Sở Ly nói:

- Chiến trường đối với nữ nhi mà nói, quả thực rất không thích hợp, có điều thuật vận dụng binh thư rất rộng, không chỉ ở chiến trường mà bình thường cũng có thể sử dụng.

Lãnh Tình từ tốn nói:

- Nơi nào cũng vô dụng, bởi vì ta là nữ nhân.

Sở Ly cười cười, không lên tiếng.

Lãnh Thu nói:

- Sao lại vô dụng được chứ, Lục Ngọc Dung kia kìa, có người nói nàng làm phủ Nhân Quốc Công đó, chỉ huy các hộ vệ phủ Quốc Công đánh cho các cao thủ võ lâm tan rã, rất lợi hại!

- Còn không phải chịu thiệt ở trong tay Đại tổng quản hay sao?

Lãnh Tình nói.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Tình cô nương, đừng nghe bên ngoài đồn đại, đều là khuyếch đại mà thôi. Kỳ thực Lục Ngọc Dung không ăn thiệt thòi gì quá lớn.

- Đúng vậy.

Lãnh Thu vội vàng gật đầu nói:

- Trước khi Đại tổng quản xuất hiện thì Lục Ngọc Dung đã trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ bị thua. Đại tỷ tâm tư kín đáo, nếu có thể chỉ huy binh mã thì nhất định cũng có thể trăm trận trăm thắng.

Sở Ly cười lớn, lời này của Lãnh Thu quả thực không thể tin tưởng được.

Hắn cười nói:

- Tình cô nương, kỳ thực then chốt vận dụng binh thư không phải là mưu lược, mà là lòng người, chỉ có nắm rõ tỉ mỉ đối với lòng người thì mới có thể thi triển mưu lược, không nhìn thấu lòng người, mưu lược cao minh đến đâu cũng vô dụng.

- Lục Ngọc Dung có bản lĩnh như vậy sao?

Lãnh Tình nói.

Sở Ly nói:

- Tình cô nương, ngươi chú ý tới hành động của Lục Ngọc Dung sao?

- Đúng vậy.

Lãnh Tình chậm rãi gật đầu.

Từ trước cho tới nay nàng đang suy nghĩ chiến thư, binh thư, phóng tầm mắt ra toàn bộ dân gian Đại Quý, trong các nữ tử, duy chỉ có Lục Ngọc Dung là có mưu kế lợi hại nhất, lực ép nam nhân, không người nào có thể ức chế được.

Sau đó xuất hiện một Sở Ly, mới miễn cưỡng ép được danh tiếng của Lục Ngọc Dung một chút.

Sở Ly nói:

- Không biết ngươi có thể nhìn ra được hay không, Lục Ngọc Dung có thể nhìn ra được tâm tư của người khác.

- Nhìn ra tâm tư của người khác?

Lãnh Tình nhíu mày.

Sở Ly nói:

- Thấy rõ tỉ mỉ, nhắm thẳng vào lòng người. Lục Ngọc Dung có năng lực như vậy, thông qua lời nói của người khác mà biết được tâm tư, tuy rằng không thể nói là không có sơ hở nào, nhưng cũng đúng tám chín phần mười, đây mới là gốc rễ của mưu trí.

- Thì ra là như vậy...

Lãnh Tình đăm chiêu liếc mắt nhìn ra phía xa xa.

Lục Ngọc Dung đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Lục vương phi, Lãnh Dĩnh thì lại cười duyên.

Hai kỵ sĩ trung niên thủ hộ ở dưới lầu, Bảo thân vương một thân một mình leo lên trên lầu cao.

Sở Ly đánh giá tòa lầu cao này một chút.

Cao ước chừng ba mươi thước, diện tích hơn một trăm trượng, phong cách cổ điển, được nhiều tảng đá dựng nên, trải qua bao nhiêu năm mưa gió, vết tích loang lổ tang thương hiện đầy ở chung quanh.

Bảo thân vương lên lầu, vịn lan can, áo bào màu tím bay phần phật, mắt nhìn mọi người, cất giọng nói:

- Quy củ của săn bắn đại điển ta sẽ không nói nhiều, chỉ căn dặn các ngươi một câu.

Âm thanh của Bảo thân vương rõ ràng, vang lên ở bên tai của mỗi người:

- Nơi này chính là chiến trường, bên người các ngươi là chiến hữu của mình, nhưng đối mặt với kẻ thù của mình, thứ các ngươi phải làm chỉ có một, bảo vệ chiến hữu, tiêu diệt kẻ địch... Lần này chia làm năm đội, đội nào có được thắng lợi, mỗi người sẽ nhận được quân công quân đội trung phẩm một lần!

- Đi đổi áo giáp đi!

Các binh sĩ nhiều đội và các hoàng Thế tử tụ tập lại, sau đó tiến vào trong một khu rừng rậm rạp cách đó không xa.

Sở Ly mở Đại Viên Kính Trí ra, nhìn bọn họ tiến vào rừng rậm, đầu tiên là mỗi người lĩnh một bộ khôi giáp, sau khi mặc xong lại đứng lên, đội mũ vào, mặt lập tức bị che khuất, sau đó bắt đầu lấy yêu bài ra từ trong một cái rương.

Yêu bài có màu nào thì trên cánh tay sẽ cột vải màu đó.

Rất nhanh năm đội nhân mã đã phân tán ra.

Mang theo khôi giáp, sau khi người tới, cho dù là người thân cận cũng không nhận ra được đối phương, hoàng Thế tử và binh sĩ đã hình thành một khối.

Cho dù là ánh mắt nhạy cảm có thể thấy được, thế nhưng vào lúc này cũng không kịp nhớ ra thân phận của đối phương.

Hoàng Thế tử cũng không nhận ra được mình, khi đó hoàn toàn không cần thiết hạ thủ lưu tình, quân đội trung phẩm không phải là thứ lúc nào cũng có!

- Hồng đội, đây là đồ hành quân của các ngươi, lam đội, đây là đồ của các ngươi... được rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát, ở bên kia có đồ ăn cho ngựa và nước, còn lại tùy các ngươi!

Một hán tử trung niên thét to, nói.

Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, từng đội từng đội kỵ binh khôi giáp chỉnh tề chậm rãi đi ra khỏi rừng rậm.

Chúng nữ than thở đánh giá bọn họ.

Dưới ánh mặt trời, khôi giáp của bọn họ lập lòe tỏa sáng, thiết khôi che mặt lại càng như tôn thêm mấy phần nghiêm ngặt và dữ tợn, khí tức chiến tranh máu và lửa phả vào mặt bọn họ.

Bọn họ như khoe khoang vậy, chậm rãi cưỡi ngựa đi qua từ trước mặt của chúng nữ, một đội hai mươi người, rất nhanh đã biến mất ở trong thảo nguyên xa xa.

- Oa...

Lãnh Thu than thở.

Lãnh Tình cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bọn họ, mãi đến khi bọn họ biến mất ở bên trong tầm nhìn thì đôi mắt sáng của nàng mới không ngừng lập lòe.

Sở Ly đăm chiêu nhìn một kỵ binh.

Lãnh Thu quay đầu nhìn hắn:

- Đại tổng quản, uy phong không?

- Đúng là rất uy phong.

Sở Ly cười nói:

- Bọn họ đều là tinh nhuệ đến từ biên cương hay sao?

- Đương nhiên là vậy rồi.

Lãnh Thu cười nói:

- Đều là người có được chiến công, có người nói tất cả mọi người ít nhất cũng giết qua hai thiết kỵ của Đại Liêu, rất là lợi hại!

Sở Ly gật gù.

Lãnh Tình nói:

- Đại tổng quản đã nhìn ra vấn đề gì rồi sao?

Ánh mắt của nàng cũng đủ nhạy cảm, đã nhìn ra biểu hiện của Sở Ly rất khác thường.

Sở Ly cau mày nói:

- Có một kỵ binh không quá thỏa đáng.

- Không quá thỏa đáng?

Lãnh Tình ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Có gì mà không thoả đáng chứ?

Sở Ly trầm ngâm không nói, ở trong đầu tua lại hành động của tên kỵ binh kia từng lần một.

- Đại tổng quản, rốt cuộc ngươi nói vậy là có ý gì?

Lãnh Tình nhíu mày nói.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Theo lý thuyết, không nên có chuyện này... Tình cô nương, ngươi đi nói một câu với Bảo thân vương bên kia đi, lo trước khỏi hoạ.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Lãnh Tình bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Khả năng có một ám điệp trà trộn vào trong này.

- Nội gian?

Lãnh Tình ngẩn ra, lập tức lắc đầu:

- Không thể!

Những binh lính tinh nhuệ này đều trải qua vô số tầng thẩm tra, bảo đảm mỗi một người đều là dòng dõi thuần khiết, không hề có một chút chỗ khả nghi nào cả. Bằng không không thể đưa tới Thần Đô, mà lại có thể giao chiến cùng các hoàng Thế tử được.

Sở Ly cười nhẹ:

- Ta cũng cảm thấy không thể, nhưng ta lại tin tưởng con mắt của mình hơn... Đúng hay sai đều nói một tiếng cho Bảo thân vương, tránh cho thật sự xảy ra chuyện gì, như vậy sẽ không tốt lắm đâu.

- Bảo thân vương sẽ không tin tưởng.

Lãnh Tình lắc đầu nói:

- Nhất định sẽ mắng Đại tổng quản ngươi một trận, nói ngươi muốn làm náo động.

Sở Ly bật cười:

- Cho dù bị mắng một trận thì cũng tốt hơn là không nói gì cả.

- Đúng vậy đại tỷ, hay là nói một tiếng đi.

Lãnh Thu vội vàng gật đầu:

- Đại tổng quản sẽ không tính sai đâu!

Lãnh Tình trừng nhìn muội muội một chút, bất đắc dĩ than thở:

- Được rồi, cứ làm càn theo ngươi một lần đi, lần này xem như danh tiếng của Sở Đại tổng quản sẽ càng vang xa hơn đó!

Sở Ly cười cợt.

Lãnh Tình không cưỡi ngựa, nhấc váy áo đi tới trước lầu cao sừng sững.

Hai kỵ sĩ trung niên lẳng lặng đứng ở trước lầu cao.

Lãnh Tình ôm quyền một cái, báo cáo mình có chuyện quan trọng muốn nói với Bảo thân vương, hai kỵ sĩ nhường đường, để cho nàng lên lầu.

Hành động của nàng đã khiến cho chúng nữ chú ý.

Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung híp lại, liếc mắt nhìn Lãnh Tình, lại nhìn về phía Sở Ly, mơ hồ cảm thấy chỉ sợ hành động của Lãnh Tình không thoát khỏi quan hệ với Sở Ly.

Lãnh Tình cẩn thận từng li từng tí một giẫm lên trên cầu thang, đi lên lầu.

Nàng có chút sốt sắng, bị mọi người nhìn chằm chằm vào từng hành động của mình, làm cho nàng có một loại cảm giác kỳ dị, nàng phát hiện ra tuy mình căng thẳng nhưng cũng không sợ sệt. Đồng thời còn có vẻ hưng phấn, đầu óc tỉnh táo như trước nay chưa từng có.