Lục Ngọc Thụ và Kỷ Như Ngọc trở lại tiểu viện của hắn.
Hắn để Kỷ Như Ngọc mau chóng thay y phục thông thường, sau đó mang theo khăn che mặt, bọn họ muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, căng thẳng nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã như trút được gánh nặng, qua được cửa ải tiểu muội.
Gần đây Lục Ngọc Dung vẫn không hồi phủ, mà ở bên Thần Đô, cho nên Lục Ngọc Thụ luôn lo lắng đề phòng.
Kỷ Như Ngọc có thể giấu giếm được đại ca, nhưng không giấu giếm được tiểu muội tinh minh lợi hại, trí tuệ hơn người, vạn nhất bị tiểu muội phát hiện ra, nàng cứng rắn yêu cầu Kỷ Như Ngọc rời khỏi đây thì hắn cũng không thể làm gì khác được.
Trên dưới phủ Quốc công người nói chuyện hữu hiệu nhất không phải đại ca, không phải phụ thân, mà là tiểu muội.
Suy nghĩ của đại ca và phụ thân đều có thể bị mấy câu nói của tiểu muội thay đổi, tiểu muội vừa nói, cho dù phụ thân và đại ca phản đối, cuối cùng vẫn sẽ làm theo.
Chuyện của mình và Kỷ Như Ngọc cuối cùng vẫn phải xem vào tiểu muội, chỉ cần tiểu muội không phản đối, phụ thân và đại ca cũng sẽ không phản đối, một khi tiểu muội không đồng ý, cho dù là phụ thân và đại ca cũng sẽ không đồng ý.
Hắn không ngờ lại qua ải nhẹ nhàng như vậy, đồng ý để hai người tới với nhau, lại còn muốn giúp hắn một tay.
Tin tức tốt này khiến cho hắn hưng phấn đến mức khó tự kiềm chế, muốn ăn mừng một bận.
Kỷ Như Ngọc cười nói:
- Hiện giờ chúng ta đi ra ngoài có thể quá nguy hiểm hay không? Vạn nhất đụng phải người quen...
- Sao lại có nhiều người quen như vậy chứ?
Lục Ngọc Thụ không thèm để ý mà vung vung tay lên nói:
- Đây là Thanh Sơn thành, không phải là người nào cũng có thể tiến vào được, chắc chắn sẽ không có đệ tử Quang Minh thánh giáo, yên tâm đi!
- Thật sao?
Kỷ Như Ngọc có chút chần chờ.
Lục Ngọc Thụ nói:
- Lại nói nàng còn đeo khăn che mặt, đến tửu lâu cũng đừng tháo xuống là được rồi.
-... Được rồi.
Kỷ Như Ngọc cũng cảm thấy buồn rầu, cho nên rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Huống hồ bọn họ cũng đã định ra kế sách, sẽ giả chết, cho dù phát hiện ra cũng không sao, vừa vặn sẽ giả chết thoát thân.
Hai người đổi y phục một phen, Kỷ Như Ngọc mang lụa trắng, mặc một bộ la sam màu hồng nhạt, yểu điệu thướt tha, xem ra như nữ tử không biết võ công, sóng vai cùng Lục Ngọc Thụ ra khỏi phủ Quốc Công.
Hai người đi dạo phố trước, quyết định chờ vào buổi trưa lại đi tới tửu lâu ngoài núi ăn cơm, chơi đùa thoả thích một phen.
Sở Ly và Lục Ngọc Dung đang cò kè mặc cả thì một nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần đã chạy tới, nói:
- Tiểu thư, nhị công tử và Kỷ cô nương đã ra ngoài phủ.
- Nhị ca này!
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Thực sự là dễ kích động!
Sở Ly nói:
- Hắn không sợ đụng phải đệ tử Quang Minh thánh giáo hay sao?
- Huynh ấy làm việc không cân nhắc được nhiều như vậy, lỗ mãng dễ kích động!
Lục Ngọc Dung bất đắc dĩ nói:
- Thôi, cứ để kệ huynh ấy đi thôi, vận khí của bọn họ cũng sẽ không kém như vậy nha, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải đệ tử của Quang Minh thánh giáo.
Sở Ly cười nói:
- Nếu thật sự có đệ tử của Quang Minh thánh giáo, vừa vặn để cho nàng ta giả chết, ngươi có biện pháp gì nữa không?
- Ta có một loại bí dược.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Có thể khiến cho người ta chết đi một ngày, sau đó sẽ hoàn dương.
Sở Ly hứng thú nói:
- Còn có bí dược như vậy hay sao?
Lục Ngọc Dung nói:
- Linh thảo luyện chế ra loại bí dược này đã tuyệt chủng, quý giá vô cùng, ngươi đừng nghĩ thì hơn!
Sở Ly nói:
- Như vậy ta muốn đọc qua loại bí phương này một chút!
- Ngươi muốn cái này làm gì?
Lục Ngọc Dung nhíu mày.
Sở Ly nói:
- Nhị tiểu thư thực sự không muốn ở trong An Vương phủ, cho nên ta định dùng cái này để thoát thân.
- Ngươi tin được ta sao?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly bật cười nói:
- Người ta tin tưởng nhất chính là ngươi.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái rồi nói:
- Xem ra thauajt Thâu Thiên Hoán Nhật của ngươi còn có thể sử dụng được!
Nàng lập tức đoán ra được nguyên nhân Sở Ly dám dùng cái này, không phải là tín nhiệm đối với mình, mà là có lòng tin đối với thuật Thâu Thiên Hoán Nhật của hắn.
Sở Ly than thở:
- Có lẽ chỉ còn dư lại một cơ hội duy nhất cuối cùng mà thôi.
Bỗng nhiên Lục Ngọc Dung cười tươi như hoa, nói:
- Ta lại đưa một tin tức tới cho ngươi, ngươi đừng nghĩ bước lên Thiên Thần, ý trời không thể trái, có người nói Thiên Thần có quan hệ tới ý trời, ngươi dùng Thâu Thiên Hoán Nhật thuật là đã làm trái với ý trời!
Sở Ly cau mày nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung nói:
- Đây là của suy đoán ta, nhưng có lẽ là tám chín phần mười!
- Ý trời...
Sở Ly cau mày nói:
- Lẽ nào ý trời quyết định ai làm được cao thủ Thiên Thần hay sao?
- Không kém bao nhiêu, bằng không vì sao một nước chỉ có hai cao thủ Thiên Thần cơ chứ? Hoàng đế và người có võ công đệ nhất, đương nhiên sẽ trở thành Thiên Thần, những người còn lại dù có liều mạng nỗ lực khổ luyện như thế nào đi nữa thì cũng không đạp lên được Thiên Thần.
Lục Ngọc Dung gật gù nói.
Sở Ly nói:
- Trước khi linh thú không tiến vào Thập Vạn Đại sơn thì có thể có được bao nhiêu Thiên Thần đây?
- Thế giới mà Linh thú ở không giống như thế giới của phàm nhân.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thế giới của phàm nhân là phong thần, do trời cao phong, thế giới của linh thú là nghịch thiên thành thần, vì lẽ đó hàng năm đều có rất nhiều cao thủ Thiên Ngoại Thiên tiến vào Thập Vạn Đại sơn.
- Có người nào thành công không?
Sở Ly nói.
Lục Ngọc Dung nói:
- Cho dù bước vào Thiên Thần thì cũng không trốn khỏi được Thập Vạn Đại sơn, cường giả bên trong linh thú so với cao thủ Thiên Thần càng mạnh mẽ hơn nữa... Có điều quả thực đã có hai người trốn ra được.
Sở Ly biến sắc nói:
- Thực sự có thể trở thành Thiên Thần ở trong Thập Vạn Đại sơn thật sao?
- Có.
Lục Ngọc Dung gật đầu nói:
- Nhưng trước tiên phải chạy trốn khỏi linh thú truy sát, cửu tử nhất sinh thì mới được.
Sở Ly nói:
- Vậy sau khi bọn họ đi ra ngoài thì sao?
- Sau khi ra đã ẩn cư, không còn tin tức nữa, một người là người của Tử Vân Sơn, một người là người của Thanh Lộc nhai.
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Cao thủ Thiên Thần không thể tùy ý ra tay đối với người không phải là cao thủ Thiên Thần, nếu không sẽ có trời phạt, vì lẽ đó cao thủ Thiên Thần hầu như rất ít lộ diện, cũng rất ít khi động thủ.
Sở Ly bật cười nói:
- Như vậy trở thành cao thủ Thiên Thần có gì vui vẻ gì chứ? Không thể tự do, trái lại còn bị ràng buộc hơn nữa.
Lục Ngọc Dung nói:
- Uy nghiêm của Thiên Thần không thể xâm phạm, một khi xúc phạm bọn họ, bọn họ ra tay giết chết ngươi sẽ không trời phạt, không chọc tới bọn họ, vô duyên vô cớ giết người thì sẽ lại có trời phạt, thiên ý không thể che dấu, chí công chí nghiêm.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ngươi suy nghĩ một chút xem ngươi đã làm chuyện gì, cứu bao nhiêu người đã chết, những chuyện này đều là trái ý trời, ngươi muốn bước vào Thiên Thần, rất khó.
- Nếu ta là đệ nhất thiên hạ thì sao?
Sở Ly nói.
- Có lẽ cũng khó.
Lục Ngọc Dung lắc đầu híp mắt cười nói:
- Nói không chừng đã để cho người thiên hạ đệ nhị thành Thiên Thần rồi nha.
- Nói như vậy ta không thể cứu người nữa sao?
Sở Ly cau mày nói.
- Có thể cứu được, thế nhưng nếu như là người đã triệt để chết rồi, không nên cứu thì tốt hơn.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly thở dài một hơi:
- Xem ra ta thực sự không có hi vọng bước vào Thiên Thần.
Nếu như hắn muốn cứu người thì cũng không quan tâm tới việc đối phương đã chết chưa.
- Vậy chỉ có thể đi theo con đường nghịch thiên mà thôi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Tiến vào Thập Vạn Đại sơn, có điều tiến vào Thập Vạn Đại sơn trở thành Thiên Thần thì lại cần tu luyện võ công tới viên mãn mới được, muốn tu luyện võ công tới viên mãn, dường như hơn một ngàn năm qua không có người nào làm được chuyện này.
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Lục Ngọc Dung nói:
- Khởi nguồn của võ học thiên hạ ngày nay có hai loại, một là võ học từ Thiên Ngoại Thiên truyền xuống, một là căn cứ vào linh thú mà diễn biến thành võ học, tu luyện võ học Thiên Ngoại Thiên tới viên mãn trở thành Thiên Thần thì sẽ trực tiếp tấn thăng lên Thiên Ngoại Thiên, không thể dừng lại ở thế giới này, tu luyện võ học từ linh thú tới viên mãn, thì lại đứng ở trong thế giới này, cũng có thể lựa chọn tiến vào Thiên Ngoại Thiên.
Sở Ly đăm chiêu, hắn cũng không biết tới những chuyện này.
Sở Ly bỗng nhiên nói:
- Đệ tử đích truyền của Bốn Đại tông phái, vì sao sau khi giết còn có thể không chết được chứ?
Lục Ngọc Dung lắc đầu than thở:
- Đây chính là điểm huyền bí to lớn nhất của bốn Đại tông phái.
- Giả vờ cao thâm!
- Bốn Đại tông phái không truyền ra ngoài, ngươi sao biết được chuyện này?
- Ngươi sao biết được?
Sở Ly cười nói.
Lục Ngọc Dung lườm hắn một cái:
- Xem ra ngươi không muốn biết nha!
Sở Ly vội nói:
- Nói ta nghe một chút đi!
- Một ân tình!
Lục Ngọc Dung nói:
- Cái huyền bí này đáng giá một ân tình.
-... Được!
Sở Ly khẽ cắn răng gật đầu đáp ứng.