Lí Hàn Yến đang luyện kiếm ở trên luyện võ trường.

Trên luyện võ trường rất là náo nhiệt, hầu như tất cả các đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên đều ở trên luyện võ trường.

Thung lũng to lớn, nơi náo nhiệt nhất chính là luyện võ trường, vĩnh viễn không không thiếu người ở luyện công ở đây.

Có để tâm luyện công ở trên luyện võ trường, lặng lẽ cố gắng, có người tụ lại nói chuyện phiếm với nhau, lén lút, líu ra líu ríu nói liên tục, có người luận bàn với nhau, từng kiếm đều rất là kịch liệt, náo nhiệt hơn bên kia rất nhiều.

Lí Hàn Yến luyện kiếm một thân một mình, ánh kiếm sáng như tuyết, trong nhu có cương, bên trong kiếm pháp như mang theo châm, ở trên tay nàng lại có sát cơ trải rộng, quanh thân lạnh lẽo. Những người chung quanh tránh ra, không dám tới gần, sợ bị nàng ngộ thương.

Lúc nàng luyện kiếm thì không cảm thấy được ảnh hưởng của Thần đao thất thức, gói gọn sát ý vào bên trong kiếm, kiếm pháp nhìn qua mềm mại, thế nhưng vẫn làm cho người ta kinh hãi.

Chợt nghe có người kêu lên:

- Đỗ Phong tới rồi!

- A? Đỗ Phong? Bạch y thần đao Đỗ Phong?

- Đúng vậy, Đỗ Phong đã đến dưới chân núi rồi, sẽ nhanh chóng núi thôi!

- Rốt cục hắn đã tới rồi!

Ánh kiếm tức thì hơi thu lại, Lí Hàn Yến vừa thu thanh kiếm lại thì lập tức quay đầu chạy, như một con nhạn mềm mại lướt ra khỏi luyện võ trường, tiến vào nhà thuỷ tạ của Tô Như.

Tô Như mặc một bộ la sam màu vàng, đang ngồi trên giường nhỏ vận công, nghe thấy động tĩnh nàng chậm rãi mở đôi mắt sáng ra.

- Đỗ Thu tỷ tỷ, Đỗ đại ca tới rồi!

-... Đỗ Phong đến rồi sao?

- Nghe nói đã đến dưới chân núi!

Con mắt của Lí Hàn Yến tỏa sáng, rất là hưng phấn.

Tô Như hoàn toàn không có kích động như nàng.

Nàng không yếu đuối giống như lúc Lí Hàn Yến vừa tới, ước gì Sở Ly không đi.

Sư phụ Thẩm Ánh Hồ khỏi thương thế, cũng không bế quan nữa. Lại có Lí Hàn Yến làm bạn cho nên nàng cũng không cô độc cô quạnh, lại khôi phục dáng vẻ của Tô Như trước đây.

Nàng cười cười, không nhanh không chậm nói:

- Nếu đã đến dưới chân núi, chẳng mấy chốc sẽ lên núi.

Lí Hàn Yến lo lắng, than thở:

- Cũng không biết Đỗ đại ca dạo này làm gì, không thấy tăm hơi, trong chốn võ lâm cũng không có tin tức về hắn!

Tô Như cười nói:

- Khả năng có chuyện gì đó.

Lí Hàn Yến thở dài:

- Lần này Đỗ đại ca trở về là muốn gặp đỗ Hạ tỷ tỷ đúng không?

Tô Như gật đầu nói:

- Có khả năng hắn tới để xem tỷ tỷ đã xuất quan hay chưa?

- Như vậy sao...

Lí Hàn Yến gật gù.

Hai người nói một lúc. Nhưng vẫn không thấy Sở Ly tới cho nên có chút kỳ quái, vì vậy mới đi ra khỏi nhà thuỷ tạ.

Ở cửa sơn cốc đã có không ít người tụ tập, đều đưa cổ ra nhìn xuống.

Tô Như kéo tay một vị sư tỷ hỏi.

Vị sư tỷ này nói, Đỗ Phong vẫn đứng đờ ra ở dưới chân núi, không có ý tứ lên núi.

Lí Hàn Yến cũng không nhịn được nữa mà trực tiếp ra khỏi sơn cốc, chạy đi xuống dưới ngọn núi, còn chưa tới dưới chân núi thì từ rất xa đã dùng sức vung tay ngọc lên.

Sở Ly nhìn chằm chằm vào ngọn núi tới xuất thần.

Ngọn núi này không giống như các ngọn núi khác. Như bởi vì nhiễm khí tức của Tiêu Kỳ, cho nên hắn vừa nhìn thấy lòng đã sinh ra cảm xúc, khiến cho hắn rục rịch không dám lên.

Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, vừa muốn nhìn thấy Tiêu Kỳ xuất quan, lại lo lắng nhìn thấy Tiêu Kỳ xuất quan.

Hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, không biết nên đối mặt với Tiêu Kỳ ra sao.

Nhìn ngọn núi này, nghĩ đến Tiêu Kỳ ở ngay trong ngọn núi này, trong lòng hắn mơ hồ đau đớn, nhớ nhung càng ngày càng đậm, như tấm lưới vô hình trói hắn lại.

Đứng ở chỗ này, mỗi một lần hít thờ đều như có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của nàng. Hắn hận không thể ôm nàng vào trong ngực.

Ôm lấy thân thể mát mẻ mà mềm mại của nàng đã là nắm giữ cả thế giới, hai người không cần phải quản những mưa gió bên ngoài nữa mà ở trong Tuyết Nguyệt hiên này, không đi ra ngoài nữa!

- Đỗ đại ca!

Từ phía xa xa truyền đến tiếng gọi của Lí Hàn Yến, nàng đứng ở trên đỉnh một gốc cây thông, giẫm ngọn cây, dùng sức phất tay.

Sở Ly nhìn thấy nàng, thu hồi vẻ mặt phức tạp, nở một nụ cười.

- Đỗ đại ca. Sao không lên núi vậy?

Lí Hàn Yến bay tới gần, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Sở Ly cười nói:

- Đang suy nghĩ chút chuyện.

Lí Hàn Yến đánh giá sắc mặt của hắn. Mơ hồ cảm giác được hắn cô tịch, nàng than thở:

- Đáng tiếc Đỗ Hạ tỷ tỷ còn chưa xuất quan.

Sở Ly nói:

- Lần này ta tới thăm ngươi và Đỗ Thu một chút. Thuận tiện gặp gỡ các tiền bối.

- Đã lâu Đỗ đại ca không tới đây rồi!

Lí Hàn Yến mỉm cười.

Sở Ly đi cùng nàng lên núi, hỏi thăm tình huống của nàng.

Tốc độ của hai người rất nhanh, đến cửa sơn cốc, đám người Dương Lăng Phong nhiệt tình vây quanh, theo hắn tiến vào thung lũng.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, Thẩm Ánh Hồ cầm một cuốn sách, ngồi ở tiểu đình bên trên hồ.

Mặt hồ bị ánh áng nhuộm đỏ, sắc mặt Thẩm Ánh Hồ như phù dung, xinh đẹp tuyệt luân.

Nàng thả cuốn sách xuống, có chút đăm chiêu nhìn Sở Ly đi tới.

Sở Ly ôm quyền một cái, ngồi vào phía đối diện nàng.

- Ta còn cho rằng ngươi không dám trở về đây nữa.

Thẩm Ánh Hồ đánh giá hắn, khóe miệng trơn mịn trắng như tuyết hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười lười biếng:

- Dũng khí rất lớn!

Sở Ly nói:

- Lần này là vì chính sự mà tới.

- Nói đi.

Thẩm Ánh Hồ nói.

Sở Ly nói:

- Muốn mời tiền bối Tuyết Nguyệt hiên giúp phủ Quốc Công một chút.

Thẩm Ánh Hồ bật cười:

- Ngươi điên rồi sao?

Sở Ly nói:

- Che mặt, che khuất thân thể là được rồi.

- Mặt có thể che khuất, võ công thì lại không giấu được!

- Chỉ cần che mặt, võ công không liên quan.

- Nói bậy!

Thẩm Ánh Hồ tức giận:

- Chỉ cần người có tâm tra thì có thể tra ra là chúng ta!

Sở Ly cười cười:

- Tiền bối đi trấn thủ trong phủ, không cần đứng ra.

-... Các ngươi muốn dốc hết toàn lực sao?

Thẩm Ánh Hồ nhẹ nhàng nhíu mày:

- Có hiểm ác như vậy không?

- Chỗ hiểm ác không cần ta nói, tiền bối cũng thấy được!

- Ài... cái này phải hỏi hiên chủ.

Thẩm Ánh Hồ than thở:

- Việc này không phải chuyện nhỏ, cũng quan hệ tới vận mệnh của Tuyết Nguyệt hiên.

Sở Ly nói:

- Thời khắc mấu chốt chỉ cần chặn người lại là được, ta có thể lập tức chạy tới trợ giúp.

- Ngươi?

Thẩm Ánh Hồ cười cợt:

- Tuy ngươi là Thiên Ngoại thiên, cũng có uy danh của Bạch y thần đao, nhưng nếu đụng phải những lão gia hỏa kia vẫn còn kém một chút.

Sở Ly cười cợt, lóe lên rồi biến mất ở trước mặt nàng, sau một khắc đã xuất hiện ở trước nhà thuỷ tạ của nàng, sau đó lại lóe lên, lại trở lại tiểu đình.

Thẩm Ánh Hồ nghiêng đầu đánh giá hắn vài lần, cười nói:

- Đây không phải là khinh công.

- Thần Túc Thông của Kim Cương tự.

Sở Ly nói:

- Chỉ có điều dùng thân phận của Sở Ly luyện thành, tiền bối phải giữ bí mật.

Thẩm Ánh Hồ nở nụ cười.

Sở Ly có chút không hiểu ra sao nhìn nàng, lúc này hắn không dùng Đại Viên Kính Trí.

Thẩm Ánh Hồ nói:

- Chẳng lẽ ngươi bị bức ép đến mức muốn xuất gia?

Sở Ly nói:

- Ta không nhìn thấu hồng trần, không phá được tình quan.

- Xuất gia không phải là bản lĩnh!

- Tiền bối yên tâm, ta sẽ không bỏ qua nàng.

- Nam nhân các ngươi ấy...

Thẩm Ánh Hồ nở nụ cười phiền muộn, lắc đầu nói:

- Chỉ mong ngươi đừng quên câu nói này của ngươi ngày hôm nay!

Sở Ly gật đầu.

-... Được rồi, có Thần Túc Thông, đúng là sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Thẩm Ánh Hồ than thở:

- Có điều chuyện này vẫn do Hiên chủ làm chủ, ngươi đừng ôm hi vọng quá lớn.

Sở Ly chậm rãi gật đầu, ôm quyền một cái.

Ăn cơm tối xong, hắn uống rượu với đám người Dương Lăng Phong, Triệu Phi Hổ, Tô Thanh Điệp, Sở Ly đi tới bên hồ, chỉ điểm kiếm pháp cho Lí Hàn Yến.

Lí Hàn Yến đúng là kỳ tài võ học, tiến cảnh cực nhanh, ngộ tính rất tốt. Sở Ly hơi chỉ điểm là nàng đã có thể học một biết mười, nếu như không chết trẻ thì tiền đồ xán lạn, lại là một cao thủ hàng đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly đi tới tiểu đình trên hồ, Thẩm Ánh Hồ đã ngồi ở chỗ đó.

Giống như nàng vẫn luôn ngồi đờ ra ở bên trong tiểu đình, tùy ý để sự cô tịch nhấn chìm bản thân nàng.

Nhìn thấy hắn đến, Thẩm Ánh Hồ khẽ thở dài một cái, xoa xoa trán.