Cho dù Pháp Viên nhấc theo sáu người thế nhưng tốc độ vẫn như gió, Pháp Tướng miễn cưỡng mới có thể đuổi theo kịp được.

Hai người mặc áo đen phía sau thì đuổi không kịp, càng ngày càng rớt lại xa hơn.

Sáu tăng nhân trung niên của Hàng Ma Viện đối mặt với mười người mặc áo đen, dần dần rơi xuống thế hạ phong. 

Võ công của mười người mặc áo đen này không tầm thường, hung hãn không sợ chết, mỗi người đều liều mạng điên cuồng tấn công giống như không muốn sống vậy, chiêu nào chiêu nấy đều là ngọc đá cùng vỡ, áp chế sáu tăng nhân áo xám lại.

Sáu tăng nhân không chút hoang mang, bình tĩnh ứng phó, nhìn thấy Pháp Viên và Pháp Tướng mang người chạy trốn, trong lòng bọn họ cũng không cảm thấy lo lắng.

Nhiệm vụ lần này là mang người tu luyện A Tu La thần công trở về tự để trấn áp, những người này so với kẻ phản bội trong tự còn quan trọng hơn, không tiếc bất cứ giá nào, dù là bảo sáu người họ liều mình thì cũng phải để đám người Pháp Viên dẫn đám người kia trở về tự. 

Võ công của mười A Tu La này rất mạnh mẽ, bọn họ lấy sáu người đối phó với mười người miễn cưỡng duy trì được thế thủ. Ngay cả thi triển bí thuật cũng không được, bí thuật của A Tu La thần công cũng rất mạnh mẽ, vì lẽ đó không hẳn đã có thể thắng được.

Thế nhưng sáu người lại phải ngăn cản bọn họ, không cho đuổi theo Pháp Viên sư đệ.

Một lát sau, hai người mặc áo đen quay lại, không đi đuổi theo Pháp Viên nữa mà xoay người đi tới đối phó với sáu tăng nhân của Hàng Ma Viện. 

Sau khi bọn họ gia nhập, tình thế của sáu tăng đột ngột biến chuyển, rơi xuống hạ phong, cho dù mười hai người mặc áo đen này chiếm thế thượng phong, thế nhưng vẫn liều mạng, điên cuồng tấn công giống như không màng sống chết vậy.

Pháp Viên và Pháp Tướng như một cơn gió bay nhanh, thấy phía sau không có người truy đuổi, cả hai chậm rãi dừng lại.

Pháp Viên thả sáu người xuống, quay đầu nhìn về phía sau: 

- Phải trở về giúp các sư huynh của Hàng Ma Viện... Pháp Tướng sư huynh, ngươi dẫn bọn họ đi trước đi.

Pháp Tướng gật đầu:

- Đánh không lại thì phải lập tức chạy đó. 

- Được.

Pháp Viên đáp một tiếng, sau đó lập tức rời đi.

Pháp Tướng liếc mắt nhìn sáu người trên đất, nhấc lên rồi thân thể như một cơn gió lao nhanh. 

Lúc Pháp Viên đi tới chỗ mười tám người hỗn chiến thì sáu tăng nhân đã có hai người bị thương, bốn người còn lại càng vất vả hơn nữa, tình thế tràn ngập nguy cơ.

- A Di đà phật…

Pháp Viên niệm một tiếng phật hiệu, trên người lóe lên kim quang, dáng vẻ trang nghiêm, ánh mắt từ bi, nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, Phạn âm lượn lờ mà mờ mịt, dường như từ một nơi ở chân trời cực xa thổi đến, hắn đã thi triển ra Vạn phật chưởng. 

- Ầm!

Pháp Viên bắn trúng vai của một người, động tác của người này chậm lại, nhưng không thể tránh khỏi.

- Ầm! Ầm! 

Vạn phật chưởng của hắn lại chạm với chưởng của hai người khác.

Động tác của ba người này tức thì trì trệ lại một tia, nội lực vận chuyển không trôi chảy được như trước nữa, trên chưởng ấn truyền đến khí tức nóng rực, tuy rằng không quá hùng hậu, thế nhưng cũng không ngừng quấy rầy tốc độ nội lực lưu chuyển.

- Ầm! Ầm! 

Pháp Viên lần nữa va chạm với bàn tay phải của hai người khác.

Nội lực của hai người kia cũng có chút trì trệ.

- Cẩn thận tên tiểu hòa thượng này! 

Có người kêu lên.

Hai người mặc áo đen đột nhiên hít sâu một hơi, máu thịt thu liễm vào trong xương, tức thì hóa thân làm một bộ xương, sau đó lại chạy tới chỗ Pháp Viên, hai mắt bọn họ bắn ra ánh sáng màu hồng, tốc độ rất nhanh, chẳng khác nào hai cơn gió thổi đến.

Pháp Viên lần nữa chậm rãi xuất chưởng. 

- Ầm ầm!

Hai người không chút do dự đón nhận Vạn phật chưởng, không chờ Pháp Viên thi triển chưởng thứ hai thì bọn họ đã tới gần người, Tu La chưởng như quỷ mỵ, khiến cho Pháp Viên không kịp thi triển ra Vạn phật chưởng.

Dường như bọn họ biết nhược điểm của Vạn phật chưởng, biết muốn xuất chưởng cần phải súc thế trong chốc lát vậy. 

Nếu như khoảng cách rất xa, trong chốc lát này có thể bù đắp lại được, từ lúc xuất chưởng đến lúc chưởng ra hoàn thành nối liền một mạch, người ở bên ngoài không nhìn thấy được quá trình súc thế này. Thế nhưng ở khoảng cách rất gần thì lại lộ ra không bỏ sót một chút nào cả.

Pháp Viên từ bỏ Vạn phật chưởng mà điểm ra Vấn Tâm chỉ, từng đạo từng đạo chỉ lực lượn lờ ở bên người, không phân cao thấp với hai người người mặc áo đen.

Hai người mặc áo đen kia đều là A Tu La tầng sáu, đã gần tới tầng sáu viên mãn, võ công mạnh mẽ, trong khoảng thời gian ngắn Pháp Viên và bọn họ giằng co không thôi. Mà mười người còn lại đối phó với sáu tăng nhân của Hàng Ma Viện lại càng thoải mái, hai tăng nhân đã bị thương, động tác chậm chạp, làm liên lụy tới đồng bạn. 

- A Di đà phật…

Tay của sáu tăng nhân bỗng nhiên hợp thành hình chữ thập niệm một tiếng phật hiệu, quanh thân bắt đầu toả ra kim quang, kim quang hơi thu lại, bọn họ hóa thành sáu người tràn ngập kim quang, sắc mặt trang nghiêm thần thánh, ánh mắt tràn ngập vẻ thương xót.

- Hít… 

Từng đạo từng đạo tiếng hít vào vang lên.

Mười người mặc áo đen đều hóa thành bộ xương khô, tám cái mắt bắn ra ánh sáng màu hồng, là hai A Tu La tầng năm.

- Ầm ầm ầm ầm... 

Tiếng vang trầm vang lên không dứt bên tai, mà phong cách cũng thay đổi.

Mười sáu người như đã hóa thành người dã man, từng cú đấm thấu thịt, một mực liều mạng, không nói tới chỗ tinh diệu, chỉ dùng sức mạnh và sức mạnh va chạm với nhau một cách dã man mà thôi.

Mà ánh sáng màu vàng tím trên người sáu tăng lập lòe, Kim Cương Độ Ách thần công vận chuyển, hơn nữa lại thêm bí thuật của bọn họ, thân thể gần như không có nhược điểm, mười A Tu La cũng ỷ vào A Tu La thân thể cho nên trắng trợn không kiêng dè gì mà xông tới một cách rất dã man. 

Sau khi Pháp Viên đối chiến xong mới nhìn về phía mười sáu người ở giữa trường, trong lòng âm thầm có chút lo lắng.

Sáu sư huynh Hàng Ma Viện rất mạnh mẽ, nhưng mà tám A Tu La tầng sáu này còn lợi hại hơn, cho nên bọn họ không chiếm được lợi ích gì cả, cấp độ Kim Cương Độ Ách thần công của bọn họ không đủ cao, không có cách nào so sánh với A Tu La thân thể được.

Sau một chén trà, động tác của sáu tăng Hàng Ma Viện chậm lại, trạng thái có chút suy yếu. 

- Các sư huynh, đi thôi!

Pháp Viên trầm giọng nói.

Sáu người gật gù, lại lắc đầu, bọn họ muốn đi, thế nhưng không đi được. 

- Pháp Viên sư đệ, ngươi đi trước đi, sau đó chúng ta sẽ về tới tự.

Một tăng nhân trung niên mặc áo bào tro thét dài nói.

Pháp Viên lắc đầu, hắn biết tính toán của bọn họ. 

Bọn họ muốn đồng quy vu tận với mười gia hỏa này, nhưng những A Tu La này không thể giết được, bằng không mười tám năm sau sẽ trở thành A Tu La càng mạnh mẽ hơn, thậm chí sẽ còn trưởng thành trở thành A Tu La tầng chín.

- Pháp Hành sư huynh.

Pháp Viên nói: 

- Không nên giết bọn hắn.

Hắn âm thầm cau mày, tình thế lúc này cực kỳ hiểm ác, sợ là cuối cùng ai cũng không đi được. Trong lúc nói chuyện, một đạo Ngưng Không chỉ bắn về phía một người ở phía đối diện.

- Muốn ta hỗ trợ không, Pháp Viên? 

Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện ở trên một thân cây, híp mắt cười nhìn về phía bên này, áo bào trắng phiêu dật, theo gió mà động.

- Sở thí chủ!

Pháp Viên nở một nụ cười. 

- Phải nhớ ngươi nợ ta một ân huệ lớn đó.

Sở Ly cười nói.

Hắn đã sớm nghĩ đến Tả hộ pháp của A Tu La Thần giáo làm việc kín đáo, chắc chắn sẽ không chỉ nghĩ tới phần thắng, nhất định sẽ nghĩ tới chuyện vạn nhất thất bại, sau đó phải cứu chữa ra sao. Mà chuyện cướp người nhất định sẽ có. 

Pháp Viên cười nói:

- Không nghĩ tới Sở thí chủ vẫn luôn đi theo chúng ta!

- Ta sợ bọn họ chạy trốn! 

Sở Ly hừ lạnh nói.

Thiên Ma châu rơi xuống tim hắn, lực lượng vô cùng mãnh liệt trào ra ở bên trong thân thể, thân thể hắn rơi xuống, bắn đến dưới chân của một A Tu La.

Ánh kiếm lóe lên, thân thể của A Tu La kia tức thì uốn cong, từ trên cây rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất, hai chân đã bị cắt đứt gân chân. 

Cho dù đối phương có hóa thân thành một bộ xương thì cũng không phải là gân mạch không bị tổn hao, Trần Quang kiếm chém đến, gân chân đã bị cắt đứt.

Sở Ly lại tiếp tục làm như thế, rơi xuống dưới chân một đối thủ khác của Pháp Viên, ánh kiếm lập lòe, đối phương không thể tránh khỏi, lần nữa ngã xuống.

Pháp Viên thở một hơi dài nhẹ nhõm, tay hợp thành hình chữ thập thi lễ: 

- Đa tạ Sở thí chủ.

Sở Ly nói:

- Sau đó này nhớ ân tình này của ta là được rồi! 

Hắn lần nữa xuất hiện ở phía sau lưng một A Tu La, ánh kiếm lập lòe, đâm trúng một cánh tay.

Thân thể của hắn như ẩn như hiện, ánh kiếm lóe lên thì đã thu lại, mỗi một kiếm đều lựa chọn tay của bọn họ, cắt đứt gân tay, mười người hai mươi cái tay, trong một chớp mắt hắn đã cắt đứt gân tay gân chân xong.

Sắc mặt của Pháp Viên và sáu tăng của Hàng Ma Viện hơi thay đổi, giật mình nhìn về phía Sở Ly. 

Bọn họ biết kiếm pháp của Sở Ly rất lợi hại, cũng không biết lại kinh khủng như thế.