Vương gia, không biết người phương nào đã chết ở dưới chỉ pháp của Sở thí chủ vậy?

Pháp Không hỏi.

An Vương cau mày suy nghĩ một chút: 

- Cái này ta thực sự không nhớ ra được, có lẽ là không ít, Đại tổng quản đã giết không ít người, gần đây ta vẫn bế quan cho nên không rõ, các ngươi có thể hỏi Đại tổng quản.

- Được, chúng ta sẽ hỏi Đại tổng quản.

Pháp Không nói. 

Trong lúc đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Chu tổng quản:

- Đại tổng quản hồi phủ!

- Ha ha, cũng thật là trùng hợp. 

An Vương cười nói.

Sở Ly sải bước tiến vào tiểu viện, áo bào trắng phiêu dật, trầm tĩnh thận trọng, ôm quyền một cái rồi nói:

- Pháp Viên, vị đại sư này, không nghĩ tới Vương gia cũng ở đây. 

An Vương trầm mặt xuống hừ lạnh nói:

- Đại tổng quản, hai vị đại sư thật vất vả mới đến một chuyến, ngươi cũng quá thất lễ rồi!

Sở Ly cười nói: 

- Đúng vậy, hiếm khi hai vị đại sư đến, quả thực thất lễ, đi tới tiểu viện của ta ngồi đi.

- Không cần, cứ nói ở ngay đây đi.

An Vương trầm giọng nói: 

- Hai vị đại sư muốn hỏi ngươi có học Vấn Tâm chỉ hay không.

Sở Ly nhíu nhíu mày, khẽ cười một tiếng:

- Thật ra ta rất muốn học Vấn Tâm chỉ, thế nhưng học từ đâu được chứ? Pháp Viên có thể truyền cho ta sao? 

- Vậy thứ ngươi thi triển là chỉ pháp gì?

Pháp Không trầm giọng nói:

- Bần tăng Pháp Không, phụng mệnh trưởng lão trong tự tới đây, bên trong Trấn Yêu Tháp có một vị A Tu La nói ngươi đã dùng Vấn Tâm chỉ. 

Sở Ly bỗng nhiên điểm ra một chỉ.

Hắn cách Pháp Không chỉ có bốn bước, Pháp Không không nghĩ tới hắn dám động thủ, trong lòng vừa hiện lên báo động, vừa muốn né tránh thì chỉ lực đã bắn trúng vai.

Vai hơi tê rần, lập tức trong lòng đột nhiên chấn động, dường như có một luồng lực lượng to lớn muốn xoắn đứt tâm mạch của hắn. 

- Rống!

Hắn vội vã vận công chống đối.

Nguồn lực lượng này đang không ngừng nuốt chửng công lực của hắn, mất một lúc, đạo chỉ lực này đã thông qua nuốt chửng mà phát triển lớn mạnh, càng ngày càng mạnh, mơ hồ muốn xoắn đứt tâm mạch của hắn. 

- Sư huynh!

Pháp Viên thấy tình thế không ổn, vội vã đè tay lên lưng hắn, giúp hắn một chút sức lực.

Tâm pháp nhập môn của hai người tương đồng, hai nguồn nội lực tụ tập lại, sau đó hồn nhiên như một, lập tức áp chế lại cỗ nội lực kỳ dị này. 

- Phốc!

Pháp Không phun ra một ngụm máu, rốt cục đã loại bỏ được đạo chỉ lực này, sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng xám, thầm chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Sở Ly mỉm cười nhìn hai người: 

- Làm sao? Là Vấn Tâm chỉ đúng không?

- Ngươi...

Sắc mặt của Pháp Không âm trầm lại, mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn, chậm rãi đưa tay ra, muốn đánh lại. 

Sở Ly không thèm để ý mà chỉ cười nói:

- Pháp Viên, Pháp Không đại sư, đây chính là Vấn Tâm chỉ của quý tự sao? Không tự mình lĩnh giáo, dù ta có nói nhiều hơn nữa thì cũng là uổng công.

- Cái này... 

Pháp Viên liếc mắt nhìn Pháp Không.

Đạo chỉ lực này rất kỳ dị, quả thực không phải Vấn Tâm chỉ.

Chỉ lực của Vấn Tâm chỉ càng thêm thẳng thắn dứt khoát, chẳng khác nào một đao chém xuống, chặt đứt là xong một mạng, chém không đứt thì sẽ bỏ qua, tránh được một kiếp. 

Pháp Không cau mày không nói gì.

Phương thức của đạo chỉ lực này lại có bóng dáng của Vấn Tâm chỉ.

- Sở thí chủ, đây là chỉ pháp gì? 

Pháp Viên hỏi.

Sở Ly cười nói:

- Là ta tự nghĩ ra chỉ pháp, Phệ Hồn Chỉ, uy lực ra sao? 

Hắn dùng Tuyệt Vân thần công thúc giục Vấn Tâm chỉ, chỉ đã xảy ra dị biến, không giống Vấn Tâm chỉ nguyên bản, cho nên cũng không sợ bọn họ nhìn thấy.

Lúc trước hắn đã ngờ tới tên A Tu La kia sẽ mật báo, nhưng cũng không để ý, bởi vì hắn có Tuyệt Vân thần công.

- Chỉ pháp thật tốt! 

Pháp Viên gật đầu, nhìn về phía Pháp Không.

Pháp Không hừ lạnh một tiếng:

- Được lắm, hay cho một Phệ Hồn Chỉ... Ngươi mô phỏng theo Vấn Tâm chỉ đúng không? 

Sở Ly gật đầu:

- Ta đã lĩnh giáo qua Vấn Tâm chỉ của Pháp Viên, vì lẽ đó ta vẫn đang suy tư xem làm sao mới có thể sáng chế ra được một môn chỉ pháp như vậy, sau đó ngẫu nhiên linh cơ khẽ động, không ngờ lại thành công, có thể nói là may mắn... Đúng rồi, ta có chính sự muốn nói với ngươi Pháp Viên.

Pháp Viên nói: 

- Chuyện gì?

Sở Ly ngồi vào bên cạnh bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ta đã nhận được tin tức, có cao thủ của Quang Minh thánh giáo tiến vào võ lâm Đại Quý, có hành động trong bóng tối, các ngươi có biết không? 

- Bọn họ làm cái gì?

Pháp Viên cau mày nói.

- Đang ép hỏi võ học của các phái, hiện nay đã kéo tới Tuyết Nguyệt hiên, Phục Ngưu sơn, không ngờ Đại Lôi Âm tự các ngươi lại không biết sao? 

Pháp Viên chân mày cau lại, nhìn về phía Pháp Không.

Pháp Không lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc.

Hắn chưa từng nghe tới tin tức này, nhưng cũng cảm thấy không bình thường. 

Tuyết Nguyệt hiên và Phục Ngưu sơn đều là tông phái nhất lưu, chỉ kém bốn Đại tông phái, nếu như tâm pháp của bọn họ bị Quang Minh thánh giáo đoạt đi, hai phái cũng sẽ xong.

Sở Ly nói:

- Ta còn nhận được tin tức, Quang Minh thánh giáo đã bắt đầu co rút lại ở trong cảnh nội Đại Ly, dường như thực lực không đủ, bị ba đại phái còn lại ép cho thở không thông, nhưng lại một mực muốn cướp tâm pháp của các phái, chuyện này không có gì khác thường hay sao? 

- Ý của Sở thí chủ ngươi là...

Pháp Viên hỏi.

Sở Ly: 

- Bọn họ đang bồi dưỡng cao thủ Thiên Thần, những cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia không quan tâm tới việc đánh nhau chết sống với người khác, bế quan tu luyện Đại Quang minh kinh... Sau khi hai bộ thượng hạ của Đại Quang minh kinh sáp nhập lại, khi tu luyện đến cực cảnh có thể trở thành Thiên Thần. Mà mục đích sưu tập những tâm pháp này chính là vì tìm hiểu Đại Quang minh kinh.

Pháp Viên lắc đầu nói:

- Trong thiên hạ ngày nay, Thiên Thần khó thành. 

Từ sau khi Linh Thú tiến vào Thập Vạn Đại sơn, con đường Thiên Thần đã bị chém đứt, chỉ có đệ nhất thiên hạ mới có thể trở thành Thiên Thần, những người còn lại tu luyện tâm pháp cao thâm đến đâu cũng không thể trở thành Thiên Thần được, đến nay cũng không phải là ngoại lệ.

Sở Ly nói:

- Sau khi hai nửa thượng hạ của Đại Quang minh kinh sáp nhập, không hẳn đã không thể phá tan ràng buộc trở thành Thiên Thần. 

Pháp Viên trầm ngâm không nói.

Có người nói Đại Quang minh kinh truyền từ Tam Thập Tam Thiên, chính là kinh của Đại Nhật Như Lai, tu luyện giả có thể được Đại Nhật Như Lai quán đỉnh gia trì. Đúng vậy, là pháp thân gia trì, có thể đạt tới thần uy vô thượng, trở thành thân ngoại hóa thân của Đại Nhật Như Lai.

Đây chỉ là truyền thuyết, rốt cuộc có thể làm được tới bước đi này hay không, không ai biết được. Bởi vì trước đây rất lâu Đại Quang minh kinh đã thiếu sót không đầy đủ, chia làm hai bộ thượng hạ, Quang Minh thánh giáo chỉ có được thượng bộ, hạ bộ không thấy tăm hơi đâu nữa. 

Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới bọn họ có thể tìm được hạ bộ, rốt cục hai bộ đã hợp nhất, có Đại Quang minh kinh hoàn chỉnh.

Thượng bộ Đại Quang minh kinh đã lợi hại như vậy, làm cho giáo trở thành một trong bốn đại tông môn, bây giờ có Đại Quang minh kinh hoàn chỉnh, không biết sẽ đáng sợ đến mức nào!

Sở Ly nói: 

- Nếu như lại có thêm Thiên Thần, lúc đó đại thế sẽ bị thay đổi, Đại Lôi Âm tự các ngươi vẫn phải có lòng đề phòng mới được!

- Đa tạ Sở thí chủ!

Pháp Viên chậm rãi gật đầu. 

Pháp Không hừ lạnh nói:

- Tệ tự tuyệt sẽ không đứng nhìn, tùy ý để bọn họ làm bừa, đây là Đại Quý, không phải là Đại Ly!

Sở Ly mỉm cười nói: 

- Bọn họ đã phái mười mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên tới đây, tông phái như Tuyết Nguyệt hiên, Phục Ngưu sơn, hầu như rất khó kháng cự lại được.

- Chúng ta sẽ lập tức về tự, bẩm báo trong tự phái ra nhân thủ trợ giúp các phái.

Pháp Viên nói. 

Sở Ly gật đầu:

- Đúng rồi, A Tu La thì sao? Còn chưa động thủ sao?

Pháp Viên thở dài một hơi: 

- Trưởng lão đang bày trận muốn nhốt bọn họ lại.

- Đây cũng là một ý kiến hay.

Sở Ly gật đầu. 

Hắn cũng có ý đó, không nghĩ tới Đại Lôi Âm tự lại đi sớm hơn một bước.

Từ trong đầu của Pháp Viên hắn đã nhìn thấy Tam Giới Khởi Tín Thuật, còn có dự định của Đại Lôi Âm tự, hắn ngạc nhiên không thôi. Đại Lôi Âm tự này quả nhiên không thể khinh thường, còn có ý đồ này, khẩu vị rất là lớn.

120 cao thủ Thiên Ngoại Thiên a, nếu như trở thành hộ pháp của Đại Lôi Âm tự, thực lực của Đại Lôi Âm tự sẽ trở nên cực kỳ kinh người, không biết Đại Quý có thể chứa được bọn họ hay không. Có lẽ hoàng thượng sẽ ngủ cũng không yên ổn.