Bóng đêm âm trầm, ánh trăng như nước.
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng đi vào bên trong một toà dinh thự, trong đại sảnh đèn đuốc sáng chưng.
Nàng nhẹ nhàng đi tới gần, sau khi nhìn thấy hai người ở bên trong đại sảnh, sắc mặt tức thì biến đổi.
Bên trong đại sảnh có hai người đang ngồi, một là Phương Kính, thân thể kiên cường, mặt như ngọc, ở dưới ngọn đèn càng ngày càng ôn hòa, anh khí bừng bừng.
Trên hắn còn có một vị trung niên đang ngồi, mặt tròn, vóc dáng thấp, trên mặt gập ghềnh nhấp nhô, lồi lõm, thế nhưng đôi mắt lại giống như có tinh mang phun ra, giống như thực chất.
Kỷ Như Ngọc nhìn thấy hắn ở đây, sau khi sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng lo sợ, tâm tư chuyển động, lời giải thích trước đó cũng không thể dùng được nữa.
Cũng còn may trước khi nàng đến, Lục Ngọc Dung đã soạn sẵn hai bộ lời giải thích, chính là vì đề phòng tình huống như vậy.
Lúc này nàng âm thầm vui mừng, nhờ có Lục Ngọc Dung tâm tư kín đáo, suy nghĩ thêm một lời giải thích, cho nên lúc mấu chốt có thể ứng phó được, bằng không để tự mình nàng nghĩ, nhất định sẽ có lỗ thủng khắp nơi, bởi vì người ngồi bên trong chính là đàn chủ Hầu Kính Tông nha!
Nàng ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói:
- Đệ tử Kỷ Như Ngọc bái kiến Hầu đàn chủ.
- Vào đi.
Hầu Kính Tông trầm giọng nói.
Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng tiến vào bên trong đại sảnh, sau đó thi lễ.
Phương Kính nở một nụ cười nói:
- Kỷ sư muội, cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi, ta đã thật sự cho rằng ngươi không nhận ra vi huynh ta nha!
Kỷ Như Ngọc liếc nhìn hắn một chút, lạnh lùng nói:
- Phương sư huynh, ngươi đã làm hỏng chuyện lớn của ta rồi!
Phương Kính ngẩn ra:
- Tên bên cạnh ngươi là Nhị thiếu gia của phủ Nhân Quốc Công đúng không?
- Đúng thế!
Kỷ Như Ngọc gật đầu.
- Sao lại lăn lộn với hắn vậy, xưa nay Kỷ sư muội ngươi không coi nam nhân ra gì, chẳng lẽ đã thích hắn rồi?
Phương Kính lắc đầu bật cười, ngữ khí có vẻ đùa cợt.
Hắn không tin tưởng.
Kỷ Như Ngọc mắt cao hơn đầu, bạn cùng lứa tuổi trong giáo không có một ai được lọt vào trong mắt nàng, xưa nay ở trước mặt nam nhân nàng luôn mắt cao hơn đầu, coi trời bằng vung.
Mà Lục Ngọc Thụ chỉ là một tên công tử bột, ngoại trừ một bức túi da tốt ra, tất cả mọi thứ trong bụng đều là cỏ, thuần túy là loại người ngu ngốc bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, Kỷ sư muội tinh mắt cỡ nào, sao có thể coi trọng hắn được chứ?
Kỷ Như Ngọc nói:
- Sư huynh ngươi thông minh như vậy, sao lúc đó lại làm ra chuyện đó cơ chứ?
Phương Kính ngẩn ra, chậm rãi gật đầu, cười khổ nói:
- Lẽ nào ta đã làm hỏng chuyện rồi sao?
Sau đó hắn từng ngẫm lại, quả thực mình quá nóng vội, lúc đó mình bị cảm tình khống chế, kích động.
Hành động như vậy rất là không thoả đáng, rõ ràng Kỷ sư muội không muốn ra vẻ biết mình, mình không nên miễn cưỡng, rất có khả năng có nỗi niềm khó nói, sau đó lại gặp mặt nói chuyện là được rồi!
- Vốn ta đã tiến vào trong phủ Quốc Công, không nghĩ tới Phương sư huynh vừa xuất hiện...
Kỷ Như Ngọc lắc đầu nói:
- Kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể ở đây lâu thêm một khắc nào nữa.
- Ta tự báo là đệ tử của Phượng Hoàng sơn, lẽ ra có thể giấu giếm được đối phương chứ?
Phương Kính không vững tin nói:
- Ta xem thấy Lục Ngọc Thụ kia không thông minh như vậy.
- Lục Ngọc Dung đã trở về.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Kỳ thực nàng vẫn không tin ta, đang điều tra ta, Phương sư huynh vừa xuất hiện, có lẽ bọn họ đã tra ra được chỗ ở của Phương sư huynh, chúng ta phải đi nhanh lên thôi!
- Sư phụ?
Phương Kính nhìn về phía Hầu Kính Tông vẫn đang ngồi ngay ngắn không nói gì cả.
Hầu Kính Tông trầm mặt lạnh nhạt nói:
- Gấp cái gì?
- Hầu đàn chủ, ta sợ bọn họ sẽ truy sát ta.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Lục Ngọc Dung tinh minh lợi hại, có một chút hoài nghi thì sẽ không bỏ qua, hơn nữa ta cũng đã biết được một chút tin tức của phủ Quốc Công.
- Tin tức gì?
Hầu Kính Tông nói.
Kỷ Như Ngọc chần chờ một chút.
Hầu Kính Tông nói:
- Yên tâm, ta còn có thể nuốt công lao nho nhỏ của ngươi hay sao?
- Đây là một tin tức tuyệt mật.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Ta muốn tự mình báo cho Thánh nữ.
Hầu Kính Tông cau mày nói:
- Ngươi không tin được bản tọa hay sao?
Kỷ Như Ngọc lắc đầu, vẻ mặt nhu nhược mà kiên định:
- Chuyện này liên quan trọng đại, không thể tiết lộ ra ngoài.
- Chẳng lẽ là giả đối, không có thật?
Hầu Kính Tông trầm giọng nói:
- Ngươi bỗng nhiên lẻn vào phủ Quốc Công làm gì? Trong giáo cũng không sai ngươi làm như thế mà!
Kỷ Như Ngọc thở dài nói:
- Kỳ thực cũng là chuyện trùng hợp, vốn ta không muốn đi tới phủ Quốc Công, chỉ tìm tòi tin tức ở Thanh Sơn đường, sau đó tình cờ gặp gỡ Nhị công tử phủ Quốc Công ở một tửu lâu, hắn nhất kiến chung tình đối với ta. Khi đó ta đã biết thời cơ đã tới, vì vậy mới tiến vào phủ Quốc Công, sưu tầm được không ít tin tức tuyệt mật, là tin tức mà bên ngoài tuyệt đối không tìm hiểu được!
- Ngươi thật là để tâm.
Hầu Kính Tông chậm rãi gật đầu:
- Đầu óc linh hoạt, rất tốt!
Hắn biết Kỷ Như Ngọc có tâm tư không cam lòng làm người dưới, có khí thế mày liễu không thua kém mày râu, nhìn thấy cơ hội nhất định sẽ nắm bắt, lần này có thể đi vào phủ Quốc Công, đúng là cơ hội cực kỳ hiếm có, rất khó để tiến vào phủ Quốc Công, chuyện này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Phương Kính vội hỏi:
- Sư muội, ngươi quá hồ đồ, cứ như vậy mà tiến vào phủ Quốc Công hay sao?
Kỷ Như Ngọc lạnh nhạt nói:
- Phương sư huynh yên tâm, ta có lực để tự bảo vệ mình, sẽ không để cho Lục Ngọc Thụ tới gần người.
- Như vậy cũng đúng.
Phương Kính gật gù:
- Võ công của tên ngu ngốc kia quá kém.
- Đàn chủ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Lục Ngọc Dung vô cùng lợi hại, cơ sở ngầm của phủ Quốc Công ở trong thành có mặt ở khắp mọi nơi, có lẽ lúc này đã tra ra được bên này, đi nhanh lên, nhất định bọn họ sẽ giết ta để diệt khẩu.
- Có người nói võ công của Lục Ngọc Dung không tệ.
Hầu Kính Tông lạnh nhạt nói:
- Không biết rốt cuộc ra sao.
- Hầu đàn chủ?
Kỷ Như Ngọc biến sắc nói:
- Không phải ngươi muốn giao thủ với bọn hắn đó chứ?
- Thử xem cũng không sao cả.
Hầu Kính Tông nói.
Phương Kính cười nói:
- Sư phụ có võ công tuyệt thế, một phủ Quốc Công nho nhỏ không giữ được chúng ta!
- Nhưng mà...
Kỷ Như Ngọc bất đắc dĩ nói:
- Dường như Lục Ngọc Dung còn có một vị bằng hữu ở đó, tên là Sở Ly gì đó.
- Sở Ly ở chỗ này sao?
Phương Kính vội vàng kêu lên.
Hầu Kính Tông liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Sở Ly của An Vương phủ sao?
- Vâng.
Kỷ Như Ngọc nói:
- Hắn cũng rất tinh minh lợi hại, đang ở cùng Lục Ngọc Dung, ta đoán mình sẽ không giấu được cho nên mới trực tiếp rời đi, muốn nhờ Hầu đàn chủ bảo hộ bản thân, có thể rời khỏi Thanh Sơn thành, nếu không chỉ có mình ta sợ là khó thoát khỏi truy sát của bọn họ!
- Sở Ly!
Hầu Kính Tông cười lạnh một tiếng nói:
- Như vậy càng không thể đi... Như vậy đi, Phương Kính, ngươi mang Kỷ cô nương đi trước đi!
- Sư phụ, người muốn ở lại sao?
Phương Kính vội nói:
- Đệ tử sẽ cùng ở lại với người!
- Các ngươi ở lại cũng chỉ là phiền toái mà thôi, ta sẽ kéo chân bọn họ một chút, để cho các ngươi có thể đi xa một chút.
Hầu Kính Tông nói:
- Bằng không nếu như bị bọn họ đuổi theo thật, quả thực có chút phiền phức, phủ Quốc Công thế lớn, ta không hẳn đã có thể bảo vệ được các ngươi!
-... Vâng, sư phụ.
Phương Kính bất đắc dĩ gật đầu.
- Tất cả đều ở lại đi!
Bỗng nhiên một đạo thanh âm lanh lảnh vang lên.
Trong đại sảnh có một nữ tử mặc áo trắng hạ xuống, lụa trắng che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng giống như ánh sao, ánh mắt lành lạnh lãnh đạm, chẳng khác nào tiên tử không dính khói bụi trần gian.
- Lục Ngọc Dung?
Phương Kính thất thanh kêu lên.
Con mắt lành lạnh của Lục Ngọc Dung nhìn về phía Kỷ Như Ngọc, nói:
- Quả nhiên ngươi có vấn đề, không nghĩ tới lại là đệ tử của Quang Minh thánh giáo!
Mặt của Kỷ Như Ngọc không hề có chút cảm xúc, im lặng không nói.
- Ngươi tự sát đi.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ giữ lại thể diện cho ngươi, không ép hỏi ngươi tin tức về Quang Minh thánh giáo, cũng coi như cho Nhị ca ta một chút thể diện.
Kỷ Như Ngọc lại trầm mặc không nói, không nhìn nàng.
Hầu Kính Tông lạnh lùng nói:
- Hừ, khẩu khí thật là lớn!
Lục Ngọc Dung nhìn về phía Hầu Kính Tông rồi hỏi:
- Các hạ là vị nào của Quang Minh thánh giáo?
- Hầu Kính Tông!
- Hầu Kính Tông...
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Lẽ nào rất nổi danh?
- Gia sư chính là một trong bát phương đàn chủ!
Phương Kính cất cao giọng nói.