Sắc mặt của Sở Ly hơi thay đổi:
- Kim Cương tự?
Tứ đại tông phái siêu phẩm bao gồm Đại Lôi Âm Tự, Kim Cương tự, Tử Vân sơn, Thanh Lộc nhai. Kim Cương tự được ghi tên vào một trong số đó, có thể thấy được tự này rất không dễ trêu.
- Đại Lôi Âm Tự ở phía đông, Kim Cương tự ở phía tây, đệ tử của Đại Lôi Âm Tự rải khắp thiên hạ, ở khắp mọi nơi, có vô số hương chúng. Nhưng Kim Cương tự lại bế tự mật tu, đệ tử rất ít ỏi, cực hiếm khi xen vào việc ở thế giới phàm tục.
Tiêu Thi nói:
- Chỉ có điều Kim Cương tự có thể nổi danh cùng Đại Lôi Âm Tự, đương nhiên không thể coi thường, trái lại càng phải cẩn thận hơn. Kim Cương tự chiêu thu đệ tử cực nghiêm khác, đệ tử vào tự không ai mà không phải là thiên tài, Kim Cương tự có tám đại thần thông, chí ít đệ tử phải tu được một môn thì mới có thể ra tự bước vào thế tục.
- Tám đại thần thông?
Sở Ly cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Không phải là Thông Thiên Nhãn, Tha Tâm Thông đó chứ?
- Chính là những thứ này.
Tiêu Thi gật đầu.
Sở Ly hít một ngụm khí lạnh:
- Vậy bọn họ có thể tu luyện được Trí Tuệ Độ Bản Nguyên kinh hay sao?
- Kinh Phật trấn tự của Thu Diệp tự?
Tiêu Thi cười nói:
- Trí Tuệ Độ Bản Nguyên kinh chỉ có Thu Diệp tự mới có truyền thừa, cho dù đưa cho người ta thì người ta cũng sẽ không tu luyện, quá nguy hiểm, hơn nữa không tu được, ngươi không phải đệ tử của Thu Diệp tự sao? Sao ngươi lại không biết những chuyện này?
Sở Ly nói:
- Kim Cương tự có Trí Tuệ Độ Bản Nguyên kinh hay không?
- Chỉ có Thu Diệp tự các ngươi mới có, Thu Diệp tự có người luyện thành Trí Tuệ Độ Bản Nguyên kinh không?
Tiêu Thi hỏi.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Tiêu Thi nói:
- Có thể chứ, Kim Cương tự. Đại Lôi Âm Tự, thần thông của người ta đều có tiền nhân luyện thành. Có kinh nghiệm có thể chỉ dẫn, hơn nữa rất là tin cậy, có thể tu thành, Trí Tuệ Độ Bản Nguyên kinh... Trí Tuệ Độ Bản Nguyên kinh chỉ là thứ trong truyền thuyết mà thôi, ta chưa bao giờ nghe thấy người ta luyện thành thần thông ngày. Mọi người đều cảm thấy nó là ngụy kinh. Không thích hợp để tu luyện.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Tiêu Thi tiếp tục nói:
- Hơn nữa tu luyện thần thông, sự tự tin rất quan trọng, tin là nhất niệm trong tứ niệm của Phật môn, không có lòng tin thì sao tu thần thông được chứ?
- Nói như thế, có người luyện thành thần thông Thông Thiên Triệt Địa, tìm được chúng ta hay sao?
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Thế nhưng chung quy thần thông Thông Thiên Triệt Địa cũng phải cần cái gì đó để phụ trợ, không thể muốn tìm thấy ai là có thể tìm thấy người đó.
- Lấy máu tươi làm vật dẫn.
Tiêu Thi nói:
- Có lẽ bọn họ có tóc của ta.
- Cũng thật là phiền phức...
Sở Ly cau mày nói:
- Đã như vậy, căn bản không thể thoát khỏi bọn họ!
- Vậy thì càng loạn hơn chứ sao.
Tiêu Thi cười cười. Không để ý cho lắm:
- Chúng ta đều ở đằng trước bọn hắn, bọn họ đi theo ở phía sau, trong một chốc một lát cũng không đuổi kịp được.
Sở Ly lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Có biện pháp gì để khắc chế thần thông này không?
Thế gian chưa từng có thứ gì là vô địch. Không có cái gì là mười phân vẹn mười, như Đại Viên Kính Trí của hắn vậy, vô cùng ảo diệu, nhưng nếu không phải mình là người hai đời, lực lượng hồn phách gấp hai lần người thường thì nhất định không thể luyện thành được, sẽ không làm nó xuất hiện ở trên thế gian này.
Thần thông Thông Thiên Triệt Địa có lợi hại đến đâu thì cũng sẽ không gì không làm được.
Tiêu Thi lắc đầu.
Sở Ly nói:
- Khoảng cách đủ xa, có thể cảm ứng được hay không?
- Không biết.
Sở Ly than thở:
- Xem ra chỉ có thể đoạt lại tóc của tiểu thư, hoặc là giết người thi thuật.
Giết người thi thuật chỉ là hạ sách, dù sao Kim Cương tự cũng không chỉ có một đệ tử, đoạt lại tóc mới là mấu chốt.
Chỉ có điều vẻ mặt của hắn nghiêm túc cũng không phải là bởi vì thần thông Thông Thiên Triệt Địa, mà là Kim Cương tự.
Rốt cuộc có phải Kim Cương tự đang trợ giúp An vương hay không?
Chỉ có một đệ tử của Kim Cương tự trợ giúp An vương, hay là cả Kim Cương tự?
Chẳng lẽ Kim Cương tự muốn đặt cửa sao?
Theo lý thuyết, bốn Đại tông phái không cần để ý tới hoàng thượng là ai, bất kể là ai thì bốn Đại tông phái cũng vẫn sẽ truyền thừa tiếp. Tuy rằng có lên có xuống, thế nhưng sẽ không bị đứt đoạn truyền thừa, bởi vì bốn Đại tông phái này có nội tình đủ thâm hậu.
Phượng Hoàng Sơn, Kim Cương tự, Sở Ly thở dài. Thế lực của An vương thế lực không chỉ ở An vương phủ mà ở trong võ lâm cũng có không ít, mình không thể coi khinh An vương. Dù sao đối phương cũng là hoàng tử của một quốc gia, ra lệnh một tiếng sẽ có vô số người hiệu lệnh theo.
- Đêm nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Sở Ly nói:
- Ta cũng muốn xem xem thuật Thông Thiên Triệt Địa có thể tìm tới được hay không.
Khinh công của hắn rất nhanh, hơn nữa nội lực vô cùng vô tận, đủ để chống đỡ cho hắn một hơi không ngừng chạy băng băng, tốc độ làm cho người ta kinh hãi, không ai hơn được.
Hắn không ngừng chạy băng băng, một hơi từ phía đông chạy về phía tây, vượt qua một vạn dặm, rốt cuộc đã tới Phi Mã thành, thành trì ở biên giới với vương triều Đại Phó.
Phong thổ của Phi Mã thành rất khác với trong vương triều Đại Quý.
Mọi người ăn mặc thoải mái, đặc biệt là nữ tử, không bảo thủ giống như vương triều Đại Quý, mỗi người ăn mặc thoáng đãng, áo khoác mỏng ngắn, lộ ra da thịt trắng như tuyết, lúc đi lại quả cầu thịt trên ngực rung động, khiến cho trong lòng người xem rung động.
Nữ tử ở nơi này cũng rất phóng khoáng, khi nói chuyện lớn tiếng, làm càn nói giỡn, có một sức hấp dẫn riêng không nói nên lời.
Sở Ly mỉm cười, bầu không khí như vậy không kém thế giới mà hắn chuyển thế đến đây, thực sự là mở mang tầm mắt, Tiêu Thi và Liễu Nhứ thì liên tục cau mày.
Nhị nữ hoá trang rất dễ thấy, vừa nhìn đã biết hai người không phải là người của Phi Mã thành.
Sở Ly tìm một khách điếm để ở lại, hắn muốn ngây ngốc ở đây mấy ngày, xem bọn họ có thể tìm được ba người mình hay không.
Lần này chỉ là thử một lần, cho dù có chạy trốn xa hơn nữa thì cũng vô dụng. Đến mấy ngày trước khi đại hôn, chung quy bọn họ vẫn phải trở lại Thần Đô. Đến lúc đó, thần thông Thông Thiên Triệt Địa vừa được thi triển, Tiêu Thi không có chỗ ẩn dấu, tất cả đều là phí công.
Cho nên biện pháp căn bản vẫn là đoạt lại tóc của nàng.
Thế nhưng muốn tìm tóc của nàng về, mang theo hai người bọn họ thì lại không thể được, mình một thân một mình còn chưa hẳn đã có thể thành công là huống hồ mang hai phiền toái như các nàng.
Cho nên trước tiên hắn muốn giấu các nàng đi, sau đó sẽ một mình đi vào.
Nhưng nếu không giấu được, như vậy mình sẽ không thể rời khỏi nơi này.
Tiểu viện trong khách điếm đèn đuốc sáng sủa, trong đình có lò lửa, ba người bọn họ ngồi vây quanh lò lửa.
Nơi này khí trời kỳ dị, ban ngày khô nóng chẳng khác nào giữa hè, buổi tối thì lại lạnh lẽo như mùa đông.
Sở Ly nóng lạnh bất xâm, chỉ mặc một bộ áo bào trắng trên người.
Mà nhị nữ lại khoác áo bông ngồi gần lò lửa.
- Không biết trận pháp có thể ngăn cách thần thông Thông Thiên Triệt Địa hay không.
Sở Ly uống một hớp trà, trong trà có một mùi tanh, thực sự rất khó uống.
Đại Viên Kính Trí của hắn có lúc nhìn không thấu được một ít trận pháp, như trận pháp của Thái hoa cốc, trận pháp ở Hướng Dương sơn vậy, đều có thể ngăn cản được Đại Viên Trí Kính của hắn.
Đại Viên Kính Trí chỉ có thể nhìn thấu năm dặm, nhưng thần thông Thông Thiên Triệt Địa có thể nhìn thấy bên ngoài ngàn dặm, không hẳn trận pháp đã có thể đỡ được thần thông này.
Tiêu Thi nhíu mày suy nghĩ một chút, lại lắc đầu một cái.
Người hiểu trận pháp trên thế gian này ít ỏi, hòa thượng của Kim Cương tự hiếm khi rời tự, quả thực chưa từng thấy bọn họ đối đầu với trận pháp đại sư.
- Vậy thì thử xem đi.
Sở Ly nói:
- Không biết bọn họ phái người nào lần theo tới đây.
- Thử thì thử.
Tiêu Thi lạnh nhạt nói:
- Cùng lắm thì chết, cứ làm theo ta nói, trực tiếp giết ta, để xem bọn họ đuổi cái gì nữa!
Sở Ly liếc mắt nhìn nàng một chút.
Tiêu Thi nói:
- Sống sót thực sự rất vô vị.
Sở Ly cười nói:
- Tương lai khi tiểu thư gặp phải nam nhân mà tiểu thư yêu thích, như vậy tiểu thư sẽ cảm thấy thú vị.
Hắn cũng cảm thấy Tiêu Thi rất đáng thương, từ khi nàng sinh ra tới nay chưa từng có ngày nào là vui vẻ. Hiện giờ rốt cục thân thể đã tốt hơn thì lại phải chịu đựng những chuyện này.
- Ồ?
Tiêu Thi như cười mà không phải cười nói với hắn:
- Giống như ngươi sao? Ta xem ngươi sầu não uất ức, không giống vui vẻ một chút nào cả.
Từ khi Sở Ly từ Tuyết Nguyệt hiên trở về chẳng khác nào đã biến đổi thành một người khác.
Không còn lộ hết ra sự sắc bén, nội liễm như trước nữa mà ủ dột, giống như nội tâm đang ngột ngạt, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát ra, kinh thiên động địa.
Sở Ly lắc đầu:
- Ta không giống tiểu thư.
- Bị tiểu muội dằn vặt thành như vậy, còn yêu nữa sao?
Sở Ly ho nhẹ một tiếng, cúi đầu uống trà.
Tình là một thứ rất thần kỳ, cho dù mình có thần thông trên người, có thể làm cho tâm trí bình tĩnh như nước, chiếu rọi vạn vật. Thế nhưng lại không địch được tình, cho dù mình có khôn khéo tới mấy cũng biến thành ngốc nghếch, không thể làm gì, yêu chính là yêu, không có cách nào khiến cho bản thân không thích được cả.
Hắn đã từng bình tĩnh phân tích, có khả năng chính là bởi vì không chiếm được cho nên vì lẽ đó mới càng thấy được, dẫn tới nhớ mãi không quên.