- Sưu!

Tiếng hú vang lên, ánh đao phun ra.

Trước mắt Sở Ly chỉ có một mảnh ánh sáng như tuyết, không thấy rõ vật trước mắt hắn.

Khắp nơi đều là ánh đao, ở khắp mọi nơi, không thể tránh khỏi, càng mơ hồ có kích động nhấc tay lên để đầu hàng.

Tư duy của Sở Ly thay đổi rất nhanh, một đao này có thể làm ảnh hưởng tới tinh thần, mơ hồ nhòm ngó được một tia đao ý, quả nhiên không hổ là đệ nhất nhân dùng đao, thanh danh vang dội!

- Keng...

Trường kiếm của Sở Ly bắn trúng mũi đao.

Ánh đao đầy trời bỗng nhiên biến mất, Nhạc Kim Thao lùi về phía sau một bước, kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Ly.

Một đao này của hắn chính là ngưng tụ tinh hoa đao pháp cả đời của hắn, uy lực vô cùng, từ trước đến giờ không có địch thủ, cho dù không bị đao ý ảnh hưởng, chỉ vẻn vẹn dựa vào thân pháp để lùi về phía sau mà thôi, không thể né tránh mũi đao đánh trúng chuẩn xác như thế.

Sở Ly bị ánh đao làm cho mơ hồ, thế nhưng vẫn còn có Đại Viên Kính Trí.

Phương thức vận chuyển và tâm pháp lưu động của một đao này chiếu vào trong đầu của Sở Ly, hắn nhìn thấy rõ ràng vị trí của mũi đao, một kiếm chiêu đã đâm trúng.

- Được, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh!

Nhạc Kim Thao quát lớn một tiếng, lần nữa xuất đao, ánh đao ngợp trời nhấn chìm Sở Ly.

Sở Ly lại đâm ra một kiếm chiêu.

- Keng...

Ánh đao đầy trời lần nữa biến mất.

Sở Ly thầm than nội lực của Nhạc Kim Thao rất tinh khiết, tuy thua Lục quốc công một bậc, nhưng mình vẫn không chịu được nổi.

Nội lực không tinh khiết bằng đối phương, nhưng kinh mạch hơi bị hao tổn thì lại lập tức được chữa trị. Có Bạch Hổ Luyện Dương đồ, Kim Cương Độ Ách Thần Công và Khô Vinh kinh, ba thứ này đã tạo nên thân thể cực kỳ mạnh mẽ.

- Leng keng leng keng...

Nhạc Kim Thao thấy đao pháp tinh diệu không ép được Sở Ly, tự thị nội lực bản thân thâm hậu tinh khiết cho nên liên tục múa đao, một đao nối tiếp một đao bức Sở Ly đón đỡ.

- Leng keng leng keng...

Ánh đao bóng kiếm che khuất thân thể của hai người, tiếng sắt thép va chạm vượt qua tiếng nước sông cuồn cuộn.

Nhạc Kim Thao điên cuồng múa đao, tâm trạng bất chấp tất cả.

Không bắt được tên tiểu tử này thì mình sẽ mất mặt về nhà, xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu.

- Sưu...

Thân đao đột ngột rung động lên, rất giống như sống lại.

Sở Ly bỗng cảm thấy phấn chấn. Đại Viên Kính Trí được thúc giục tới mức tận cùng.

Từ đan điền của Nhạc Kim Thao tuôn ra một luồng nội lực màu sắc khác thường, tâm pháp vận chuyển, tốc độ đột nhiên trở nên nhanh chóng tuyệt luân.

Xem màu sắc của nó. So với nội lực tầm thường lại càng tinh khiết hơn mấy phần.

- Sưu!

Một vệt ánh sáng lóe lên.

Trường đao như đã biến thành nước, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng trong trẻo lộng lẫy. Nước làm cho tim gan người ta lạnh lẽo.

Ngay khi hắn muốn múa đao thì Sở Ly đã lùi về phía sau, nhưng vẫn không thể tránh được một đao này.

- Sưu!

Ánh đao xẹt qua vai trái.

Một lỗ hổng dài bằng ngón trỏ xuất hiện, máu tươi tuôn ra.

Thiên Ma khí ở tim thúc giục đến vết thương, trong chớp mắt máu đã ngừng chảy, nó lại trở về trái tim, không nhúc nhích như không tồn tại.

Sở Ly thầm than, quả nhiên là đao pháp tốt.

Thân đao của Nhạc Kim Thao run rẩy, vang lên tiếng ong ong. Lần nữa hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh chém xuống.

Sở Ly bước ra một bước, đã ở phía sau lưng của hắn.

Lúc trước hắn không dùng thần thông là muốn nhìn uy lực của một đao kỳ dị này, có đáng giá để học hay không.

Bằng vào thân thể bây giờ của hắn, thương thế như vậy muốn trị chỉ tốn chút công phu mà thôi.

- Keng...

Một tiếng vang giòn xuất hiện, trường đao cản trường kiếm lại.

Đao của Nhạc Kim Thao càng lúc càng nhanh, từng mảng từng mảng ánh sáng màu xanh lập lòe.

Giống như ánh mặt trời chiếu lên trên mặt hồ lấp lánh phẳng lặng, không giống như ánh đao tăng vọt bức người lúc trước chút nào, trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, không có sát khí.

- Leng keng leng keng...

Từng kiếm của Sở Ly càng lúc càng nhanh. Mỗi một kiếm đều bị ngăn cản.

Hắn thi triển Thần Túc Thông, chờ mũi kiếm tới gần, đao của Nhạc Kim Thao vẫn có thể xuất hiện đúng lúc.

Kiếm thế càng lúc càng nhanh, đao của Nhạc Kim Thao cũng càng nhanh hơn.

Đến sau đó, chỉ nghe tiếng vang leng keng, nhưng không nhìn thấy dáng dấp đao kiếm của hai người, chỉ có hai cái bóng đang va chạm mà thôi.

- Ầm!

Một đạo chưởng lực đột nhiên đánh về phía sau lưng của Sở Ly.

Sở Ly lóe lên, xuất hiện ở phía sau lưng của Nhạc Kim Thao.

Nhạc Kim Thao hết sức chăm chú kiếm của Sở Ly, Sở Ly lóe lên biến mất, hắn đã lập tức chú ý tới phía sau. Trong lúc đột nhiên nhất định không thể trốn thoát được khỏi một chưởng này.

- Keng...

Trường đao đã theo tâm ý của hắn mà động trước tiên, bổ ra một chưởng.

Mũi kiếm của Sở Ly dừng ở trước sau gáy Nhạc Kim Thao, sau đó hắn thu hồi trường kiếm.

Trường kiếm của hắn được tra vào bao, trầm giọng hừ lạnh nói:

- Cổ tiền bối!

Đại Viên Kính Trí đã sớm nhìn thấy Cổ Nguyệt đang mai phục ở ngoài một rừng cây cách đó ba dặm.

Thừa dịp hai người kích đấu tới lúc quyết liệt, hắn sẽ lặng lẽ tới gần.

Đến lúc náo nhiệt nhất hắn sẽ đột nhiên vỗ ra một chưởng, vừa vặn, lại tàn nhẫn và chuẩn độc, nếu không phải hắn có Đại Viên Kính Trí thì tuyệt sẽ không tránh thoát được.

Cổ Nguyệt mặc một thân cẩm bào, nở nụ cười hai tiếng:

- Đao pháp kiếm pháp của hai vị đều là nhất tuyệt.

- An vương phái ngươi tới sao?

Nhạc Kim Thao hừ lạnh.

Hắn liếc mắt nhìn Sở Ly thật sâu, trong lòng rất bất ngờ.

Mình nhục mạ như vậy, xem như đã làm hỏng thanh danh của hắn, chiêu kiếm vừa nãy lại không đâm tiếp, chẳng lẽ là mấy chục năm hành hiệp của hắn đã khiến cho Sở Ly hạ thủ lưu tình sao?

Cổ Nguyệt cười nói:

- An vương sợ lần này lại có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới sai ta tới xem một chút.

- An vương khá lắm!

Nhạc Kim Thao cười lạnh nói:

- Quả nhiên không có ai là kẻ tốt!

Cổ Nguyệt nói:

- Đến đây, lão Nhạc, chúng ta liên thủ thu thập tiểu tử này đi!

- Liên thủ?

Nhạc Kim Thao cười gằn.

Cổ Nguyệt kinh ngạc:

- Lẽ nào Lão Nhạc ngươi có thể bắt được hắn sao?

Hắn biết Sở Ly đã giết ba cao thủ Thiên Ngoại thiên, thế nhưng hắn vẫn cho là có cao thủ của phủ Quốc Công giúp đỡ ở trong bóng tối, không nghĩ tới kiếm pháp của đối phương lợi hại như vậy.

- Họ Cổ kia, cút!

Nhạc Kim Thao hừ lạnh:

- Bằng không đừng trách ta không khách khí!

Sắc mặt của Cổ Nguyệt đỏ lên, tức giận:

- Lão Nhạc, ngươi nổi điên làm gì vậy?

- Ta không có da mặt dày như ngươi!

Nhạc Kim Thao lạnh lùng nói:

- Không vô liêm sỉ như ngươi, không vô liêm sỉ như An vương, ta giết là việc của ta. Ngươi giết là việc của ngươi, liên thủ? Hừ, buồn cười!

Cổ Nguyệt cũng giận dữ, không khách khí nói:

- Họ Nhạc, ngươi đánh thắng được Sở Ly sao? Nếu như ta không ra tay, một đời anh danh của ngươi sẽ mất sạch!

- Không cần ngươi bận tâm!

Nhạc Kim Thao vung tay lên:

- Đao pháp của lão phu và Sở Ly kẻ tám lạng người nửa cân, bất phân thắng bại, cáo từ... Ta sẽ tự mình tạ tội với An vương, cáo từ!

- Chậm đã!

Sở Ly nói.

Nhạc Kim Thao nhìn về phía Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Nhạc tiền bối, tại hạ có một chuyện muốn nhờ!

- Nói!

Nhạc Kim Thao hừ lạnh nói.

Sở Ly nói:

- Xin Nhạc tiền bối sau này không nên đả thương người của phủ Dật Quốc Công!

Nhạc Kim Thao liếc mắt nhìn hắn một cái sâu sắc, hừ lạnh nói:

- Được, sau này khi lão phu thấy người của phủ Dật Quốc Công nhân sẽ trốn, cáo từ!

Sở Ly ôm quyền một cái.

Nhạc Kim Thao không chờ Cổ Nguyệt nói chuyện mà nhảy xuống, tiến vào trong nước sông cuồn cuộn, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.

Cổ Nguyệt cắn răng, hung tợn trừng mắt nhìn mặt sông.

Sở Ly đánh giá Cổ Nguyệt, lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn giết ta?

- Ài...

Cổ Nguyệt lắc đầu:

- Theo lý thuyết, Sở tổng quản ngươi là tâm phúc của Vương phi, chúng ta cũng coi như là người một nhà. Đáng tiếc điện hạ có lệnh, lão phu cũng không có cách nào... Lão phu cáo từ trước!

Hắn dứt lời, muốn rời đi.

Sở Ly lóe lên xuất hiện ở ngoài vị trí trước người hắn hai bước, thân thể hầu như dán vào nhau:

- Cổ tiền bối muốn đi?

- Chẳng lẽ Sở tổng quản muốn giữ ta lại?

Cổ Nguyệt trầm mặt xuống, cả người căng thẳng, ánh mắt rơi vào trên kiếm của hắn.

Hắn đã từng cảm nhận kiếm của Sở Ly, cho nên trong lòng hắn rất kiêng kỵ.

Sở Ly lắc đầu thở dài, tay trái vung một cái.

- Sưu!

Trong một tiếng kêu nhỏ, ánh bạc trong nháy mắt đã bắn trúng Cổ Nguyệt.

Cổ Nguyệt theo dõi kiếm của hắn, cẩn thận đề phòng.

Trong lòng phát lên báo động, lúc hắn muốn tránh ra thì, bởi vì khoảng cách quá gần, phi đao quá nhanh. Cho nên hắn chỉ miễn tránh ra được mấy tấc, phi đao đã bắn xuyên qua vai phải của hắn.