Hắn hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận:

- Bốn người Liễu Tinh đi làm một chuyện rất quan trọng, rất nhanh sẽ trở về, sau khi trở về ta cũng không sắp xếp chuyện khác cho bọn họ làm, cho nên bọn họ vẫn sẽ ở lại Thiên Xu viện.

Việc cấp bách hiện tại của hắn là làm cho Tiêu Thi bỏ suy nghĩ này đi, bằng không nếu như để các hộ vệ tiến vào Vương phủ, như vậy sẽ vô cùng phiền phức.

Một khi có hộ vệ của phủ Quốc Công, Tiêu Thi cũng sẽ có sức lực, Sở Ly cũng như thế, muốn động vào bọn họ sẽ phải phí công phu càng to lớn hơn hơn.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Chuyện này ta không làm chủ được, phải nhìn Vương phi thế nào.

- Như vậy phải thế nào mới không mang hộ vệ tới đây chứ?

Sắc mặt của An Vương chậm rãi bình tĩnh lại, ôn hòa nói:

- Hộ vệ của phủ Quốc Công vừa đến, chẳng phải là sẽ nói cho tất cả mọi người biết bản vương vô lực bảo vệ Vương phi an toàn hay sao? Bản vương mất mặt, mặt mũi của mọi người cũng rất khó coi, đúng không?

Sở Ly gật gù cười nói:

- Lời này của Vương gia có lý.

An Vương tươi cười nói:

- Sở tổng quản ngươi hiểu rõ đại nghĩa, nên khuyên nhủ Vương phi đi.

Sở Ly lắc đầu:

- Đáng tiếc lời ta nói không có tác dụng, vẫn phải xem Vương phi thế nào.

An Vương hận không thể dùng một chưởng đánh chết hắn, nhưng lại cố ra vẻ tươi cười nói:

- Nếu nói người có thể khuyên được Vương phi, chỉ có Sở tổng quản ngươi mà thôi. Ngươi nói tốt vài câu ở trước mặt nàng, bản vương cũng coi như nhận ân tình của ngươi.

Sở Ly nói:

- Ta không dám nhận... Được, nếu Vương gia đã thành tâm như vậy, ta sẽ thử một chút xem, có thể khuyên được hay không, ta chỉ có thể làm hết sức, Vương gia cũng biết tính khí của Vương phi cố chấp thế nào rồi đó.

An Vương ra vẻ tươi cười nói:

- Vương phi cố chấp tới mấy cũng không chịu nổi Sở tổng quản ngươi khuyên, tất cả đành nhờ vào ngươi, sau đó bản vương sẽ có ban thưởng cho ngươi.

Sở Ly cười nói:

- Đa tạ Vương gia, ta sẽ cố gắng làm chuyện này.

Hai người nói chuyện rất giả rối, Pháp Trí ở một bên nhìn thấy vậy âm thầm lắc đầu, hai người đấu tâm đấu trí đến nước này, quả thực đúng như Pháp Viên sư đệ từng nói, đừng có nhúng tay vào thì tốt hơn, coi như không biết là tốt nhất.

Hắn âm thầm thở dài, Sở Ly hung hăng như vậy, An Vương không thể chứa chấp người như vậy, có câu nói gọi là một núi không thể chứa hai hổ, tất sẽ có một người phải đi. Từ tình huống hiện nay xem ra có thể là Sở Ly, tổn thất nhân tài như vậy, sợ là nguyên khí của An Vương phủ sẽ bị tổn thất rất lớn.

Thích thoải mái nhất thời mà tổn thất đại tướng, người không lòng độ lượng như vậy, thành tựu của An Vương có hạn, sợ là ngôi vị hoàng đế không có duyên với hắn.

Pháp Trí bề ngoài hàm hậu, nhưng lại là đại trí giả ngu, ánh mắt hơn người, lập tức nhìn thấu tình thế và tương lai. Hắn âm thầm lắc đầu, xem ra trong tự không cần cung cấp sự trợ giúp đối với An Vương, dìu không nổi bùn nhão, thật là đáng tiếc.

Sở Ly nói:

- Vương gia, ta chuẩn bị trở về phủ Quốc Công khuyên tiểu thư một chút.

- Hừm, ngươi định đi mấy ngày?

An Vương nói.

Sở Ly lắc đầu:

- Cần xem tình hình, ta sẽ cố gắng về sớm chút, bên Bí Vệ phủ kia cũng có nhiều chuyện.

- Được.

An Vương nói:

- Cố gắng khuyên Vương phi trở về, dù sao cũng là người của Vương phủ, ở trong phủ Quốc Công không thích hợp.

- Vâng.

Sở Ly ôm quyền gật đầu, xong lại cười cười với Pháp Trí, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, sau đó lui ra khỏi luyện công viện.

Pháp Trí cúi đầu nhắm mắt, lẩm bẩm thấp giọng tụng kinh Phật.

An Vương hít một hơi thật dài ngăn chặn lửa giận hừng hực trong lòng, Sở Ly được lắm, Vương phi trở về phủ Quốc Công nhất định là do Sở Ly khuyến khích, tiểu nhân âm mưu đê tiện!

Đã như thế, không hẳn mưu tính của mình đã có thể thành công được.

Một ẩn tu sĩ cộng thêm mình không hẳn đã có thể giết được hắn!

Có điều nếu như Vương phi không mang theo hộ vệ của phủ Quốc Công, như vậy vẫn có thể tiếp tục kế hoạch.

Bóng đêm mông lung, Sở Ly luyện kiếm ở trong tiểu viện, muốn dung hợp Tuyệt Vân kiếm pháp và Thần Kiếm thất thức thì phải làm từng chút từng chút, hắn vẫn không thể hoàn thành được, uy lực tăng mạnh, nhưng so với kỳ vọng của hắn vẫn còn có một đoạn chênh lệch rất lớn.

Đoạn thời gian này hắn cần vùi đầu khổ luyện, ngoại trừ kiếm pháp ra còn có quyền pháp, cần phải cẩn thận cân nhắc Đại Quang Minh thần quyền, phải thông thạo hơn nữa. Đến lúc đó một lần có thể đánh ra mấy quyền, như thế, uy lực sẽ càng kinh người hơn nữa.

Hắn bỗng nhiên dừng tay, quay đầu nhìn về phía sau.

Lục Ngọc Dung mặc một bộ la sam màu tím bồng bềnh đáp xuống, mặt mang lụa trắng, chẳng khác nào tiên tử hạ phàm.

Sở Ly bỗng nhiên đâm ra một kiếm.

- Keng...

Một tiếng vang giòn, nàng bấm tay khẽ gảy mũi kiếm của hắn.

Sở Ly thu kiếm, trên truyền thân kiếm đến một dòng nước lạnh thấu xương, trong nháy mắt Thiên Ma châu đã xuất hiện, nuốt vào một cái.

- Chúc mừng.

Sở Ly cười nói:

- Tu vi tiến nhanh!

- Vừa bế quan ra ngoài.

Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng lấy khăn che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt của mình.

Mặt như bạch ngọc, óng ánh ôn hòa, con ngươi như ánh sao, rạng rỡ bức người.

Nàng nhìn về phía Sở Ly, nở một nụ cười:

- Làm sao vậy?

Sở Ly than thở:

- Rất tốt.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn hắn một chút, phong tình vạn chủng, lạnh nhạt nói:

- So với ngươi vẫn còn kém một bậc.

Cửu Thiên Huyền Nữ thần công của nàng đã tiến vào sâu thêm một tầng, nội lực như băng, nhưng nhìn biểu hiện của Sở Ly, hiển nhiên vẫn chưa bị ảnh hưởng, có thể hóa đi nội kình của mình đã nói rõ hắn còn cao hơn mình một bậc, không chiếm được chút lợi ích nào cả.

Sở Ly duỗi duỗi tay, ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, tra kiếm vào bao.

Lục Ngọc Dung tao nhã ngồi vào phía đối diện với hắn, mùi thơm lạnh nhạt lượn lờ ở chóp mũi.

- Nghe nói võ công của An Vương đã khôi phục, mà lại có tiến bộ hay sao?

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

Sở Ly cười khổ.

Lục Ngọc Dung nói:

- Bị hủy võ công đối với võ lâm tông phái tầm thường mà nói là biến cố kinh người. Thế nhưng đối với đệ tử của Đại tông phái mà nói cũng không có gì cả. Hồi Sinh đan của Đại Lôi Âm tự có công hiệu này, mà Thanh Lộc nhai càng thiện đan dược hơn nữa, Thiên Nguyên đan càng lợi hại hơn.

Sở Ly nói:

- Không nghĩ tới hắn còn có giao tình với Thanh Lộc nhai, đạt được Thiên Nguyên đan.

- Những linh thảo cần thiết để luyện chế ra đan dược khôi phục võ công này càng ngày càng hiếm thấy, dùng một gốc thiếu một gốc, thường thường đều là thứ mà sức người không có cách nào bồi dưỡng được.

Lục Ngọc Dung nói:

- Vì lẽ đó rất là quý giá, Thiên Nguyên đan càng như vậy, Hồi Sinh đan cũng như thế, xem ra quan hệ của hắn và Thanh Lộc nhai không tầm thường.

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

- Ta muốn về phủ Quốc Công.

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly kinh ngạc.

Lục Ngọc Dung nói:

- Thần Đô tuy tốt, nhưng không phải là chỗ ở lâu, ta nên về rồi.

Sở Ly cười cợt:

- Lại có chuyện gì sao? Ngươi vô sự không lên điện tam bảo, nếu như không có chuyện gì thì cũng không cố ý đi cáo biệt với ta.

Lục Ngọc Dung phong tình vạn chủng liếc xéo hắn một chút, hừ lạnh nói:

- Không sai, đúng là có khó khăn muốn ngươi giúp đỡ.

- Nói nghe một chút xem.

Thân thể Sở Ly nghiêng về phía trước, gần trong gang tấc với khuôn mặt ngọc vô cùng mịn màng của nàng.

Lục Ngọc Dung không trốn về phía sau, nguýt hắn một cái, hừ lạnh nói:

- Gần đây Nhị ca ta thích một nữ tử, muốn lấy về.

- Lục Ngọc Thụ sao?

Sở Ly bật cười:

- Hắn là một công tử bột, háo sắc tới cực điểm, còn có thể lấy nữ nhân hay sao?

- Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Lục Ngọc Dung nói.

Sở Ly nói:

- Ngươi muốn bảo ta chia rẽ bọn họ? Hay là giáo huấn Lục Ngọc Thụ một trận?

- Ta cảm thấy nữ tử này có chút không thích hợp.

Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày, bóp bóp trán nói:

- Nhưng ta không tìm ra được kẽ hở, ngươi đi hỗ trợ quan sát nàng ta xem.

Sở Ly chưởng quản Thiên Linh viện, hơn nữa cho đến nay còn không bị mất vị trí tổng quản Thiên Linh viện của phủ Dật Quốc công, am hiểu nhất quan sát tâm tư con người, tìm nội gian, năng lực ở phương diện này của hắn còn hơn mình, vì lẽ đó nàng muốn tìm hắn hỗ trợ.

Sở Ly nở nụ cười ha hả, thân thể ngửa ra sau, kéo dài khoảng cách vớinàng.

Lục Ngọc Dung vừa nhìn dáng dấp kia của hắn đã biết hắn muốn nói điều kiện, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía hắn:

- Nói đi, điều kiện gì!

Sở Ly cười nói:

- Kỳ thực cũng không có gì, giết một người giúp ta mà thôi.

- Nếu như là An Vương, vậy thì thôi đi!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói

- Sao ta có thể đưa ra yêu cầu quá mức như vậy chứ?