Sở Ly ấn bờ vai đẹp của nàng rồi nói:

- Tiểu Nghiễn cô nương nên điều dưỡng mấy ngày, đừng động thủ nữa.

- Đây là chuyện đương nhiên!

Hàn Phi vội nói.

Tiểu Nghiễn cảm nhận khí tức mãnh liệt tiến vào trong thân thể, chui vào trong ngực, đau đớn trong người đang chậm rãi giảm bớt, nàng cười nói:

- Đã đỡ nhiều rồi.

Hàn Phi sợ đến mức sắc mặt thay đổi, tới nay vẫn không khôi phục lại được như cũ, tức giận:

- Nếu như lần sau lại có thêm chuyện như vậy thì ngươi sẽ mất mạng thật đó!

Hắn quay đầu quét mắt nhìn tam nữ còn lại một chút:

- Các ngươi cũng như thế, võ công của mình mạnh là đã không coi người khác vào trong mắt, người lang bạt võ lâm đều có đòn sát thủ của mình. Chỉ cần hơi có sơ ý thì sẽ trúng chiêu!

- Vâng, công tử!

Tam nữ gật đầu.

Sắc mặt của các nàng cũng trắng bệch, bị dọa sợ.

Biến cố vừa nãy quá nhanh, sinh tử chỉ trong nháy mắt.

Hàn Phi cúi đầu nhìn nước sông, oán hận nói:

- Món nợ này ta sẽ tính toán với bọn hắn!

Mấy đại hán nhảy vào trong sông đều không thò đầu ra, không biết đã trốn tới chỗ nào, hắn có tức giận thì cũng không phát tiết được.

Tuy rằng thuyền của Đại Giang minh không ngừng nghiêng về một bên, thế nhưng tốc độ rất nhanh chóng, lúc này đã tới gần bên bờ, sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Đối với những cao thủ sống ở bờ sông này mà nói, thuyền có chìm thì cũng không diệt được bọn họ.

Sở Ly thu tay lại từ bờ vai đẹp của Tiểu Nghiễn, nói:

- Hàn huynh, bọn hắn đã không nhịn được, nhất định sẽ lại tới.

- Vậy là tốt nhất!

Hàn Phi cười gằn, trên khuôn mặt anh tuấn che kín sát khí.

- Công tử, ta không sao đâu.

Tiểu Nghiễn nói.

Hàn Phi hừ lạnh nói:

- Còn không tạ ơn Sở huynh!

- Sở công tử, đại ân cứu mạng, suốt đời khó quên!

Tiểu Nghiễn thi lễ.

Sở Ly vung tay cười nói:

- Không cần phải như vậy.

Tiểu Nghiễn dịu dàng nở nụ cười, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết quá là tốt đẹp.

- Tiểu Mặc. Ngươi mang Tiểu Nghiễn về nhà dưỡng thương.

Hàn Phi nói.

Tiểu Nghiễn vội nói:

- Công tử, ta đã không sao rồi, không cần trở lại.

- Chờ một lúc nữa động thủ. Ngươi ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm.

Hàn Phi vung tay:

- Đi về đi!

-... Được rồi.

Tiểu Nghiễn bất đắc dĩ gật gù.

Chờ nhị nữ xuống, Sở Ly và đám người Hàn Phi lần nữa ngồi xuống.

- Lần này nếu không có Sở huynh. Thực sự ta không biết nên làm như thế nào...

Hàn Phi vừa nghĩ đã cảm thấy sợ hãi, sắc mặt tái xanh.

Sở Ly cười nói:

- Đã leo lên thuyền của Hàn huynh thì cũng là một lần duyên phận.

- Bằng hữu như Sở huynh ta nhận!

Hàn Phi cười nói.

Sở Ly nói:

- Được, vậy thì đừng nói tới tạ ơn làm gì, đến!

Hắn bưng chén ngọc lên uống một hơi cạn sạch.

Hàn Phi cũng uống một hơi cạn sạch.

Sau đó hai người tán gẫu về Đại Giang minh, về Trâu Đại Giang vừa nãy.

Trâu Đại Giang này cũng là một nhân vật lợi hại, là một đường chủ của Đại Giang minh.

Bây giờ Đại Giang minh chia ra làm hai phân đà, mười lăm đường. Một thành sẽ có một đường, đường chủ chính là người nắm giữ một phương.

- Nói như thế, bên trong Đại Giang minh vẫn có không ít cao thủ Tiên Thiên sao?

Sở Ly uống rượu, chọn một miếng thịt rồi chậm rãi nhai, nghiền ngẫm.

Hàn Phi nói:

- Đương nhiên phải có cao thủ Tiên Thiên, bằng không sẽ không trấn giữ được bãi, người lui tới trong võ lâm không nhìn thấy cao thủ Tiên Thiên thì sẽ không coi Đại Giang minh ra gì.

Sở Ly đăm chiêu.

Hàn Phi cười nói:

- Sở huynh không cần lo lắng... Chuyện ta cũng thấy không cần phải bận tâm, bằng vào thân thủ của Sở huynh. Bọn họ như con sâu cái kiến mà thôi.

Sở Ly cười lắc đầu một cái.

Tiêu Thi nhẹ nhàng ngáp một cái.

Hàn Phi cười nói:

- Sở huynh, về phòng nghỉ ngơi một chút đi, sau nửa canh giờ. Chúng ta mở tiệc, ăn thật ngon một bữa để an ủi chuyện vừa nãy!

-... Cũng tốt.

Sở Ly nói.

Hàn Phi nói:

- Tiểu Cầm, dẫn Sở huynh và phu nhân đi tới phòng.

- Vâng.

Một nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần gật đầu nói.

Nàng chính là vị nha hoàn đánh đàn lúc trước kia, tư thái tao nhã, dẫn đường ở trước mặt, dẫn theo hai người đi tới một căn phòng trang nhã.

Tuy căn phòng không lớn, nhưng rất ấm áp.

Đợi nàng lui ra, Tiêu Thi ngồi vào trên giường nhỏ, than thở:

- Chẳng lẽ phải đi cùng với hắn hay sao?

Sở Ly cười nói:

- Vị Hàn huynh này là người thú vị. Lại là thiếu minh chủ của Giang Xuyên minh, thân cận một chút cũng không sao.

- Thiếu minh chủ.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng.

Sở Ly nói:

- Ta muốn trở về trong phủ một chuyến trước. Gặp Đại công tử.

- Lại có chuyện gì sao?

Tiêu Thi nói:

- Bao lâu?

- Nửa canh giờ là xong.

Sở Ly nói:

- Hàn huynh đến thì kéo dài thời gian giúp ta một chút.

-... Được rồi.

Tiêu Thi rất không tình nguyện nói:

- Đi nhanh về nhanh.

Sở Ly đột nhiên biến mất. Xuất hiện ở trong Thiết Ưng đảo phủ Quốc Công.

Hắn vừa xuất hiện đã ho nhẹ một tiếng.

Rất nhanh Lâm Toàn đã ra, nhìn thấy là hắn mới thở phào nhẹ nhõm:

- Sở tổng quản!

- Lâm lão, ta muốn gặp Đại công tử.

Sở Ly ôm quyền nói.

- Được, ta sẽ đi bẩm báo cho người một tiếng.

Lâm Toàn vào nhà.

Rất nhanh trong đại sảnh đã truyền ra âm thanh của Tiêu Thiết Ưng:

- Sở Ly, đi vào đi!

Sở Ly tiến vào phòng khách, sắc mặt Tiêu Thiết Ưng rất âm trầm ngồi ở trên ghế Thái sư, rất không thân thiện trừng mắt nhìn hắn:

- Nhị muội đi cùng ngươi ra ngoài sao?

Sở Ly gật đầu.

Tiêu Thiết Ưng khẽ cắn răng, hừ lạnh nói:

-... Bảo nó đừng về nữa!

Sở Ly biết hắn đang sốt ruột cho nên cũng không tiếp lời, nói:

- Đại công tử, lần này là chuyện liên quan tới Đại Giang minh.

Hắn nói tình huống mà bản thân mình biết ra một lần.

Tiêu Thiết Ưng đang trong lúc gấp gáp, cho nên hừ lạnh nói:

- Nói đi, ngươi định xử lý như thế nào?

- Đánh tan, trực tiếp diệt bọn hắn!

Sở Ly hừ lạnh nói:

- Mười lăm thành thủ liên thủ thành một khối, muốn khống chế giang vận, chúng ta há có thể ngồi yên không để ý đến chứ?

- Chúng ta khẽ động thì bọn họ sẽ kết tội chúng ta!

- Cứ để bọn họ kết tội là được!

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Trong Đại Giang minh có cao thủ Tiên Thiên, thậm chí còn có không ít cao thủ Tiên Thiên. Phải thuộc phủ Quốc Công chúng ta quản hạt, không tới phiên bọn họ vung tay múa chân!

-... Cứ như vậy, lại trở nên rối loạn đó!

Tiêu Thiết Ưng cau mày nói.

Đây là lúc bọn họ và An vương phủ náo động, lại thêm một cây đuốc này nữa, sợ rằng sẽ càng loạn.

Sở Ly nói:

- Đại công tử, trong này không hẳn không có cái bóng của An vương... Mặc kệ là một vị hoàng thân nào thì cũng không thể để cho bọn hắn làm xằng làm bậy. Sùng Minh đạo là của phủ Dật Quốc Công chúng ta, không thể để bọn họ làm chủ được!

Tiêu Thiết Ưng bị mấy câu nói này của Sở Ly làm cho hào khí bốc lên.

Cảm giác âm u mấy ngày nay bị quét sạch sành sanh, trái lại còn có chiến ý và hào khí ngập trời xuất hiện, hắn cười lạnh nói:

- Được, vậy thì tàn nhẫn một chút... Lâm Toàn, ra lệnh, một lưới bắt hết tất cả cao thủ Tiên Thiên của Đại Giang minh, lại giải tất cả cao tầng tới đây!

- Vâng, công tử!

Lâm Toàn trầm giọng nói.

Hắn đứng dậy đi mài nghiên, mài nghiên xong, lại lấy ra mười lăm tờ giấy, tự mình nhấc bút lên, viết ra mười lăm cái thủ lệnh, đưa cho Tiêu Thiết Ưng.

Sau khi Tiêu Thiết Ưng xem xong từng cái, lại ấn chiếc nhẫn đen nhánh ở trên ngón áp út lên trên những tờ chỉ lệnh này một cái.

Trên chỉ lệnh tức thì có hoa văn kỳ dị, giống như mảnh giấy vụn còn sót lại sau vụ cháy vậy.

Sở Ly nhìn hắn vận chuyển tâm pháp đặc thù, kích phát lực lượng trên nhẫn, khắc lên trên giấy, người bên ngoài không ngụy trang ra được.

Một khi hoa văn trên chiếc nhẫn này ấn xuống cũng có ý nghĩa là Quốc công đích thân tới, quyền hạn cao nhất, lập tức chấp hành, không được có một chút chần chờ nào.

- Phát ra ngoài!

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói:

- Nên để cho bọn họ hiểu rõ, phủ Quốc Công chính là phủ Quốc Công!

Sở Ly ôm quyền cười nói:

- Đại công tử anh minh!

- Khi nào thì ngươi và Nhị muội mới trở về?

Tiêu Thiết Ưng nói.

Sở Ly nói:

- Nhị tiểu thư nói muốn chờ đại hôn thì mới lại về phủ.

-... Thôi, cứ tùy nó đi, sau đó muốn tự do như thế cũng không được nữa...

Tiêu Thiết Ưng thở dài, khoát tay nói:

- Cứ tùy theo tâm ý của nó đi.

Sở Ly ôm quyền:

- Thuộc hạ xin cáo lui.

Tiêu Thiết Ưng than thở:

- Nó tùy hứng quen rồi, ngươi đừng để cho nó phải chịu oan ức.

Sở Ly cười cười, lui ra khỏi phòng khách.