- Hừm, ta đang có ý định này.

Mộ Dung Thuần bình tĩnh nói.

Mộ Dung Lượng nói: 

- Không phải đợi tới lúc mấu chốt thì mới nói sao?

- Hiện tại chính là lúc mấu chốt.

Mộ Dung Thuần nói. 

Mộ Dung Lượng vội la lên:

- Không phải đợi đến lúc hắn kế vị? Hiện tại nói ra, còn quá sớm đó? Không thể tạo thành một đòn trí mạng được!

Mộ Dung Thuần buông tay ra, đứng lên, chắp tay đi dạo ở trong viện. 

- Chờ một chút nữa, hiện tại hắn đang dương danh, nhưng chỉ là danh tiếng mà thôi, không có thực quyền gì cả.

Mộ Dung Lượng nói:

- Hiện giờ nói ra, Sơn chủ không có ở đây, mọi người sẽ không dám trục xuất hắn xuống núi được! 

Tính toán của bọn họ là lợi dụng quan hệ phụ tử bất hòa của Sơn chủ và thiếu chủ, gièm pha thiếu chủ làm chuyện xấu, chọc giận Sơn chủ, trục xuất hắn xuống núi, như thế sẽ triệt để bình định mọi cản trở.

Trong hàng đệ tử đời này như bọn họ, người có tư chất mạnh nhất là Mộ Dung Lượng, hiện tại vẫn không thể hiện ra, chỉ cần Gia Cát Thiên bị trục xuất núi, Mộ Dung Lượng lại một tiếng hót lên làm kinh người, trở thành Sơn chủ đời kế tiếp.

Mộ Dung Thuần thở dài, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng rồi nói: 

- Ta chỉ sợ không có cơ hội nữa, không ép được hắn nữa.

- Sao lại thế được chứ?

Mộ Dung Lượng không phản đối: 

- Võ công của hắn mạnh hơn nữa, thế nhưng đã làm ra những chuyện kia thì đừng mong trở thành Sơn chủ!

- Ài...

Mộ Dung Thuần lắc đầu một cái rồi nói: 

- Không đơn giản như vậy.

- Phụ thân, người bị hắn đánh sợ rồi sao?

Mộ Dung Lượng nói: 

- Sợ sệt hắn sao?

Mộ Dung Thuần quay đầu nhìn về phía hắn, bật cười nói:

- Khá lắm, ngươi đúng là không biết lo lắng một chút nào, nói thật, quả thực ngươi không bằng hắn! 

Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói:

- Võ công mạnh hơn thì có ích lợi gì chứ, vẫn không làm được Sơn chủ.

- Hiện giờ ta cảm thấy, dường như hắn cũng không quan tâm đối với vị trí Sơn chủ này. 

Mộ Dung Thuần lắc đầu nói:

- Võ công của hắn mạnh như vậy, sợ là sẽ không cam lòng ngây ngốc ở trong núi, chỉ cần nói ra thì hắn sẽ rời đi, nổi giận mà đi, cũng không cần đối đầu với Sơn chủ nữa.

- Như vậy... 

Mộ Dung Lượng chậm rãi gật đầu.

Gừng càng già càng cay, chiêu này của phụ thân là nhìn rõ lòng người, cũng rất lợi hại, nếu như hắn xuống núi, hừ hừ, xuống núi dễ dàng, trở về núi thì lại rất khó!

Mộ Dung Thuần nói: 

- Chỉ là không biết lần này có thể đánh đổ được hắn hay không mà thôi.

- Không thành vấn đề!

Mộ Dung Lượng chắc chắc nói: 

- Hắn phạm tội, thiên lý khó chứa!

Mộ Dung Thuần chậm rãi gật đầu:

- Ta lo lắng tên Hạ Lập Ngôn kia sẽ quấy rối! 

- Bằng chứng như núi, hắn có biện pháp gì chứ?

Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói.

- Bằng chứng gì? 

Một đạo âm thanh lạnh nhạt bỗng nhiên vang lên.

Thân thể hai người cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

Chỉ thấy một bóng người đứng trong bóng tối của tường viện, chậm rãi đi ra, ánh trăng như nước chiếu lên trên người hắn, bọn họ lập tức nhận ra, Mộ Dung Lượng thất thanh kêu lên: 

- Gia Cát Thiên!

Sở Ly đánh giá hắn một chút, gật gù:

- Khí sắc không tệ, xem ra khôi phục rất tốt. 

Mộ Dung Lượng trầm giọng nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

Sở Ly nhìn về phía Mộ Dung Thuần, lạnh nhạt mỉm cười: 

- Mộ Dung trưởng lão, vốn ta muốn ôn hòa ở chung với ngươi, đáng tiếc người không có ý làm tổn thương hổ, hổ lại có tâm ăn thịt người!

Mộ Dung Thuần thở dài một hơi:

- Thiếu chủ, khinh công rất tốt! 

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Mộ Dung trưởng lão quá khen, chúng ta nên nói một chút về chuyện bằng chứng đi.

- Nhất định thiếu chủ đã nghe lầm rồi. 

Mộ Dung Thuần cười nói:

- Nào có bằng chứng gì chứ?

Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn. 

Mộ Dung Thuần híp mắt cười nhìn thẳng vào hắn, không lộ một tia địch ý và chột dạ nào cả.

Sở Ly bước một một vượt đến trước mặt của Mộ Dung Lượng, mũi kiếm chỉ vào yết hầu đối phương, hắn lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thuần, bình tĩnh nói:

- Mộ Dung trưởng lão cảm thấy, kiếm này của ta có thể giết lệnh lang được hay không? 

- Thiếu chủ hạ kiếm lưu người!

Mộ Dung Thuần đưa tay.

Sở Ly đánh giá Mộ Dung Lượng mặt không biến sắc một chút: 

- Đúng là một nhân vật đáng khen, giết rất đáng tiếc!

Mộ Dung Lượng cười lạnh nói:

- Gia Cát Thiên, có gan thì giết ta đi! 

Sở Ly lạnh nhạt liếc hắn một cái, vẫn là âm thanh ấm áp mà từ tính kia vang lên, giống như đang nói chuyện phiếm cùng bằng hữu lâu năm vậy:

- Tại sao ta không dám giết ngươi chứ?

- Ngươi... 

Mộ Dung Lượng càng không có gì để nói.

Sở Ly liếc qua Mộ Dung Thuần một chút rồi nói:

- Đừng nói là ngươi, chính là Mộ Dung trưởng lã, ta muốn giết thì giết, có gì không dám chứ? Nếu mọi người hỏi, ta chỉ nói luận bàn võ công, thất thủ mà thôi, lẽ nào mọi người sẽ giết ta đền mạng sao? 

- Nếu như ngươi làm như vậy, mọi người đều lo lắng cho bản thân, trên dưới Phục Ngưu sơn lục đục nội bộ.

Mộ Dung Thuần chậm rãi nói:

- Phục Ngưu sơn cũng sẽ xong đời. 

Sở Ly bật cười:

- Phục Ngưu sơn xong hay không xong mắc mớ gì đến ta? Ta cần Phục Ngưu sơn sao?

- Lời ấy của thiếu chủ sai rồi! 

Mộ Dung Thuần nói:

- Võ công của thiếu chủ mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người, nếu muốn đối đầu với thế lực to lớn vẫn cần phải có tông phái chống đỡ, bằng không, dựa vào nhiều người là có thể mài chết ngươi rồi!

Sở Ly trầm ngâm một hồi, chậm rãi gật đầu: 

- Có chút đạo lý.

Hắn rút trường kiếm, Mộ Dung Lượng thầm thở ra một hơi, phía sau lưng hắn đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Sở Ly nói: 

- Ta cũng không thích giết người, có thể không giết thì không giết... Chỉ là phải xem các ngươi chọn ra sao, muốn là địch với ta, như vậy hết cách rồi, ta chỉ có thể để phụ tử các ngươi cùng xuống hoàng tuyền, nếu như các ngươi thức thời, hóa địch thành bạn, như vậy không thể tốt hơn, ta chỉ muốn bình tĩnh luyện công, không muốn có chuyện quấy rối ta!

- Vâng, thiếu chủ yên tâm, chúng ta sẽ biết phải làm sao.

Mộ Dung Thuần vội vàng gật đầu: 

- Những chứng cứ kia ta sẽ tiêu hủy toàn bộ, tuyệt không để lộ ra ngoài.

Sở Ly nở một nụ cười nói:

- Mộ Dung trưởng lão không hổ là người có thể làm tới vị trí này, là người có đại trí tuệ, có điều lệnh lang ấy, còn có một chút kế vặn không người nào nhận ra, hi vọng đừng làm ra việc ngốc nghếch gì đó... Đêm khuya tới đây, có chỗ nào quấy rối mong lượng thứ, cáo từ! 

Hắn dứt lời, bước vào trong bóng tối ở dưới tường, vô thanh vô tức không một tiếng động, giống như đã hoà vào trong bóng tối.

Mộ Dung Lượng nhìn chằm chằm vào mảnh bóng tối kia.

Mộ Dung Thuần thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu một cái. 

- Phụ thân?

Mộ Dung Lượng nói:

- Hắn đi rồi? 

- Đi rồi sao?

Mộ Dung Thuần gật gù.

Hắn bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, giống như đã đổi thành một người khác. 

- Phụ thân?

Mộ Dung Lượng phát giác ra điểm khác thường, lập tức nhìn về phía hắn.

Mộ Dung Thuần bình tĩnh thở dài một hơi: 

- Lại là một vị Sơn chủ khác!

Mộ Dung Lượng có chút không rõ nhìn về phía hắn.

Mộ Dung Thuần đánh giá Mộ Dung Lượng vài lần, ánh mắt kỳ dị, cuối cùng thở dài nói: 

- Huyết thống thực sự là không giả được, rồng sinh rồng!

Mộ Dung Lượng càng ngày càng không rõ.

Mộ Dung Thuần than thở: 

- Ngay thời khắc vừa rồi, ta như nhìn thấy Sơn chủ... Lượng nhi, đây là số mệnh, nên nhận mệnh thôi!

- Phụ thân có ý gì, ta không hiểu.

Mộ Dung Lượng cau mày nói. 

Mộ Dung Thuần nói:

- Vốn ta cho là thiếu chủ không có triển vọng, cơ hội của ngươi sẽ đến, tư chất của ngươi ở trong đám người cùng thế hệ là số một, không ai bằng, bây giờ nhìn lại, là vi phụ ta không nhìn chuẩn, thiếu chủ vẫn là thiếu chủ!

- Phụ thân, người từ bỏ sao? 

Mộ Dung Lượng khó có thể tin được trợn mắt lên.

Mộ Dung Thuần nói:

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi cảm thấy có thể đấu thắng thiếu chủ sao? 

- Đương nhiên!

Mộ Dung Lượng hừ lạnh nói:

- Hắn chỉ có một thân võ công, không có đầu óc gì cả! 

- Ta thấy ngươi mới là không có đầu óc!

Mộ Dung Thuần lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Đầu óc của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, ngươi không đấu lại được hắn, cũng giống như vi phụ và Sơn chủ vậy. Chung quy là số mệnh, nên tìm một nữ nhân tốt, sinh con đẻ cái đi thôi! 

- Phụ thân.

Mộ Dung Lượng vừa vội vừa giận.