Hai người rời khỏi Quan Tinh Lâu, Sở Ly thấy Tô Như ủ dột, không vui liền cười nói:
- Tổng quản, ta ở lại trong phủ bọn họ sẽ chẳng làm gì được ta!
- Lẽ nào trốn cả đời ở trong phủ?
Tô Như nói:
- Mặc dù ngươi chỉ là một thị vệ.
- Qua một thời gian nữa, khi sóng yên bể lặng là ổn, Đại Lôi Âm Tự rất bận, không thể nào cứ truy sát ta mãi!
- Vậy thì ngươi nghĩ sai rồi!
Tô Như nhíu mày nói:
- Những tên hòa thượng này là đám đầu đá, một khi đã nhận định một việc nào đó nếu không đạt được mục đích sẽ không buông xuôi, người bọn họ muốn truy sát không ai có thể bình an vô sự, ngươi không được mất cảnh giác, tuyệt đối không được ra khỏi phủ!
- Trong thành cũng không sao chứ?
- Trong thành chắc không sao.
Tô Như do dự một lát rồi nói:
- Dù sao họ cũng có phần kiêng nể, bình thường sẽ không gây sự ở trong thành, nhưng tốt nhất là cứ ở trong phủ.
- Vậy thì được…
Sở Ly cười nói.
Tô Như than thở, nói:
- Ngươi đấy… thật giỏi gây chuyện, dây dưa với Đại Lôi Âm Tự, đúng là một phiền phức lớn!
Sở Ly xòe tay:
- Cũng không còn cách nào khác, gặp chuyện bất bình muốn rút đao tương trợ, không tiêu diệt Mãnh Hổ trại ta sẽ thấy có tội với lương tâm!
- Đi thôi!
Tô Như cũng không biết nên nói sao nữa, hắn đúng là đã làm một việc tốt, nhưng thường thì người tốt không được báo đáp, thế gian này bất rất công vậy.
Hai người đi qua một khu rừng rậm, trong rừng cây thấp thoáng một khu tiểu viện.
Tiểu viện gồm mười hai căn, mỗi căn đều cách nhau một khoảng nhất định, yên tĩnh không làm phiền lẫn nhau, có không gian riêng, đường nét thiết kế độc đáo.
Tô Như dẫn hắn tới trước một tiểu viện ở giữa.
- Đây là khu nhà khách của tiểu thư.
Tô Như chỉ vào khu tiểu viện san sát nói:
- Nơi này vốn dùng để tiểu thư tiếp đón bằng hữu, mấy năm gần đây rất ít dùng tới, rất yên tĩnh, không có người qua lại.
Sở Ly quan sát xung quanh:
- Rất tuyệt.
Tiểu viện này nằm ở giữa rừng, vô cùng kín đáo, bốn bề yên tĩnh, hắn thích nhất là những nơi thế này, linh khí dồi dào, không khí trong lành.
- Tới xem gian này thế nào.
Tô Như mở cửa sân, phía tây là một rừng trúc, bên cạnh rừng có một mái đình nhỏ, phía đông là một vườn hoa, trong vườn hoa có một hồ cá, ngồi trong đình có thể ngắm nhìn rừng trúc, hoa cỏ và cá trong hồ, rất thanh tịnh và nho nhã.
Hai người bước chân vào tiểu viện, Sở Ly quan sát một lượt, gật đầu hài lòng.
- Ngươi ở lại đây, đi về qua lại giữa Đông Hoa viên và nơi này… linh điền đặt trong khu rừng này có được không?
- Ở trong sân đi.
- Diện tích có nhỏ không?
Sở Ly nói:
- Ban đầu không cần lớn lắm, cứ thử xem sao đã.
Hắn không có kinh nghiệm, chỉ có lí thuyết, cần làm từng chút một, diện tích quá lớn nhỡ lỡ tay thì tổn thất sẽ rất lớn.
- Ừ, cũng được, tối nay linh thổ sẽ được chuyển tới, bắt đầu làm thôi!
Tô Như lộ vẻ hào hứng:
- Tử Minh hoa lần trước rất tốt, công lực của tiểu thư tăng lên nhanh chóng, công lao của ngươi không nhỏ!
Sở Ly mỉm cười.
- Nhưng ngươi đừng kiêu ngạo, tiểu thư luyện công cần rất nhiều dược liệu hiếm có, ngươi chưa chắc đã trồng ra được.
Tô Như cười rạng rỡ nói:
- Tới lúc đó ngươi sẽ không đắc ý được nữa!
Sở Ly cười nói:
- Ta hiểu, ta hiểu.
- Bốp, bốp!
Tô Như vỗ nhẹ hai bàn tay trắng ngần.
Trước cổng xuất hiện một thiếu nữ dáng dấp nở nang, đẫy đà, vóc dáng vô cùng gợi cảm.
Nàng mặc một bộ đồ màu trắng tuyết, rất xinh đẹp, khí chất nghiêm nghị, giống như một tiểu thư khuê các, cử chỉ nho nhã thoáng chút kiêu kì.
Sở Ly ngoái đầu lại nhìn Tô Như.
- Đây là Tuyết Lăng, là thị nữ của ngươi.
Tô Như cười nói:
- Có việc gì cứ sai bảo nàng ấy là được.
- Xin chào công tử!
Tuyết Lăng bước tới hành lễ.
- Việc này… không cần đâu nhỉ?
Sở Ly do dự.
Tô Như khẽ cười:
- Ngươi không định việc gì cũng đích thân làm đấy chứ, ngươi có thể yên tâm sai bảo Tuyết Lăng, nàng ấy rất thông minh, biết hết mọi chuyện trên đảo!
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quan sát Tuyết Lăng.
Nàng ta là một người kiêu ngạo, bề ngoài cung kính nhưng trong lòng thầm khinh miệt, căn bản không coi hắn ra gì. Thị vệ như như vậy sao có thể dễ dàng sai bảo.
- Sao vậy, không thích sao?
Tô Như cười nói:
- Tuyết Lăng xinh đẹp nhất đảo, không lọt vào mắt ngươi sao?
Sở Ly đưa mắt nhìn Tuyết Lăng cười nói:
- Như vậy có quá vùi dập tài năng của nàng ấy không?
- Ngươi là lục phẩm, nàng áy là bát phẩm, không vùi dập… được rồi, ngươi tự xử lý đi, tối ta sẽ tới!
Tô Như xua tay, đang quay người đi thì lại dừng lại:
- Đúng rồi, Tuyết Lăng cũng có võ công, không hề yếu đuối, ngươi không được ức hiếp nàng ấy đâu đấy!
- Ta đâu có gan làm vậy!
Sở Ly cười nói.
Tô Như khẽ cười một tiếng, xiêm y tung bay, uyển chuyển bước đi
Sở Ly quan sát Tuyết Lăng, Tuyết Lăng hơi cúi đầu nhìn xuống, gương mặt trắng trẻo, mịn màng có phần căng thẳng, đứng yên như một pho tượng, mặc cho hắn nhìn chằm chặp.
Sở Ly khẽ hắng giọng:
- Không cần quá nghiêm túc như vậy.
Hắn bước vào tiểu đình, ngồi xuống bên bàn đá.
Tuyết Lăng cũng đi theo, bàn tay thon thả lập tức bận rộn, đổ nước vào ấm trên lò đất đỏ, nhóm lửa, động tác thành thạo mà nho nhã, rất đẹp mắt.
Sở Ly nhìn theo động tác của nàng ta, ôn tồn nói:
- Ta rất kén chọn, nhiều thói xấu, yêu cầu cũng nhiều, nhưng hi vọng ngươi đừng không chịu nổi lại chạy tới kể khổ với tổng quản!
- Công tử yên tâm, ta sẽ làm tốt bổn phận của một thị nữ.
Tuyết Lăng khẽ nói.
Sở Ly mỉm cười:
- Tốt, yêu cầu của ta chỉ có vậy, biết bổn phận của mình!
- Việc trong phận sự ta sẽ hoàn thành!
Tuyệt Lăng lạnh nhạt trả lời.
Thị nữ trong phủ Quốc Công cũng là phủ vệ, thuộc về phủ Quốc Công, không phải sở hữu cá nhân, Sở Ly không thể muốn làm gì thì làm.
Sở Ly lắc đầu thở dài, bên cạnh có một thị nữ xinh đẹp thế này thật không thoải mái chút nào, sức mạnh của mĩ nhân là vô hình, khiến người ta thấy gò bó, không thể thoải mái sai bảo, đổi thành một thị vệ nam thì tốt biết bao. Đáng tiếc trên Ngọc Kỳ đảo chỉ toàn hộ vệ nam, không có thị vệ.
Ấm nước đất đỏ sôi sùng sục, khói trắng bốc lên.
Tuyết Lăng cầm một chén trà bạch ngọc, nho nhã rót một chén, hai tay dâng lên, vẻ mặt bình thản, động tác cung kính, không thể bắt bẻ.
Sở Ly đón lấy chén trà nhấp một ngụm, hương trà thoang thoảng, ngọt thấu tâm can, trà ngon, nghệ thuật pha trà cũng lợi hại, chắc hẳn đã được huấn luyện rất nghiêm khắc.
Vừa uống trà vừa ngắm nhìn vườn trúc xanh mướt, tiếng gió vi vút giống như âm thanh trên trời, dòng suy nghĩ của hắn dần dần bay xa.
Nến đối phó thế nào với việc truy sát của Đại Lôi Âm tự? Mặc dù Đại Lôi Âm tự trước giờ không gây sự ở trong thành, nhưng không đảm bảo họ không làm. Trên đầu hắn giống như đang treo lơ lửng một thanh bảo kiếm, lúc nào cũng có thể chém xuống.
Cách duy nhất lúc này là đột phá tới Thiên Ngoại Thiên.
Muốn đạt tới Thiên Ngoại Thiên cần có bí cảnh Ý Cảnh, mình phải lập công mới có cơ hội tới môn phái lịch luyện. Nhưng tiểu thư cần đạt tới Tiên Thiên viên mãn trước, và mình lại có công trạng, tiểu thư cũng cần dựa vào mình, như thế mình mới có cơ hội vào môn phái lịch luyện.
Chỉ có điều không biết tiểu thư cần những linh thảo gì, mình có thể trồng được hay không?
Cùng là Tiên Thiên, trình độ cũng có cách biệt, thực sự luyện tới thiên nhân hợp nhất, nội lực tinh túy giống như thiên địa linh khí sẽ là Viên Mãn, có thể bước vào Thiên Ngoại Thiên.
Sở Ly nhờ vào Khô Vinh kinh và Đại Viên Kính Trí, sau khi đạt tới Tiên Thiên liền thẳng bước tới hậu kỳ, muốn đạt tới Thiên Ngoại Thiên thì chỉ thiếu Ý Cảnh.
Cùng là Tiên Thiên nhưng công pháp khác nhau thì thực lực cũng hoàn toàn không giống nhau, Bích Hải Vô Lượng công rất mạnh, nhưng không thể sánh với Kim Cang Độ Ách Thần Công, luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công tới mức đỉnh điểm, chỉ cần dựa vào cảnh giới Tiên Thiên là có thể tung hoành thiên hạ.
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn lập tức sáng tỏ, Kim Cang Độ Ách Thần Công, hiện giờ quan trọng nhất chính là luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công, gặp phải truy sát cũng có cơ hội bỏ chạy.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài mái đình, tạo một tư thế kì quái, bắt đầu tu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công.
Nội lực cuồn cuộn đổ về, không ngừng phát động tâm pháp Kim Cang Độ Ách Thần Công, nội lực tinh túy dạt dào hóa thành vô vàn tia khí kì dị, len lỏi trong da thịt, gân cốt của hắn.
Tu luyện Kim Cang Độ Ách Thần Công rất tốn công lực, luyện ba mươi sáu thức, cao thủ Tiên Thiên chỉ cần luyện vài lượt là sẽ tổn hao hết nội lực, hắn nhờ vào Khô Vinh kinh, nội lực vô cùng vô tận, đệ tử Đại Lôi Âm tự tu luyện chắc chắn phải dùng tới đan dược, cần lượng lớn đan dược, Kim Cang Độ Ách Thần Công của họ là dùng đan dược để luyện thành. Cũng chỉ có tông phái như Đại Lôi Âm tự mới luyện nổi, môn phái thông thường cho dù có cho họ bí kíp Kim Cang Độ Ách Thần Công bọn họ không biết phải làm sao, không thể tiêu hao nổi nhiều đan dược như vậy.
Nội lực cuồn cuộn thông qua tâm pháp Kim Cang Độ Ách Thần Công hóa thành vô số tia khí kì dị chạy trong cơ thịt của hắn, càng lúc hắn càng thấy tinh lực dồi dào, sức mạnh vô tận. Hắn luyện hết lần này tới lần khác, dường như không ngừng nghỉ, từ sáng sớm tới tận trưa, tới khi Tuyết Lăng dọn bữa trưa ra hắn mới dừng lại, bước vào trong phòng khách ngồi xuống bên bàn bát tiên lặng lẽ ăn cơm, không nói lời nào, trong đại sảnh sáng sủa chỉ có tiếng Sở Ly nhai thức ăn, vô cũng rõ rệt.
Một lát sau, Sở Ly đặt đũa xuống:
- Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi không cần đi theo.
- Vâng.
Tuyết Lăng cung kính đáp một tiếng.
Ăn xong cơm không luyện công, đi một vòng cho tiêu cơm, Sở Ly ra khỏi tiểu viện, đi xuyên qua khu rừng tới mép đảo, bước lên thuyền về lại Đông Hoa viên.
Lý Việt đang ngồi ăn cơm, thấy hắn trở về vội vàng hỏi hắn muốn ăn gì, Sở Ly nói mình ăn rồi.
Lý Việt nhìn hắn, Sở Ly nói sau này phần lớn thời gian hắn sẽ ở trên Ngọc Kỳ đảo, không cần để phần cơm cho hắn.
Lý Việt hai mắt phát sáng:
- Huynh đệ, lần này đệ đổi đời rồi!
Sở Ly mỉm cười.
Lý Việt dọn cơm lên, ngồi bên bàn đá bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói:
- Ngọc Kỳ đảo là nơi ở của tiểu thư, đệ có thể sống ở bên đó tức là đã bước vào phe cánh của tiểu thư, sớm muộn gì cũng có thể nở mày nở mặt.
Sở Ly cười nói:
- Đâu có dễ dàng như vậy, không làm được việc, tiểu thư cũng sẽ không nương tay!
- Nói cũng đúng.
Lý Việt nuốt một miếng cơm, tán thành:
- Tiểu thư là người công chính nghiêm minh, trong mắt không cho phép có hạt bụi nào, nếu chỉ là muốn lấp liếm để sống qua ngày hoặc không cố gắng làm việc, tiểu thư sẽ không khách sáo, đệ cẩn thận chút!
Sở Ly nói:
- Sau này Đông Hoa viên dựa cả vào huynh rồi.
- Giao cho ta là được.
Lý Việt vỗ ngực:
- Tuy nhiên nếu có việc gì xảy ra thì vẫn cần đệ giải quyết!
- Đương nhiên, ta sẽ để ý cả hai bên.
Sở Ly gật đầu.
Lý Việt cười tít mắt nói:
- Nhà ở ngoài phủ đệ có lo cả được không đấy?
Sở Ly cười nói:
- Có Triệu sư muội rồi.
- Hi hi, đệ và Triệu sư muội tiến triển không tồi nhỉ!
Lý Việt cười xảo trá:
- Sắp xong rồi chứ?
- Đâu dễ vậy, lòng dạ con gái giống như kim dưới đáy biển, không thể lơ là, huynh đừng nói linh tinh!
- Đương nhiên là không!
Lý Việt vỗ ngực:
- Ta rất kín mồm kín miệng!... Nghe nói Trác Phi Dương bế quan rồi, đệ cẩn thận chút!
Sở Ly gật đầu.
Tư chất của Trác Phi Dương rất lợi hại, nếu thực sự khổ luyện, đạt tới Tiên Thiên sẽ không vấn đề gì, hắn cũng không dám xem nhẹ Trác Phi Dương.
Lý Việt mặc dù trông giữ Đông Hoa viên nhưng tin tức rất nhanh nhạy, hắn giao du rộng, hàng ngày đều ra khỏi đảo giao lưu với mọi người, nghe ngóng được không ít tin tức, có thật có giả nhưng rất thú vị, nghe rất hấp dẫn.
Hắn vừa ăn cơm, vừa hào hứng nói về lí do Trác Phi Dương bế quan. Là vì không đánh lại được Triệu Dĩnh, không muốn mất mặt nên giận dữ bế quan. Kiếm pháp của Triệu Dĩnh hiện rất lợi hại, ở bãi luyện võ Diễn Võ điện vô cùng uy phong, rất ít người có thể thắng được kiếm pháp của nàng ấy, tiếng tăm của nàng cũng mỗi lúc một lớn, là một thiên tài võ học.
Lý Việt khuyên Sở Ly nên gấp rút tấn công, kẻo miếng ăn tới miệng lại để bay mất.