Sở Ly ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, chỉ chỉ vào phía đối diện:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Hai người rất quy củ ngồi vào phía đối diện với hắn.

Sở Ly nói:

- Hứa thống lĩnh nói thế nào?

- Hứa thống lĩnh rất là tức giận, đây chính là đệ tử Quang Minh Thánh giáo đó!

Đổng Kỳ Phi hừ lạnh nói:

- Nhưng cũng đã hết cách rồi, mọi người đang đuổi theo, cuối cùng không thể đuổi kịp.

- Trần Không cũng không đuổi kịp sao?

- Không.

Đổng Kỳ Phi lắc đầu nói:

- Tên kia tự chạy như điên, càng chạy càng nhanh, mất một lúc đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, ai cũng không đuổi kịp được... Sợ rằng dù là đội trưởng cũng không đuổi kịp được!

Dương Tông Văn vội vã lườm hắn một cái.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Hứa thống lĩnh cảm thấy là Thành vương phủ cố ý để cho người chạy, hay là hắn đã sớm biết tin tức rồi?

Hai người đều lắc đầu một cái.

Đổng Kỳ Phi nói:

- Chỉ là sắc mặt của Hứa thống lĩnh rất khó coi, chúng ta cảm thấy nên nói một tiếng với đội trưởng!

- Các ngươi tới đây là để tị nạn hả.

Sở Ly trừng mắt nhìn bọn họ một chút:

- Sợ lửa giận của Hứa thống lĩnh!

- Có thể là trong chúng ta có nội gian hay không?

Đổng Kỳ Phi hạ thấp giọng, nhìn hai bên một chút, vô cùng thần bí nói:

- Bằng không cũng quá trùng hợp, chúng ta mới vừa tới cửa thì hắn đã bỏ chạy!

- Ngươi tin tưởng chuyện này là trùng hợp sao?

Sở Ly nói.

Đổng Kỳ Phi lắc đầu:

- Ta không tin, nào có chuyện nào trùng hợp được như thế chứ?

Dương Tông Văn nói:

- Đội trưởng, ý nghĩ của ta không giống, có khả năng thực sự là trùng hợp.

Sở Ly nhìn về phía Dương Tông Văn:

- Làm sao ngươi lại biết được chứ?

- Nếu như thực sự có nội ứng, cũng sẽ không trùng hợp được như thế.

Dương Tông Văn nói:

- Đã lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nơi đó, dù sao động tác này của hắn cũng rất mạo hiểm.

- Vạn nhất nội ứng chưa kịp phát ra tin tức thì sao?

Đổng Kỳ Phi không cam lòng nói.

Dương Tông Văn nói:

- Cũng có thể là Thành vương phủ làm ra.

Sở Ly khoát tay một cái nói:

- Nói chung, người đã chạy thoát!

- Đúng vậy.

Hai người thở dài.

Công lao thật vất vả mới tới tay đã chạy như thế, hai người nghĩ đến đã nén giận, hận không thể bắt gia hỏa làm hỏng chuyện ra đánh cho tới chết, đáng tiếc chuyện này là một đám sương mù, căn bản không tra ra được.

Sở Ly trầm ngâm không nói.

- Đi thôi.

Sở Ly nói:

- Ta cũng qua đó xem một chút.

Hai người bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng đứng dậy.

Khi Sở Ly đi vào phòng khách Bí vệ phủ thì Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức đều ở đây, vẻ mặt của hai người đều nghiêm nghị, mặt ủ mày chau.

Nhìn thấy hắn đi vào, Phó Mộng Sơn ngoắc ngoắc tay, cười ha hả nói:

- Tiểu Sở ngươi đã tới rồi.

Sở Ly ôm quyền:

- Thống lĩnh, người chạy thoát rồi sao?

- Ài...

Hứa Hoàn Đức lắc đầu:

- Chạy ngay trước mắt!

Hắn chỉ tự trách khinh công của mình chưa đủ tốt, trơ mắt nhìn tên kia đào tẩu mà lại không thể làm gì.

Phó Mộng Sơn cười nói:

- Ta đang khuyên lão Hứa, đừng có tự trách, tài nghệ không bằng người cũng là chuyện không có cách nào cả.

Sở Ly nói:

- Hứa thống lĩnh hoài nghi có nội gian hay sao?

- Có nội gian hay không có nội gian, kết quả cũng giống nhau.

Hứa Hoàn Đức than thở:

- Cho dù mặt đối mặt thì cũng không ngăn được hắn!

- Ta đang nghĩ, nếu như đệ tử Quang Minh Thánh giáo ở trong Thần Đô mỗi người đều lợi hại như vậy, sao chúng ta có thể bắt người được chứ?

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

- Lần trước các ngươi nhìn thấy người kia, hắn cũng rất lợi hại đúng không?

Sở Ly nói:

- Bọn họ có một loại bí thuật đốt cháy tinh huyết, tốc độ bạo phát lên gấp mấy lần.

- Vậy lần trước làm sao các ngươi bắt được hắn?

Phó Mộng Sơn hỏi.

- Cái này sao...

Sở Ly cười nói:

- Ta có một loại bí thuật lần theo, cần đồ vật như là máu của đối phương, như người hiện tại này thì ta thực sự hết cách rồi, không đuổi kịp được.

- Thật đáng chết!

Hứa Hoàn Đức oán hận vỗ bàn một cái.

Phó Mộng Sơn nói:

- Chạy thì chạy, nhiều lời vô ích, quan trọng là lần sau, làm sao có thể đề phòng được tình hình như thế.

Hứa Hoàn Đức nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Nếu lúc đó ta theo tới thì tốt hơn.

Hai người đều biết khinh công của hắn hơn người, nếu như Sở Ly qua đó, không hẳn đã không làm gì được tên kia.

Hứa Hoàn Đức không nói tới chuyện tin tức bị lộ, bởi vì chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, hắn thì không thành vấn đề, khả năng này chính là vấn đề từ chỗ của Sở Ly, cố ý tiết lộ tin tức ra ngoài, giá họa cho Thành vương phủ.

Nhưng hắn lại cảm thấy Sở Ly không đến nỗi phải dùng loại thủ đoạn này, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là trùng hợp.

Chuyện này phải trách Thành vương phủ năm lần bảy lượt gây ra cản trở, đệ tử Quang Minh Thánh giáo có ngu ngốc tới mấy cũng biết cảnh giác!

- Sở Ly, lần này thôi đi, có thể tìm được người khác hay không?

Phó Mộng Sơn bất đắc dĩ thở dài:

- Không thăm dò mục đích của bọn họ, thực sự chúng ta đứng ngồi không yên, Hoàng thượng vẫn đang chờ đợi tin tức đây!

Sở Ly nói:

- Thống lĩnh định đi đâu tìm đây?

- Cảnh Vương phủ?

Phó Mộng Sơn nói:

- Tiếng ủng hộ Cảnh Vương kế vị cực cao, Quang Minh Thánh giáo tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Cảnh Vương phủ đã tìm rồi.

Sở Ly lắc đầu:

- Ta đã giúp một tay, người đã giết.

- Bình Vương phủ?

Phó Mộng Sơn lập tức liền lắc đầu:

- Ài... Bình vương ở biên quan, đúng là không dễ đến nhà thật!

Bình vương ở biên quan, thăng làm Nhâm tướng quân, trong Vương phủ ở Thần Đô chỉ còn một ít già trẻ phụ nữ trẻ em, nếu như bí vệ cấm cung đến nhà thì sẽ là khinh người quá đáng, Bình vương tuyệt sẽ không đồng ý.

- Ngoại trừ Vương phủ ra, trong nhà trọng thần cũng có thể sẽ có người của bọn chúng đó.

Phó Mộng Sơn nói:

- Nếu không được thì từ phủ Tể tướng tra lên.

Sở Ly cười khổ.

Chuyện này quả thực là chuyện đắc tội với mọi người rồi, tra một vòng, mình sẽ trở thành cái đinh trong mắt của các trọng thần.

Phó Mộng Sơn nhìn thấy hắn cười khổ, bất đắc dĩ than thở:

- Tiểu Sở, ta cũng chẳng còn cách nào khác, Hoàng thượng ở phía trên đè xuống, ta cũng không thể không nhắm mắt tra xét, bằng không, ai làm chuyện đắc tội với người này đây cơ chứ?

Sở Ly nói:

- Tra xét như thế cũng vô dụng, không hỏi ra được cái gì từ miệng đệ tử của Quang Minh Thánh giáo đâu.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Phó Mộng Sơn thở dài.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Chỉ có thể nghĩ biện pháp từ bên Quang Minh Thánh giáo kia, một người của Bí vệ phủ chúng ta cũng chưa tiến vào trong đó được sao?

- Không có.

Phó Mộng Sơn lắc đầu nói:

- Từng thử, nhưng không một ai thành công cả.

Bên trong đại sảnh yên tĩnh lại, mặt ủ mày chau, rơi vào đường cùng.

Sau một lúc lâu, Sở Ly ho nhẹ một tiếng.

Hai người lập tức nhìn sang phía hắn.

Sở Ly nói:

- Ta có một cái tin, không biết là thật hay là giả.

- Nói mau!

Hứa Hoàn Đức vội hỏi:

- Đã là lúc nào rồi mà còn câu giờ!

Sở Ly nhìn bọn họ cấp thiết như vậy hắn cũng không nhử nữa:

- Hai vị thống lĩnh đã từng nghe nói qua Đại Quang minh kinh hay chưa?

- Đại Quang minh kinh...

Hai người trầm ngâm.

Hai người bọn họ đều lắc đầu.

Sở Ly nói:

- Ta nhận được một tin tức, có khả năng bọn họ đang tìm Đại Quang minh kinh.

- Tìm ở đâu vậy?

Sở Ly nói:

- Có người nói Đại Quang minh kinh ở một nơi nào đó trong Thần Đô, đến nay chưa xuất thế, nhưng rốt cuộc là cụ thể ở đâu thì bọn họ đang tra xét.

- Nếu như ngươi biết tin tức này, sao lúc trước không nói!

Hứa Hoàn Đức mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly lắc đầu:

- Ta bức ra được từ trong miệng gia hỏa giết Hồ tuần phủ, những người này không sợ chết cho nên rất khó để biết rõ bọn họ nói thật hay giả, nếu như có thể tìm được một hai người, sau đó lại đối chiếu thì có lẽ sẽ tìm ra được.

Hai người lại không nghĩ được như thế.

Càng nhìn Sở Ly thì lại càng cảm thấy đáng trách, nhất định là hắn cố ý!

Sở Ly nói:

- Ta thấy Bí vệ phủ thực sự bó tay hết cách, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói ra để tham khảo một chút.

- Thống lĩnh, Lãnh Đào Thế tử cầu kiến.

Bên ngoài có âm thanh của Chu Lương truyền đến.

- Để hắn đi vào!

Phó Mộng Sơn nói.

Rất nhanh Lãnh Đào đã đi vào, phía sau hắn là một người thanh niên thị vệ đang ôm một hòm đồ vật.

Lãnh Đào nhìn thấy Sở Ly cũng ở đây, bước chân dừng lại, theo bản năng muốn trốn.

Sau đó hắn tỉnh táo lại, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Ly một chút, sau đó quay đầu không nhìn hắn mà cười toe toét ôm quyền một cái, nói:

- Tại hạ phụng lệnh của phụ vương, mang vật tùy thân của tên kia tới, giúp Bí vệ phủ tra xét, đuổi bắt hung phạm!