Ài...
Có người thở dài thật dài rồi nói:
- Không nghĩ tới mỹ nhân kia lại tàn nhẫn như thế, so với chúng ta còn tàn nhẫn hơn, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất!
- Thói đời loại người gì cũng có.
- Kỳ thực chúng ta cũng có lỗi.
Trung niên oai hùng lắc đầu nói:
- Khi bắt đầu nên trực tiếp giết tiểu mỹ nhân kia, như vậy đại mỹ nhân kia sẽ không trốn, sẽ chỉ liều mạng mà thôi!
- Lão Cố, kỳ thực ai cũng không nghĩ ra được chuyện này.
Một trung niên anh tuấn khác lắc đầu nói:
- Vốn ta muốn giữ tiểu mỹ nhân kia, kiềm chế nàng, làm cho nàng phân tâm, không thể trốn đi được. Ai nghĩ đến không ngờ nàng mang theo tiểu mỹ nhân kia mà lại còn nhanh như vậy!
- Khinh công của Tuyết Nguyệt hiên lợi hại như vậy sao?
- Có lẽ là khinh công độc môn của nàng.
- Ài... sáu đại lão gia như chúng ta lại không làm gì được hai nữ tử yếu đuối, một người còn là Tiên Thiên, quả thật là mất mặt!
- Ngựa còn có lúc đau chân người có lúc thất thủ, có chuyện khó tránh khỏi.
- Lời này nên để nói với Tuần Sát Sứ đi, để xem nàng có buông tha ngươi hay không!
- Thủ đoạn của Tuần sát sứ ấy...
Trung niên oai hùng lắc đầu thở dài một hơi, sắc mặt của mọi người đều âm trầm lại.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ly và Lý Hàn Yến, nhíu mày.
Sở Ly chậm rãi uống rượu, vẻ mặt thản nhiên tự đắc.
Mi mắt của Lý Hàn Yến hơi rũ xuống dường như đang ngủ gật, kỳ thực vẫn đang vận công chữa thương, Sở Ly lấy linh khí thiên địa ôn dưỡng thân thể của nàng, trợ giúp nàng vận chuyển tiểu tẩy mạch quyết, thương thế đang không ngừng khôi phục.
Nàng buông mi mắt xuống là không muốn để cho trong ánh mắt lộ ra vẻ phẫn hận, bị bọn họ giác ra.
Nàng thấy hiện giờ Đỗ đại ca không vội vã giết người, mà còn ngồi ở một bên nghe bọn họ nói chuyện, có lẽ là muốn nghe lai lịch và ý đồ đến đây của bọn họ, nàng không muốn phá hoại chuyện tốt của Đỗ đại ca.
- Vị cô nương này có thể tháo khăn che mặt xuống không?
Trung niên oai hùng cất giọng nói.
Sở Ly quay đầu liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Cái gì?
Trung niên oai hùng bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta muốn nhìn ngọc dung của vị cô nương kia một chút!
Sở Ly lắc đầu:
- Quá đường đột!
Trung niên oai hùng bật cười, nhìn năm người đồng bạn.
- Lão Cố, ngươi làm gì vậy?
Có người bất mãn nói:
- Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư này?
- Các ngươi không cảm thấy cô nương này nhìn rất quen mắt sao?
Trung niên oai hùng chỉ chỉ về phía Lý Hàn Yến.
Năm người nhìn chằm chằm vào Lý Hàn Yến đánh giá vài lần, có chút đăm chiêu.
Một trung niên gật gù:
- Đúng là khá quen... Lẽ nào là tiểu mỹ nhân ngày hôm qua kia?
- Chính là nàng!
Trung niên oai hùng nói.
- Không thể nào?
Có người phản bác, cười nói:
- Lão Cố ngươi hoa mắt rồi, thương thế của tiểu mỹ nhân kia ra sao, có lẽ trở về không chết cũng bị phế, còn có thể nhảy nhót tưng bừng ngồi ở đây hay sao?
- Cũng đúng...
Mọi người gật đầu phụ họa.
- Hừ, rõ ràng chính là cô nương kia!
Trung niên oai hùng hừ lạnh nói:
- Ta tin tưởng đôi mắt này của ta sẽ không nhìn lầm!
Sở Ly trầm giọng nói:
- Các ngươi là người phương nào mà lại vô lễ như thế! Cuồng vọng như vậy?
- Ha ha...
Trung niên oai hùng cười nói:
- Thân phận của chúng ta ngươi không biết được!
Sở Ly nói:
- Có lẽ là không dám nói? Nhát gan như chuột mà lại còn cuồng vọng như thế!
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao?
Trung niên oai hùng không nhịn được nói:
- Không muốn chết thì ngoan ngoãn bảo cô nương kia lấy khăn che mặt xuống, chúng ta liếc mắt nhìn qua là được rồi, cũng không phải là ham muốn tư sắc của nàng!
Sở Ly lắc đầu:
- Không thể!
- Vậy là chính ngươi muốn chết!
Trung niên oai hùng trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Hoặc là chết, hoặc là lấy khăn che mặt xuống, ngươi chọn một đi!
- Các ngươi chết!
Sở Ly lạnh nhạt nói.
- Ha ha!
Tất cả mọi người cười lên.
Bọn họ có thể cảm giác được Sở Ly chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, đồng bạn cũng có cảnh giới Tiên Thiên.
Nếu như hai người này lang bạt võ lâm, đa số trong thiên hạ đều có thể đi được, dù sao cao thủ Thiên Ngoại Thiên không phải bình thường, chỉ cần đừng đi loại nơi như Thần Đô là được.
Bọn họ đều là Thiên Ngoại Thiên, tiểu tử và nữ tử này nên cảm giác ra được, thế nhưng lại còn lớn mật như thế, chỉ có thể nói bọn họ ngông cuồng đã quen rồi, không hạ thấp đầu xuống được, người như vậy không thích hợp để lang bạt võ lâm, sớm muộn gì cũng sẽ phải chết.
- Tiểu tử, để ta tiễn ngươi một đoạn đường!
Trung niên oai hùng lạnh lùng nói:
- Xem quyền!
Hắn dứt lời đánh một quyền ở trên không trung, là Đại Quang Minh thần quyền.
Khoảng cách giữa hai cái bàn chỉ ba, bốn bước, một quyền đánh ra, trong nháy mắt quyền kình đã đến trước mặt của Sở Ly.
Thiên Ma châu rơi xuống tim, lực lượng vô cùng vô tận trong nháy mắt đã tràn ra khắp cả quanh thân, Sở Ly đứng dậy, bước một bước đến gần trung niên oai hùng, một đao vung ra đón Đại Quang Minh thần quyền.
Một đạo dải lụa màu bạc xẹt qua quyền kình, xẹt qua cái cổ của trung niên oai hùng và một người bên cạnh hắn, sau đó quay về bên hông Sở Ly.
Mọi người cảm thấy trong lầu bỗng nhiên trở nên sáng choang, hàn khí âm u phả vào mặt, bọn họ không nhịn được rùng mình một cái.
- Roẹt!
Trong tiếng vải bị xé rách, hai cái đầu bay lên, sau đó rơi xuống đất lăn ra rất xa.
Thân thể hai người còn ngồi ở bên trong ghế, không có máu tươi chảy ra.
Thân đao như băng, trong nháy mắt đã niêm phong vết đao lại, không thấy có máu chảy ra.
- Lão Cố!
- Lão Bàng!
Bốn người kinh ngạc thốt lên, sau đó sát cơ vô cùng dâng lên.
- Giết!
Bọn họ quát một tiếng, không chút do dự đánh về phía Sở Ly.
- A!
- Giết người rồi!
Lúc này mọi người mới phản ứng được, tiếng kêu sợ hãi thảm thiết vang lên, sau đó liên tục chạy đi, lầu ba trở nên rối ren, rất nhanh đã trống rỗng không còn người nào khác nữa.
Nếu là người trong võ lâm tầm thường động thủ, bọn họ sẽ xem trò vui, nhưng mắt thấy hai cái đầu bay lên, tàn khốc và khốc liệt tới cực điểm đã tạo ra cho bọn hắn đả kích quá mạnh mẽ, hầu như đã trực tiếp tan vỡ, chỉ biết kêu lên sợ hãi rồi chạy trốn mà thôi.
Sở Ly hóa Thần Đao thất thức thành Thần Kiếm thất thức, trong quá trình này, lĩnh ngộ đối với Thần Đao thất thức của hắn càng ngày càng sâu, hơn xa trước đó.
Sau khi lại có học Tuyệt Vân kiếm pháp, hắn đã thử hòa Tuyệt Vân kiếm pháp vào Thần Kiếm thất thức, cũng hòa vào Thần Đao thất thức.
Tuy rằng hắn không thể hoàn toàn dung hợp thành công, thế nhưng cũng đã có hiệu quả lần đầu, uy lực của Thần Đao thất thức càng mạnh hơn, đao nhanh tuyệt luân, nhìn như chầm chậm, rất giống một dải lụa chậm rãi xẹt qua trước mắt.
Hơn nữa hắn thi triển Thiên Ma công, hóa thành Thiên Ma, lực lượng vô cùng mạnh, đao càng nhanh càng kinh người hơn nữa.
Bốn người thi triển Đại Quang Minh thần quyền đánh về phía hắn, gần trong gang tấc, không thể tránh khỏi.
Sở Ly hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, chỉ đánh ra một đao, bảo đao lần nữa vẽ ra một đạo dải lụa màu bạc.
- Roẹt!
Lại có một đạo thanh âm như tiếng vải rách vang lên, một cái thủ bay lên, lại lăn xuống sàn nhà.
- Ầm!
Thân thể không đầu ngã thẳng xuống đất.
- Lão Mạnh!
Ba người bi phẫn hét lớn.
Đại Quang Minh thần quyền của bọn họ đánh vào trên người hắn lại không có uy lực, dường như đối phương không có cảm giác vậy, vừa không né tránh, lại không lùi về phía sau.
Đại Quang Minh thần quyền chính là quyền pháp đứng đầu trong võ lâm, uy lực mạnh mẽ, không có bất lợi gì cả, là võ công chủ yếu nhất của bọn họ. Bọn họ chưa từng gặp phải tình hình như vậy, làm cho bọn họ vừa phẫn nộ vừa run sợ.
- Giết!
Ba người liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, đồng thời ra quyền.
Ba đạo Đại Quang Minh thần quyền trên không trung dung hợp với nhau, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đã bắn trúng Sở Ly.
Sở Ly ầm một cái, lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt như thường.
Quyền kình giống như lửa tiến vào thân thể của hắn, muốn đốt cháy hắn, nhưng ngay lúc đó lại bị nội lực bao vây, không ngừng nuốt chửng, làm cho đám lửa này yếu bớt.
Sở Ly bước ra một bước, đến gần ba người, bảo đao lần nữa hóa thành dải lụa màu bạc đánh về phía ba người, chuẩn bị một đao giết chết ba người.
- Keng...
Một tiếng vang giòn đột nhiên vang lên, bỗng nhiên có một thanh kiếm đâm trúng trường đao, trường đao rung động.
Mũi kiếm nhẹ nhàng đâm một cái, nhưng lại hóa thành một đạo lực lượng khổng lồ va vào thân đao.
Đao của Sở Ly chậm lại, ba người lùi về phía sau một bước tránh ra, mồ hôi lạnh chảy ra ướt sũng cả người, càng không né tránh kịp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn trường đao chém về phía mình, đao pháp này quá là tà môn!
Sở Ly lùi về phía sau một bước, trước mặt hắn có một nữ tử cười tươi roi rói, mặc áo trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển, lụa trắng che mặt, tay nắm một thanh nhuyễn kiếm, giống như đang rung động nhè nhẹ chẳng khác nào linh xà.
Rất khó tưởng tượng ra được, lực lượng mạnh mẽ như vậy vừa nãy lại xuất phát từ thanh nhuyễn kiếm này.
Sở Ly thầm hừ lạnh, Liễu Văn Tâm!