Sở Ly cười cợt:

- Làm sao ngươi biết Vương gia không dám đắc tội với Tử Vân sơn?

- Xem ra Đại tổng quản còn không biết sự lợi hại của Tử Vân sơn.

Mạnh Chấp dương dương tự đắc cười nói:

- Hiện nay trong bốn đại tông phái, Đại Lôi Âm tự dẫn đầu, ba phái còn lại là Kim Cương tự, Tử Vân sơn, Thanh Lộc nhai. Mà trong ba phái, Tử Vân sơn thần bí nhất, cho dù là Vương gia đối mặt với Tử Vân sơn thì cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, muốn đắc tội với Tử Vân sơn thì cũng phải nghĩ kỹ!

- Tử Vân sơn có cao thủ Thiên Thần sao?

Sở Ly nói.

- Tuy nói không có, nhưng cao thủ Thiên Ngoại thiên thì lại có rất nhiều!

Mạnh Chấp nói:

- Đại tổng quản nên hiểu rõ, cùng là cao thủ Thiên Ngoại thiên, nhưng lại có khác biệt một trời một vực, cao thủ Thiên Ngoại thiên của Tử Vân sơn so với cao thủ Thiên Ngoại thiên trong chốn võ lâm không giống nhau!

Sở Ly gật gù.

Hậu Thiên, Tiên Thiên, Thiên Ngoại thiên, còn có Thiên Thần nữa. Kỳ thực giống như là người ở mỗi một độ tuổi vậy, Hậu Thiên chỉ là trẻ con, Tiên Thiên là nhi đồng, Thiên Ngoại thiên là thanh niên, Thiên Thần là tráng niên.

Cao thủ võ lâm đối chiến, muốn vượt cấp rất khó.

Lại như trẻ con muốn đánh nhi đồng vậy, nhi đồng muốn đánh thanh niên, thanh niên muốn đánh tráng niên vậy. Hầu như không có phần thắng, nhưng cùng là thanh niên, mỗi người đều tu luyện võ công tâm pháp, hỏa hầu của võ công, còn có tu vi của mình. Tất cả đều ảnh hưởng bởi thực lực của từng người, tất cả khác nhau một trời một vực.

Ở trong mắt cao thủ của Thiên Ngoại thiên bốn Đại tông phái, Thiên Ngoại thiên của môn phái tầm thường rất yếu, không đỡ nổi một đòn.

Vì lẽ đó người trong võ lâm rất kính nể đối với bốn Đại tông phái, không dám trêu chọc.

Mạnh Chấp biết những điều này, vì lẽ đó hắn chắn chắn Sở Ly sẽ không dám giết mình, một khi giết mình, đại ca hắn tuyệt đối sẽ báo thù cho mình. Đừng xem Sở Ly uy phong như vậy, thế nhưng ở trước mặt đại ca của hắn, ngay cả phân cũng không bằng!

Nghĩ tới đây, hắn hưng phấn trừng mắt nhìn Sở Ly:

- Đại tổng quản, địa thế còn mạnh hơn ngươi, đắc tội với Tử Vân sơn, thậm chí sẽ liên lụy tới phủ Quốc Công của các ngươi. Cần gì phải làm vậy chứ, ngươi chịu chút oan ức là được rồi!

Sở Ly thở dài:

- Ta không thể tự tay giết ngươi, phái một người tới giết cũng được mà.

- Đại ca ta cũng sẽ tìm tới trên đầu ngươi!

Mạnh Chấp cười nói:

- Đừng mong giấu giếm được đại ca ta!

- Cho dù ta không giết ngươi, ngươi cũng sẽ nói cho đại ca ngươi biết, để hắn đối phó với ta, đúng chứ?

Sở Ly lắc đầu nói, nhìn thỏ rừng trên giá.

Mỡ không ngừng nhỏ xuống, nhỏ xuống lửa, phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm mê người.

- Đúng.

Mạnh Chấp nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, càng ngày càng hưng phấn.

Sở Ly suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mỗi người đều có nhược điểm của mình, nhưng đụng phải người vì tư lợi như Mạnh Chấp thì lại không có gì có thể lợi dụng, dùng người nhà của hắn, vô dụng, dùng tình nhân của hắn, cũng vô dụng, thứ hắn để ý chỉ là quyền thế và địa vị.

- Xem ra ta không thể không giết ngươi.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Người ngươi phái ra tên gọi là gì?

- Ngươi đừng mong biết được.

Mạnh Chấp híp mắt cười nhìn hắn, giống như đang thưởng thức vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Ly vậy:

- Nếu như ta chết, hắn sẽ tìm được đại ca ta, nói cho đại ca ta biết là ngươi giết ta.

Sở Ly nói:

- Hắn đang ở nơi nào?

- Ngươi cảm thấy ta sẽ nói sao?

Mạnh Chấp cười ha hả nói:

- Đại tổng quản, trừ phi ngươi biến thành cao thủ Thiên Thần, bằng không, vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn, tránh cho liên lụy Vương Phi bị khổ theo.

Con mắt của Sở Ly híp lại, nghĩ đến thống khổ khi Tiêu Thi trúng độc.

Sắc mặt nàng tái nhợt mà lại hiện lên chút xanh xao, biểu hiện lại rất bình tĩnh, dường như ngay cả chút cảm giác cũng không có.

Sở Ly biết nàng phải chịu đựng thống khổ lớn lao, kịch độc đang tàn phá ở trong lục phủ ngũ tạng thậm chí là trong máu, không thống khổ mới là lạ. Nhưng nàng vẫn không nói một câu oán giận nào cả.

- Kỳ thực ngươi không nên nói nhiều.

Sở Ly thở dài, nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.

Vấn Tâm chỉ nhanh chóng mà lại vô thanh vô tức.

Trong lòng Mạnh Chấp hiện lên báo động, đồng thời hắn vội vã lùi về phía sau, nhưng không thể tránh được Vấn Tâm chỉ, vai đã trúng chỉ của Sở Ly.

Mặc kệ trúng Vấn Tâm chỉ ở nơi nào thì tâm mạch đều gãy vỡ, trực tiếp dẫn tới mất mạng.

Sở Ly lại điểm cho hắn hai chỉ, xác định không có chút sơ hở nào.

Tay phải ra chỉ, tay trái chộp thỏ rừng, chậm rãi ném tới trên giá, sau đó đào một cái hố, chôn Mạnh Chấp vào.

Đại Lôi Âm tự và Tử Vân sơn đối đầu với nhau, Mạnh Kiên muốn tìm hung thủ cũng rất khó.

Vấn Tâm chỉ là bí mật bất truyền của Đại Lôi Âm tự, không phải đệ tử đích truyền thì không thể học được, ngoại trừ đệ tử của Đại Lôi Âm tự ra, người ngoài không thể tu luyện được.

Sở Ly không vội vã đi mà ngồi một bên, chờ nửa ngày sau, vẫn không có ai tới đây.

Trì hoãn lâu như vậy, cho dù có linh đan diệu dược thì cũng không có cách nào cứu được Mạnh Chấp nữa. Lúc này hắn mới yên tâm, lần nữa biến mất, sau đó xuất hiện ở một đổ phường trong Thần Đô. Trong Thần Đô sẽ không ai để ý tới một con ma bài bạc chết đi cả.

Hắn trở lại ngoài Phi Mã thành, tiếp tục tu luyện.

Vốn hắn cho rằng lực lượng bên trong hòn đá đen vô cùng vô tận, sẽ chống đỡ cho hắn tu luyện rất lâu, thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng, qua mười ngày, hòn đá đen này bỗng nhiên không còn lực lượng, hóa thành bột phấn.

Giọt nước trong trái tim hắn đã lớn bằng nửa trái tim, có thể coi là bóng nước, như ẩn như hiện, dường như cùng tồn tại với thân thể, lại giống như tồn tại với một cái hư không khác, khiến cho hắn có một loại cảm giác rất là kỳ diệu.

Trạng thái bóng nước như vậy khiến cho người bên ngoài không thể cảm giác được.

Đáng tiếc mới chỉ đạt đến tầng thứ ba, hòn đá đen này không có cách nào trợ giúp được mình đột phá đến tầng thứ tư.

Buổi tối hôm đó, hắn trở về An vương phủ.

Lúc này ánh đèn rực rỡ mới lên, hắn ngồi ở bên cạnh cái bàn đá trong Thiên Xu Viện, đèn đuốc trong viện sáng choang, chẳng khác nào ban ngày.

Tiêu Thi đắp một tầng chăn mỏng, nằm ở trên giường nhỏ, miệng hơi cười, vẻ mặt vui vẻ.

Liễu Nhứ và Tuyết Lăng ngồi ở một bên, bốn người cười cười nói nói.

- Cuối cùng cũng coi như ngươi đã trở về.

Tiêu Thi cười nói:

- Nếu không về nữa, ta cũng bị Lãnh Thu làm phiền tới chết!

Sở Ly cười nói:

- Tại sao nàng lại làm phiền tiểu thư chứ?

- Mỗi ngày, buổi sáng buổi chiều đều tới một chuyến, chạy tới hỏi lúc nào ngươi trở về, không biết đã quên săn bắn đại điển chưa.

Khuôn mặt trắng như ngọc của Tiêu Thi ở dưới ngọn đèn càng ngày càng trắng sáng, toả ra ánh sáng ôn hòa.

- Săn bắn đại điển...

Sở Ly cười nói:

- Nàng còn nhớ kỹ sao.

- Từ sáng đến tối đều nhắc tới chuyện này, làm sao có khả năng quên được chứ.

Tiêu Thi nói:

- Nay ngày mấy rồi... Còn mấy ngày nữa Tuyết Lăng?

- Ba ngày.

Tuyết Lăng cười nói:

- Hai ngày nay Thu cô nương gấp tới sắp điên rồi.

Sở Ly than thở:

- Không buồn không lo cũng không sai, gần đây Thành vương phủ làm gì?

- Rốt cục đã yên tĩnh.

Tuyết Lăng nói:

- Từ khi sau khi ba tên kia đến, Thành vương phủ không chiếm được tiện nghi, cho nên hiện tại người trong phủ cũng dám đi ra ngoài rồi.

- A...

Sở Ly kinh ngạc.

Tuy võ công của ba người Liễu Tinh mạnh, nhưng không đủ để khiến cho Trần Không kiêng kỵ, xem ra An vương đã ra tay, hơn nữa còn vượt lên trên Trần Không, bằng không y theo tính khí của Thành vương, chắc chắn sẽ không chịu để yên. Nhất định phải đánh cho An vương mặt mày xám xịt mới thôi.

An vương khí thế âm trầm, quả thực không giống trước đó, trong thân thể ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, khiến cho hắn rất là kiêng kỵ.

- Bọn họ cũng đủ cung kính đối với ta.

Tiêu Thi mở miệng cười nói:

- Dính ánh sáng của ngươi đúng không? Trong lòng mọi người đều nói lòng dạ của Đại tổng quản ngươi uyên bác.

- Lời này An vương nghe xong nhất định sẽ phát hỏa.

Sở Ly lắc đầu cười nói, hắn ngẩng đầu nhìn một chút về phía tây, bỗng nhiên nói:

- Được rồi, lúc này đã không còn sớm, ta cũng nên trở lại nghỉ ngơi, các ngươi cũng đi ngủ sớm đi.

- Sớm như thế sao?

Tuyết Lăng kinh ngạc.

Tiêu Thi nhíu mày nhìn hắn.

Sở Ly cười lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài:

- Ngày mai Thu cô nương đến thì cứ nói với nàng yên tâm, ta sẽ giành chút thời gian cho nàng!

Hắn nói xong lời này thì đã ra khỏi Thiên Xu Viện.

Thân thể hắn đột nhiên tăng tốc, trở lại đình viện của chính mình.

Cạnh cửa viện, đầu tường có một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống, chẳng khác nào một chiếc lá giống, rất phiêu dật vô thanh vô tức, chính là An vương.

Hắn ở dưới ánh trăng lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly, khóe miệng mang theo nụ cười gằn.