Hai người cáo từ rời khỏi Kim Cương tự, trong lòng đều đầy tâm sự, chậm rãi đi xuống dưới núi đi mà không nói gì.
Hai người đều đang suy nghĩ về một vấn đề: Chuyện này có cần bẩm báo cho vương gia hay không?
Vương gia một lòng muốn diệt trừ Tiêu Nhị tiểu thư, cho rằng nàng và phủ Quốc Công sẽ trở thành trở ngại trên con đường kế thừa ngôi vị hoàng đế của Vương gia. Cho nên trước sau phái ra không ít cao thủ vây giết nàng.
Thế nhưng hiện tại bỗng nhiên nói với An vương, Tiêu Nhị tiểu thư có số mệnh hoàng hậu, cách làm lúc trước đã sai, như vậy bảo An vương bọn hắn để mặt vào đâu được chứ?
Hoàng gia quý tộc, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là vấn đề mặt mũi.
Đổi lại mình là An vương thì bản thân mình cũng sẽ rất lúng túng, sẽ không có cảm tình gì với người nói, đồng thời sẽ thầm hận trong lòng, sau đó sẽ nghĩ biện pháp tính sổ!
Thân là An vương, sau khi nghe được tin tức này cũng sẽ cảm thấy khó xử, đường đường là hoàng tử, lẽ nào lại đi xin lỗi với Tiêu Nhị tiểu thư hay sao?
Quả thực hắn đã phái ra cao thủ giết nàng, hơn nữa đã từng giết chết, chỉ có điều không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại sống lại mà thôi.
Đây mới là tử thù, cho dù xin lỗi thì có ích lợi gì chứ?
Đinh Kiên đăm chiêu, có chút không rõ nói:
- Cổ huynh, sao Kim Cương tự lại hiệu lực cho điện hạ chứ?
Lúc trước hắn không cảm thấy kỳ lạ gì, thế nhưng sau khi đi tới Kim Cương tự thì hắn mới cảm thấy không rõ.
Kim Cương tự đạm bạc như vậy, không nặng ngoại vật, thực sự khó có thể tưởng tượng ra được bọn họ sẽ đi giết người thay cho An vương.
Cổ Nguyệt nói:
- Những cao tăng này làm việc há là chuyện mà phàm phu tục tử như chúng ta có thể phán đoán được chứ?
- Có Thông Thiên Nhãn, lẽ nào bọn hắn đã nhìn ra An vương có mệnh thiên tử hay sao?
Đinh Kiên bỗng cảm thấy phấn chấn.
Cổ Nguyệt chậm rãi gật đầu nói:
- Rất có thể!
Đồng thời hắn lại lắc đầu.
Kỳ thực hoàng đế là người nào thì đối với Kim Cương tự cũng không có gì khác nhau. Kim Cương tự không giống Đại Lôi Âm Tự, các đệ tử hiếm khi ra tự, không tranh với đời, không cần để ý tới việc hoàng đế là ai. Cũng không cần quản là vương triều gì cả.
Cuối cùng Cổ Nguyệt xua tay nói:
- Được rồi được rồi, cho dù có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được, phí khí lực như vậy làm gì chứ? Chúng ta nói chuyện này đi, có cần báo cáo cho điện hạ hay không?
- Vẫn nên nói thì hơn.
Đinh Kiên bất đắc dĩ nói.
…
Thần Đô, thư phòng trong An vương phủ.
Bên trong thư phòng có vài chiếc đèn lồng treo cao, chẳng khác nào ban ngày.
An vương mặc một bộ trường bào màu vàng, chắp tay đứng trước người hai người, không nói một lời.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn một hòa thượng thanh niên đang ở cách đó không xa:
- Hư Ninh?
Hòa thượng thanh niên này mặc một bộ tăng bào màu vàng, béo lùn chắc nịch, tướng mạo trung hậu thành thật, giống như bất kỳ ai cũng có thể đi tới bắt nạt hắn một cái, thực sự không giống như là cao tăng một chút nào.
Tay hắn hợp thành chữ thập rồi thi lễ:
- Điện hạ, Không Tĩnh sư bá là người có Thiên nhãn thần thông đứng đầu tệ tự. Thần thông này quá tổn hại tuổi thọ. Những năm gần đây, Không Tĩnh sư bá hầu như không thi triển thần thông ra một lần nào. Nếu không có Không Hải sư bá thì Không Tĩnh sư bá sẽ không xuất thủ.
- Như vậy lời này là thật sao?
Trên khuôn mặt tuấn dật của An Vương hiện lên vẻ căng thẳng.
- Không Tĩnh sư bá sẽ không nói dối.
Tay của Hư Ninh hợp thành chữ thập nói:
- Chúc mừng điện hạ.
- Mẫu nghi thiên hạ, hay cho bốn chữ mẫu nghi thiên hạ!
Trên khuôn mặt tuấn dật của An Vương hiện lên nụ cười, hắn lắc đầu thở dài, nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ.
Hắn lập tức thu liễm tâm tình, quét mắt nhìn Cổ Nguyệt và Đinh Kiên một chút:
- Chuyện này không cho phép truyền ra ngoài, nếu như nghe được tin tức gì thì đừng có trách bản vương vô tình!
- Vâng!
Cổ Nguyệt và Đinh Kiên vội vã trả lời.
Trên người bọn họ mang trọng trách của tông môn, nếu như đắc tội với An vương, tông môn sẽ bị liên lụy.
Nghe được tin tức này. Bọn họ càng ngày càng tin tưởng An vương có thể leo lên đại vị, tương lai sẽ trở thành hoàng đế, chắc chắn tông môn sẽ nhận được chỗ tốt rất lớn.
- Điện hạ, có cần nói một tiếng với Vương phi hay không?
Cổ Nguyệt cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nói:
- Nói lời xin lỗi, nói là một chuyện hiểu lầm.
- Vương phi?
An vương ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh, nguýt hắn một cái rồi nói:
- Lão cổ, tâm tư của ngươi cũng đủ linh hoạt, hiện giờ nàng còn chưa phải là Vương phi!
- Khà khà. Qua một tháng nữa chẳng phải sẽ là Vương phi hay sao?
Cổ Nguyệt cười nói:
- Chỉ cần điện hạ không đổi ý thì phủ Quốc Công không thể đổi ý!
An vương cười cười, lại chắp tay đi dạo, trường bào màu vàng ở dưới ngọn đèn càng ngày càng lóa mắt.
Đi được mấy bước. Hắn lắc đầu nói:
- Quên đi, cái gì cũng không được nói.
- Điện hạ không giải thích một chút hay sao?
Cổ Nguyệt kinh ngạc:
- Điện hạ, lão phu đã xem qua hình dáng của Vương phi, quả thật là xinh đẹp không có gì chê trách, thiên hạ hiếm có!
- Thật sự đẹp như vậy sao?
An vương không phản đối mà hỏi một câu.
Cổ Nguyệt dựng thẳng tay trái lên rồi nói:
- Nếu như lão phu có một chữ nói sai thì bị thiên lôi đánh!
- Hừ, ta tạm thời tin ngươi.
An vương vung tay, không phản đối. Hắn cũng chấp nhất đối với nữ sắc không như vậy, thứ hắn coi trọng là ngôi vị hoàng đế:
- Chuyện này không vội, tháng ngày còn dài mà.
- Như vậy có cần nói một tiếng với phủ Quốc Công không?
Đinh Kiên vội hỏi:
- Tránh cho phủ Quốc Công phản ứng quá khích, lại gây ra khúc chiết gì đó, ảnh hưởng tới ngày tiến hành đại hôn, như vậy sẽ không tốt lắm.
- Không cần nhiều lời.
An vương trầm ngâm nói:
- Phủ Nhân Quốc Công cũng đang làm ầm ĩ, nếu như bọn họ yên tĩnh lại thì sẽ bị Lục Ngọc Dung nhân cơ hội!
- Lục Ngọc Dung...
Cổ Nguyệt và Đinh Kiên liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt rất âm trầm.
Lần trước bọn họ ăn thiệt thòi lớn của Lục Ngọc Dung, thiếu chút nữa đã mất mạng. Cho dù là thân thể thiên kim của An vương cũng bị thương, võ công của nữ tử này rất quỷ dị, tâm trí lại hơn người, quả thật rất là đáng sợ.
- Thôi, không đối phó nàng là được rồi.
An vương lạnh nhạt nói:
- Sở Ly kia ứng phó với Lục Ngọc Dung... Cứ để bọn họ đấu một trận, chúng ta xem trò vui cũng tốt.
- Điện hạ, ta chỉ sợ Vương phi...
Cổ Nguyệt vội hỏi.
- Ta phái ra nhiều cao thủ đi như vậy mà cũng không làm gì được nàng, phủ Nhân Quốc Công cũng không có cách nào làm gì được nàng.
An vương chắp tay lạnh nhạt nói:
- Trừ phi là Lục Ngọc Dung tự mình ra tay.
- Nói không chừng Lục Ngọc Dung sẽ ra tay thật đó.
Đinh Kiên nói.
- Đến lúc đó lại nói tiếp!
An vương nói.
- Vâng!
Hai người ôm quyền, sau đó rất biết điều xin cáo lui.
…
Lúc sáng sớm, trên ngọn núi ngoài Phi Mã thành.
Sở Ly chậm rãi diễn luyện Thiên Ma công, động tác chậm rãi mà cổ kính.
Tiêu Thi thì lại ở một bên luyện một bộ quyền pháp dưỡng sinh, mềm mại, chậm rãi, giống như Thái Cực quyền ở hậu thế vậy, đôi tay ngọc trắng như đang vờn nước, mềm mại vô lực, lại trôi chảy tự nhiên, không nhìn thấy có chút gì giống như là quyền pháp.
Thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn Sở Ly một chút.
Sở Ly thì lại hết sức chăm chú nhìn vào trong cơ thể, đang cân nhắc Thiên Ma công.
Tiêu Thi thản nhiên tự tại, không căng thẳng một chút nào.
Nàng hoàn toàn không có ý sợ hãi, chết thì chết, nếu như Sở Ly không cứu được mình, như vậy thì cũng là chết. Có hai người làm bạn, ở trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô quạnh, không có gì mà không tốt.
Sở Ly chợt phát hiện ra, kỳ thực Thiên Ma khí không cần tuần hoàn theo kinh mạch.
Nội lực như nước, cần lưu động ở bên trong những đường kinh mạch. Nếu không đi qua kinh mạch thì cũng có thể trực tiếp đi ở bên trong thân thể, nhưng sẽ làm tổn thương tới thân thể.
Thiên Ma khí thì lại khác, nó có thể tùy ý đi loạn ở trong người.
Theo hắn thấy, nó gần như tinh khí của ngũ cốc, chỗ đi qua không làm tổn thương tới thân thể.
Nhưng so uy lực, tinh khí ngũ cốc so với nó là hai thứ khác nhau một trời một vực, không thể đánh đồng được với nhau.
Thiên Ma khí thông qua thôn phệ mà làm lớn mạnh bản thân, hắn còn phát hiện ra, dùng Thiên Ma khí thúc giục chiêu thức, thì sẽ làm chiêu thức tăng tốc, sẽ làm thân thể biến đổi nhanh hơn.
So với nội lực của bản thân hắn, Thiên Ma khí có ưu thế quá to lớn, vượt lên rất xa.
Tuy Thiên Ma công rất được, nhưng hắn cũng không dám dễ dàng thi triển ra.
Có người nói Thiên Ma công là công địch của Phật môn, tuy nói đã thất truyền trăm năm, thế nhưng hắn không dám đánh cược đệ tử Phật môn không nhận ra được. Mà một khi nhận ra, Đại Lôi Âm Tự và Kim Cương tự sẽ đồng loạt ra tay, chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Hắn đã từng trải nghiệm sự lợi hại của Đại Lôi Âm Tự, cũng kiến thức sự lợi hại của Kim Cương tự. Cho nên hiện tại hắn đã biết rõ Thiên Ma khí này không thể hiện thế.
Thiên Ma công chỉ có thể dùng để biến hóa dung mạo, hóa giải xâm vào thân thể kình lực, không thể dùng đến đối địch.
- Là Liễu Nhứ sao?
Tiêu Thi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Sở Ly khởi động Đại Viên Kính Trí, nhìn thấy Liễu Nhứ dưới tám tên hộ vệ bảo vệ, cưỡi một con ngựa, chậm rãi đi qua dưới chân núi.
- Nàng đến tìm chúng ta đúng không?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly gật đầu, lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện ở dưới ngọn núi, chân giẫm ngọn cây đi xuống.
Từ phía xa xa Liễu Nhứ nhìn thấy hắn, nàng vui mừng khôn xiết nói:
- Tổng quản!
Sở Ly đi tới gần nàng, tám tên hộ vệ ngăn ở phía sau Liễu Nhứ, tay đè chuôi kiếm nhìn chằm chằm vào hắn.
Liễu Nhứ vội nói:
- Là người mình!
Tám tên hộ vệ lui về phía sau một bước, Liễu Nhứ đi tới gần Sở Ly rồi nói:
- Tổng quản, ở đây có một phong thư!
Nàng móc ra, dùng hai tay dâng lên cho Sở Ly.