Tiêu Thi lẳng lặng ngồi ở bên người Sở Ly, không nói một lời, dịu dàng trầm tĩnh.

Hàn Phi cười nói:

- Sở huynh mang theo phu nhân có khuôn mặt đẹp như vậy, không thích hợp đi trên sông, nên đi quan đạo thì hơn.

Sở Ly nói:

- Quan đạo cũng không yên ổn.

- Như vậy cũng đúng.

Hàn Phi bưng chén ngọc lên, lắc đầu than thở:

- Thói đời không cho dân chúng đường sống... Sở huynh, chúng ta nên tán gẫu phong nguyệt, không nói những chuyện bực bội này nữa!

- Đúng là đủ bực bội.

Sở Ly cười nâng chén, hai người lần nữa uống một hơi cạn sạch.

- Công tử!

Một nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần bỗng nhiên chỉ tay về phía đối diện.

Một chiếc thuyền lớn lao ra khỏi sương mù, khí thế hùng hổ mà đến, trong nháy mắt đã đến gần, đứng ở đầu thuyền chính là Trâu Thiếu Hà.

Trên khuôn mặt béo của hắn mang theo nụ cười gằn, xoa tay trừng mắt nhìn Hàn Phi, phía sau là mười hai đại hán, mắt của mỗi người đều sáng ngời, tay cầm trường đao.

- Họ Hàn, gan chó của ngươi thật là lớn!

Trâu Thiếu Hà hét lớn một tiếng, chẳng khác nào sấm nổ.

Hàn Phi lười biếng quét mắt nhìn hắn một chút:

- Lại tới tự rước lấy nhục, ta cảm thấy khổ sở thay cho Trâu Đại Giang, không ngờ lại có đứa con ngu ngốc như thế!

- Ngươi mới ngu ngốc... Họ Hàn kia, ai cho ngươi lá gan mà dám đến địa bàn chúng ta thị uy chứ? Nơi này không phải là Giang Xuyên minh!

Trâu Thiếu Hà quát lên:

- Nếu như biết điều thì ngoan ngoãn nhận sai, bồi thường, khấu đầu hai cái cho đại gia, lại dâng bốn tiểu nha đầu kia lên. Ồ, còn có tiểu nương tử này nữa. Bản thiếu gia sẽ tạm tha cho mạng chó của ngươi, nếu như không thức thời thì nơi này chính là chỗ chôn xương của các ngươi... Có điều các ngươi yên tâm. Năm tiểu nương tử kia ta sẽ cố gắng sủng ái, ha ha! Ha ha...

Hắn càng nói càng đắc ý, cười to rung trời.

Lúc này là sáng sớm, thuyền đi trên sông ít ỏi, mọi người nghe được thanh âm này, cũng tránh ra thật xa, tránh cho rước họa vào thân.

Hàn Phi lắc đầu bật cười, quay đầu nhìn Sở Ly nói:

- Sở huynh nhìn thấy chưa? Đây chính là Đại Giang minh, không ngờ lại có loại ngu xuẩn này!

Sở Ly cười nói:

- Hàn huynh cẩn thận. Hắn có chuẩn bị mà đến.

- Sở huynh quá cẩn thận rồi.

Hàn Phi cười nói:

- Thực lực của Đại Giang minh bình bình, đều dựa vào lực lượng của quan phủ mà thôi!

Trâu Thiếu Hà nhìn Hàn Phi và Sở Ly cười cười nói nói, không coi uy hiếp của mình vào trong mắt chút nào, sát ý sôi trào, hét lớn một tiếng:

- Được, nếu đã không thức thời, như vậy đừng trách bản thiếu gia vô tình, tiến lên! Nam không giữ lại!

Hai con thuyền cách xa mười trượng, mười hai đại hán nhảy lên một cái.

Bốn nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần hừ lạnh một tiếng. Phân biệt từ trong lòng móc ra phi đao như lá liễu rồi ném về phía trước.

- Sưu sưu sưu sưu!

Phi đao như lá liễu vừa nhanh vừa chuẩn, làm cho các đại hán phải vung vẩy trường đao bảo vệ bản thân.

Các nàng nhìn qua ôn nhu, yếu đuối mỏng manh. Nhưng lại có tu vi Tiên Thiên.

Trong mười hai đại hán có hai Tiên Thiên, còn lại đều là Hậu Thiên.

Bọn họ nhìn qua khí thế hùng hổ, ánh mắt hung ác, thế nhưng lại vô cùng chật vật ở dưới phi đao.

Cuối cùng trong mười hai đại hán chỉ có hai người là xông lên thuyền lớn được.

Tứ nữ tức thì vây quanh, tám bàn tay ngọc xinh xắn lanh lợi, đập lên trên đao của bọn họ làm cho đao thế của bọn họ bị phá nát. Như chuỳ sắt đánh vào trên đao vậy.

Thân pháp của các nàng mềm mại linh động, hai tay mềm mại phiêu dật. Như là bướm lượn, chưởng ảnh đầy trời hoàn toàn bao phủ hai đại hán.

Hai đại hán lấy một địch hai. Thanh đao vung vẩy đến mức như hai quầng sáng, giữ chặt môn hộ, không cầu công, chỉ cầu thủ. Thế nhưng ngay cả như vậy vẫn không phòng ngự được bàn tay nhỏ của tứ nữ, rất nhanh hai bàn tay ngọc đã xuyên qua ánh đao, đánh trúng ngực của bọn họ.

- Ầm! Ầm!

Hai người bay ra ngoài thuyền, rơi vào trong sông.

Hàn Phi nở nụ cười ha hả một tiếng, lắc đầu nói:

- Trâu Thiếu Hà, nên dùng đầu óc một chút đi, mặt mũi của Đại Giang minh đều bị ngươi làm mất hết rồi!

- Hay, hay!

Trâu Thiếu Hà hung tợn trừng mắt nhìn hắn:

- Ở địa bàn của Đại Giang minh chúng ta, ngươi ngông cuồng như thế, không thu thập ngươi thì ta sẽ không dùng họ Trâu nữa!

Hàn Phi lắc đầu:

- Có họ Trâu hay không là do mẫu thân ngươi quyết định!

Sắc mặt của Trâu Thiếu Hà đỏ lên, ánh mắt như muốn ăn tươi Hàn Phi:

- Họ Hàn, ngươi chết đến nơi rồi. Ta sẽ dùng từng đao từng đao rạch người ngươi!

Hàn Phi phất tay một cái:

- Ta không muốn phí lời cùng ngươi, cút đi, bằng không ta sẽ cắt cái đầu thối của ngươi làm bầu rượu!

- Được, ngươi chờ đó!

Trong lòng Trâu Thiếu Hà giật mình, vung mạnh tay lên phẫn nộ quát:

- Còn không đi!

Thuyền lớn đảo mắt lại biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Sở Ly cười nói:

- Hàn huynh, đánh nhỏ, sợ rằng sẽ có lớn đi ra.

- Lớn đến thì sao chứ.

Hàn Phi bưng chén ngọc lên:

- Đến đến, uống rượu... Già trẻ đều là kẻ giống nhau, không cần để ý tới bọn chúng!

Sở Ly lại uống một chén.

Hàn Phi nói:

- Sở huynh, nói đến phủ Quốc Công, có một vị đại nhân vật có tên giống như Sở huynh nha.

Sở Ly cười nói:

- Cũng không thể nói là đại nhân vật được.

Chén của Hàn Phi rơi xuống, vội hỏi:

- Sẽ không phải là chính Sở huynh ngươi chứ? Sở tổng quản?

Sở Ly cười gật đầu.

Hàn Phi vỗ trán một cái, lắc đầu bật cười:

- Nhìn xem ánh mắt của ta này... Thất kính thất kính!

Sở Ly cười nói:

- Tại hạ cũng chỉ là người hầu của người ta, không tiêu sái tự tại, không bị ràng buộc được như Hàn huynh!

Thái độ của Hàn Phi chưa biến đổi, vẫn hào hiệp như thường, cười ha hả rồi nói:

- Cũng là bề ngoài mà thôi. Chức vị Thiếu minh chủ không dễ làm như vậy, cấp trên quản quá nhiều, cái này không cho phép cái kia không được. Vừa vặn lần này đi Sùng Minh thành, có thể tiêu dao khoái hoạt mấy ngày!

- Tại hạ lại không có lấy một ngày rảnh rỗi.

Sở Ly cười nói:

- Lần này không phải Hàn huynh thật sự muốn đi Yêu Nguyệt lâu đó chứ?

- Ài...

Hàn Phi lắc đầu một cái, quét mắt nhìn bốn nha hoàn tuyệt mỹ một chút.

Các nàng cúi đầu không nói lời nào.

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Hàn Phi nói:

- Không dối gạt Sở huynh, ta đi thăm viếng nhạc phụ nhạc mẫu một chút.

- Huynh đã kết hôn?

Sở Ly kinh ngạc.

- Sắp rồi.

Hàn Phi cười khổ:

- Việc hôn nhân được quyết định từ nhỏ, sang năm sẽ kết hôn.

Sở Ly cười ha hả, hắn đã hiểu rõ.

Hắn tiêu dao tự tai như vậy, há có thể đồng ý việc bị phu nhân mình quản. Phu nhân vừa đến, bốn nha hoàn xinh đẹp này cũng sẽ bị tội, khó tránh khỏi chịu khổ, phong lưu đa tình như hắn há có thể nhẫn tâm để các nàng chịu khổ?

- Để Sở huynh chê cười rồi.

Hàn Phi lắc đầu thở dài:

- Ta rất muốn chối hôn sự này, đáng tiếc không trêu chọc nổi, nhạc phụ là tuần phủ của Sùng Minh thành.

- Tuần phủ Khương đại nhân?

Sở Ly cười nói:

- Có người nói dung mạo của Khương tiểu thư không tầm thường, phẩm tính cao thượng, Hàn huynh nên vui mừng mới đúng!

- Ài...

Hàn Phi lắc đầu:

- Một lời khó nói hết được!

Hắn bưng chén ngọc lên uống một hơi cạn sạch.

Sở Ly uống tiếp một chén.

Hàn Phi thả chén ngọc xuống, thở dài nói:

- Nói chung, ta tiến vào Sùng Minh thành, nhất định phải đi tới Yêu Nguyệt lâu trước.

- Hàn huynh muốn từ hôn?

Sở Ly cau mày, lắc đầu nói:

- Tính cách của Khương đại nhân ngay thẳng, động tác này của Hàn huynh vô dụng, cho dù Hàn huynh làm gì thì Khương đại nhân vẫn sẽ gả nhi nữ tới, chắc chắn sẽ không hủy hôn!

- Như vậy Sở huynh có biện pháp gì không?

Hàn Phi vội hỏi, lúc này cái gì hắn cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Sở Ly suy nghĩ một chút:

- Có người nói tính tình của Khương tiểu thư hiền thục, sẽ là một vị nội trợ hiền, Hàn huynh cần gì phải từ hôn chứ?

Hàn Phi bất đắc dĩ lắc đầu.

Sở Ly nói:

- Lẽ nào Hàn huynh đã có người trong lòng?

- Vâng.

Hàn Phi gật gù:

- Thực sự không dám giấu giếm, nếu ta thật sự lấy nàng thì sẽ có lỗi với người thương.

Tiêu Thi ở một bên hừ lạnh một tiếng.

Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút.

Sóng mắt trong trẻo của Tiêu Thi lập lòe, lườm hắn một cái.

Mặt mày của Hàn Phi tuấn tú, ánh mắt hơn người, vừa nhìn thần thái thì hai người đã cảm thấy không đúng.