẹ nhàng xuất hiện ở đại sảnh, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng, sát cơ rất mãnh liệt.
Hành động lần này của hắn đã bị bọn họ tính tới, loại cảm giác này khiến cho hắn rất uất ức, giống như mình đã trở thành đứa ngốc, tùy ý để bọn họ bố trí, dựa theo bọn họ suy nghĩ mà hành động, người như vậy mà võ công lại còn trác tuyệt, không kém gì mình, uy hiếp quá lớn, nhất định phải giết chết!
Sở Ly nói:
- Chúng ta đoán Hầu đàn chủ sẽ không từ bỏ, muốn mang thi thể của Kỷ Như Ngọc về, nghĩ biện pháp cứu sống.
- Các ngươi giết đệ tử Quang Minh thánh giáo, các ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Hầu Kính Tông lạnh lùng nói.
Sở Ly gật gù:
- Ta đã giết không ít đệ tử của Quang Minh thánh giáo.
Hầu Kính Tông nói:
- Sở Ly ngươi chớ có đắc ý, Thánh giáo chỉ không muốn ra tay trừng trị ngươi mà thôi, còn món nợ này sớm muộn cũng sẽ tính với ngươi!
- Thì ra là như vậy.
Sở Ly cười cợt:
- Nói như vậy, so với việc ngồi chờ chết, hiện tại chính là lúc ta nên thừa lúc vắng mà vào đúng không, cố gắng đòi lại vốn ban đầu, như vậy há chẳng phải tuyệt vời hay sao?
- Hôm nay bản tọa sẽ lấy mạng của ngươi!
Hầu Kính Tông nói.
Sở Ly lắc đầu:
- Ngươi muốn lấy thi thể của Kỷ Như Ngọc về.
Hắn nói xong thu lại Kỷ Như Ngọc, cười ha hả nói:
- Vậy phải nhìn xem bản lĩnh của Hầu đàn chủ ra sao!
Hắn chẳng khác nào một cơn gió bắn về phía Hầu Kính Tông.
Hầu Kính Tông đột nhiên đánh ra một quyền.
- Ầm!
Lục Ngọc Dung đánh ra một chưởng, bắn trúng quyền kình của hắn, kình phong lan tràn ra chung quanh.
Sở Ly đã xẹt qua bên người Hầu Kính Tông, ra khỏi phòng khách.
- Chạy đi đâu!
Hầu Kính Tông phẫn nộ quát một tiếng.
Hắn có thể thông qua bí thuật thức tỉnh Kỷ Như Ngọc, trong vòng ba canh giờ cũng có thể cứu lại được, thế nhưng vượt qua ba canh giờ thì hắn lại hết cách rồi, vì lẽ đó hắn muốn đoạt lại thi thể của Kỷ Như Ngọc.
Sở Ly nhẹ nhàng rời đi, Hầu Kính Tông theo sát không dừng.
Hai người một trước một sau ra khỏi Thanh Sơn thành, sau đó vượt qua sông lớn, vượt qua đỉnh núi, đạp lên ngọn cây mà bắn đi.
Mỗi lần Hầu Kính Tông tăng tốc độ lên thì Sở Ly đều tăng nhanh lên theo, khoảng cách của hai người vẫn không thể rút ngắn lại được, chuyện này làm cho Hầu Kính Tông có chút tuyệt vọng.
Trong lúc bất tri bất giác, Hầu Kính Tông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm một chút, hắn phát hiện ra hai canh giờ đã qua, không biết bọn họ đã chạy đến nơi nào, lúc trước hắn muốn ỷ vào tu vi thâm hậu, khí mạch lâu dài của mình để làm tiêu hao hết nội lực của Sở Ly.
Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ sai, khí mạch của Sở Ly cũng cực kỳ dài lâu, không kém hắn một chút nào.
Nếu như lại kéo dài thêm thì sẽ không cứu Kỷ Như Ngọc được nữa, chỉ có thể thi triển bí thuật mà thôi.
Bên trong thân thể của hắn xuất hiện một đám lửa cháy hừng hực, tinh khí thần tập trung vào trong ngọn lửa, hóa thành nội lực mãnh liệt, nội lực tăng vọt lên gấp bốn lần, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, hầu như trong một chớp mắt đã đến phía sau lưng của Sở Ly.
Sở Ly đột nhiên bước ra một bước, kéo dài hai trượng, lại một bước, lại kéo dài thêm hai trượng.
Hầu Kính Tông hét dài một tiếng, đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.
Trong lòng hắn có một đạo chấp niệm, không tin mình không đuổi kịp được Sở Ly!
Hai người chẳng khác nào hai cái bóng mơ hồ bồng bềnh ở dưới ánh trăng, không thấy rõ thân thể, lắc loáng một cái đã biến mất ở phía xa xa.
Sở Ly chợt cười to nói:
- Hầu đàn chủ, ngươi còn sót lại bao nhiêu tuổi thọ vậy?
- Cho dù ta có chết thì cũng phải lôi kéo ngươi đi theo!
Hầu Kính Tông nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa đẩy nhanh tốc độ.
Sở Ly cười to nói:
- Ngươi ném mạng ở đây há không phải là đáng tiếc hay sao? Nếu ta là ngươi, ta sẽ dẹp đường hồi phủ, một Kỷ Như Ngọc mà thôi, đối với các ngươi không đáng nhắc tới, tội gì phải làm lớn như vậy chứ?
Hắn nói xong lại lần nữa tăng tốc, mất một lúc đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, hòa vào trong bóng đêm xa xa.
Thân thể của Hầu Kính Tông bỗng nhiên dừng lại, triệt hồi bí thuật.
Sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt như tờ giấy, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, vì vậy hắn trực tiếp khoanh chân ngồi dưới đất.
Đại Quang Minh bí thuật kích phát thì dễ, thế nhưng làm gián đoạn rất khó, tiêu hao rất nhiều, cả người suy yếu, tinh lực luôn sôi trào, cần phải tĩnh dưỡng một phen mới được.
Âm thanh của Sở Ly đột nhiên vang lên ở phía sau lưng của hắn:
- Hầu đàn chủ, nhớ ngươi đã nợ ta một cái mạng.
Hầu Kính Tông bỗng nhiên xoay người, Sở Ly đang đứng ở ngoài hai trượng phía sau lưng của hắn, ở trên cao lẳng lặng nhìn về phía hắn.
- Ngươi...
Sắc mặt của Hầu Kính Tông rất là âm trầm.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Tốt nhất ngươi nên soạn ra một cái cớ, loại bỏ ta và phủ Nhân Quốc Công ra, bằng không, lần sau chúng ta gặp mặt lại, nhất định ta sẽ lấy mạng của ngươi, ta nói được là làm được!
Nói xong hắn lập lòe mấy lần, lần nữa biến mất ở phương xa.
- Ầm!
Hầu Kính Tông xanh mặt, đánh một chưởng xuống đất, bùn đất bắn tung toé.