Tuyết Lăng hầu hạ Sở Ly ăn cơm xong, lại nhìn thấy hắn chăm chú nghiên cứu trận pháp, nàng biết mình nói thế nào thì hắn cũng sẽ không nghe lọt tai, cho nên mới rời khỏi Thiên Linh viện, điều khiển thuyền nhỏ đi tới Đông Hoa viên.

Từ rất xa Lý Việt đã đứng ở bên bờ nghênh đón nàng.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, hắn cao hứng dùng sức phất tay.

Tuyết Lăng lạnh nhạt vung tay đáp lễ, sau đó không có hành động nào nữa, mãi đến khi thuyền nhỏ đi tới bên bờ.

Lý Việt tiến lên cười ha hả, nói:

- Tuyết Lăng cô nương, Sở huynh đệ đã trở về rồi sao?

Tuyết Lăng làm việc từ trước đến giờ giống như gió cuốn mây trôi, rất là đúng giờ, so với hôm qua nàng đến muộn hơn. Mà người có thể làm cho Tuyết Lăng trì hoãn thời gian cũng chỉ có thể là Sở Ly mà thôi.

Tuyết Lăng nhẹ nhàng đáp xuống bên bờ, nói:

- Đúng vậy, vừa mới trở về.

- Ài... người làm tổng quản như hắn cũng thật quá mệt mỏi, từ sáng đến tối vẫn luôn bận rộn.

Lý Việt thở dài:

- Chưa có một lúc nào yên tĩnh ở Đông Hoa viên cả, thật là không bằng một tên thị vệ cửu phẩm, ung dung tự tại biết bao.

- Công tử cũng hết cách rồi, người không thích bận bịu, thế nhưng xảy ra chuyện, người cũng chỉ có thể đi xử lý mà thôi.

Tuyết Lăng liên tục nhẹ nhàng bước đi vào trong, ngoài miệng thì lạnh nhạt hỏi:

- Bích Liễu tỷ tỷ đã tới chưa?

- Vẫn chưa.

Lý Việt lắc đầu nói:

- Hôm nay nàng cũng tới muộn.

Tuyết Lăng vừa bước đi, lông mày khẽ nhíu, sau đó quay đầu nhìn về phía mặt hồ xa xa.

Thường ngày Bích Liễu sẽ không đến muộn, sao ngày hôm nay lại muộn cơ chứ? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì hay sao?

Yêu Nguyệt lâu được phủ Quốc Công che chở, không ai dám làm xằng làm bậy, nhưng thế sự khó liệu, chung quy vẫn có một ít gia hỏa không biết trời cao đất rộng, công tử cũng đã từng thu thập hai nhóm, không chừng quả thực đã xảy ra chuyện.

- Ta đi xem xem.

Nàng xoay người trở về.

Lý Việt vội nói:

- Có khả năng có chuyện gì đó làm nàng trì hoãn, Bích Liễu cô nương cũng bị Yêu Nguyệt lâu quản, thân bất do kỷ mà.

- Ừm.

Thân thể Tuyết Lăng nhẹ nhàng bước lên thuyền nhỏ.

Lý Việt không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng, thuyền nhỏ từ bên bờ được đẩy ra, giống như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, mất một lúc đã biến mất không còn tăm hơi.

Hắn thở dài, lắc đầu một cái, tính tình của Tuyết Lăng cô nương này vừa lạnh lẽo lại vừa cao ngạo, cũng chỉ có Sở Ly mới có thể trấn trụ được nàng.

Sở Ly đã từng tới đây nói chuyện với hắn, muốn để cho Tuyết Lăng và Bích Liễu cô nương của Yêu Nguyệt lâu ở luyện múa ở Đông Hoa viên. Đêm đó hắn hưng phấn đến mức ngủ không yên, Bích Liễu cô nương là người đứng đầu một tầng của Yêu Nguyệt lâu, có thể mỗi ngày gặp mặt nàng, cuối cùng diễm phúc của hắn cũng đã tới rồi.

Tuy nói nữ tử như Bích Liễu cô nương rất khó động tình với nam nhân. Trái tim của các nàng đóng chặt, có rất ít nam nhân có thể len vào trong tim các nàng. Thế nhưng lâu ngày sinh tình, từ sáng đến tối gặp mặt hắn, nếu như hắn nhân cơ hội lấy lòng. Không chừng mọi chuyện sẽ có cơ hội thay đổi.

Nếu có thể lấy Bích Liễu cô nương làm thê tử, như vậy hắn cũng không mong gì hơn, quả thực là có phúc ba đời.

Đáng tiếc mình nghĩ thì có chút tốt đẹp, hiện thực lại không tươi đẹp như vậy, đó là bởi vì có Tuyết Lăng ở bên cạnh.

Tuyết Lăng ở trước mặt hắn so với lúc ở trước mặt của Sở Ly hoàn toàn không phải là một người. Lạnh lùng cao ngạo, tránh xa người ngàn dặm, không có quan tâm tới việc hắn là bằng hữu của công tử nhà nàng mà hòa ái. Chuyện này khiến cho hắn hận tới mức ngứa răng, thế nhưng cũng không thể làm gì.

Hắn cũng không thể đến cáo trạng với Sở Ly. Nói nha hoàn của ngươi quá lạnh lùng.

Lễ nghi của Tuyết Lăng rất đủ, khiến cho người ta không thể nào tìm ra được lỗi lầm. Cũng không thể bảo nàng cười với mình, như vậy Sở Ly cũng sẽ không đồng ý.

Chỉ có điều cũng may tuy rằng các nàng lạnh nhạt, thế nhưng dù sao cũng là hai đại mỹ nhân, từ khi có các nàng đến đây, Đông Hoa viên đã thay đổi rất nhiều. Bầu không khí chung quanh càng thơm hơn, dường như mang theo mùi thơm trên người các nàng, cuộc sống trở nên tốt đẹp. Thế giới chung quanh trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, buổi sáng mỗi ngày khi tỉnh lại, hắn đều rất là cao hứng.

Tuyết Lăng đã nhìn thấy Bích Liễu ở trên hồ.

Bích Liễu đứng ở đầu thuyền, y phục màu xanh nhạt tung bay. Thân thể lả lướt giống như cành liễu theo gió mà động, cho dù Tuyết Lăng thân là nữ nhân, khi nhìn thấy người như Bích Liễu cũng không khỏi than thở một phen.

Nha hoàn của Bích Liễu lắc mái chèo, tốc độ không nhanh, so với thuyền của Tuyết Lăng giống như là trâu già với tuấn mã vậy.

Tuyết Lăng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thuyền nhỏ bắn qua chỗ hai chủ tớ nàng.

Chờ đến gần, nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên thuyền của Bích Liễu, ôm lấy bờ eo nhỏ không thể tả của nàng, lại thúc giục thuyền nhỏ bắn nhanh. Trong nháy mắt đã bỏ thuyền nhỏ và nha hoàn không còn hình bóng.

- Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?

Tuyết Lăng sóng vai với Bích Liễu, y phục trắng như tuyết tung bay.

Nàng nhìn thấy hai mắt thanh tú của Bích Liễu sưng mọng, hiển nhiên đêm trước ngủ đã khóc, nàng nhẹ giọng nói:

- Là bị ủy khuất gì sao?

Bích Liễu nhìn mặt hồ trong suốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Như vậy đã xảy ra chuyện gì?

Tuyết Lăng quay đầu nhìn về phía nàng.

Bích Liễu thở dài sâu kín.

Tuyết Lăng nói:

- Tỷ tỷ, chúng ta không phải là người ngoài, có gì mà không thể nói cơ chứ?

Bích Liễu cay đắng cười một chút, nói:

- Là chuyện phiền lòng trong nhà.

- Quê nhà của tỷ tỷ ở nơi nào?

- Bạch Vân thành.

- Phụ mẫu không nhận tỷ sao?

Tuyết Lăng rất kinh ngạc, nữ nhân trong Yêu Nguyệt lâu đều là người giàu có, đều sẽ mua nhà ở trong thành. Bình thường ở trong nhà mình, đến phiên mình mới đến Yêu Nguyệt lâu, theo lý thuyết sẽ mang phụ mẫu tới cùng hưởng phúc với mình.

Sùng Minh thành không chỉ có phồn hoa náo nhiệt mà còn thứ hơn xa những nơi khác, đó là cực kỳ an toàn.

-... Bọn họ ghét bỏ nữ nhi tiến vào Yêu Nguyệt lâu như ta.

Trên khuôn mặt ngọc tinh xảo của Bích Liễu hiện lên vẻ cay đắng.

- Ài... cũng khó trách.

Tuyết Lăng than thở:

- Không bằng, hay là tỷ tỷ chuộc thân đi.

- Chuộc thân, ta lấy gì để nuôi sống mình chứ?

Bích Liễu than thở.

- Muội sẽ đi cầu công tử, mang tỷ vào phủ Quốc Công!

- Ta không có tác dụng gì cả, hơn nữa dòng dõi cũng không trong sạch.

- Yên tâm đi, công tử sẽ đồng ý.

Bích Liễu nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta không muốn làm phiền Sở công tử... Hơn nữa ta cũng yêu thích cuộc sống như thế, tiêu dao tự tại.

Yêu Nguyệt lâu cũng không phải là thanh lâu, bán nghệ chứ không bán thân, muốn mua thân thể của các nàng, như vậy chỉ có thể chuộc thân ra mà thôi. Có phủ Quốc Công chống đỡ, không ai dám làm gì nàng. Các cô nương bên trong lâu dựa vào khuôn mặt đẹp và tài nghệ để kiếm cơm.

Nam nhân mà mỗi ngày các nàng tiếp xúc không giàu sang thì cũng cao quý, trong lúc bất tri bất giác kiến thức và tầm mắt được tăng lên, từ sáng đến tối đưa thân vào giới thượng lưu. Mà Yêu Nguyệt lâu lại cực kỳ phồn hoa, sao bọn họ lại cam tâm bị gả đi, giúp chồng dạy con làm một phụ nữ bình thường cơ chứ? Đặt ở kiếp trước của Sở Ly, đó chính là siêu sao trẻ tuổi ẩn lui vậy.

- Các tỷ ấy...

Tuyết Lăng lắc đầu nói:

- Đúng như công tử nói... Vậy tỷ thử nói một chút, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho tỷ phiền lòng, không ngại thì cứ nói một chút cho muội nghe.

- Còn không phải là vì tên đệ đệ kia của ta hay sao?

Bích Liễu lo lắng thở dài:

- Từ sáng đến tối không an phận, lần này bị người ta đánh cho trọng thương, sợ rằng sắp không chịu đựng được nổi nữa.

- Hắn là đệ tử môn phái nào trong võ lâm vậy?

Bích Liễu lắc đầu nói:

- Từ nhỏ nó đã bái một vị sư phụ, cũng không biết người này ở đâu, sau khi bị trọng thương ngã ở ven đường, tiểu đệ nhà ta cứu giúp hắn. Sau đó bái người nọ là sư phụ, hai năm trước sư phụ nó tạ thế, nó lại giống như con ngựa thoát cương, cả ngày làm không ít chuyện không nên thân!

- Ân oán võ lâm sao?

Tuyết Lăng nhíu mày lắc đầu nói:

- Xông vào võ lâm làm gì chứ!

Nàng rất không có cảm tình với các cao thủ võ lâm:

- Hắn bị thương rất nặng sao?

- Phụ thân ta gửi thư nói, sắp không được nữa rồi. Chỉ dựa vào một hơi để chống đỡ. Sợ rằng không chống được mấy ngày, đại phu đã ngừng dùng thuốc rồi.

- Vậy tỷ còn không mau trở về đi?

- Ài... phụ thân ta không cho ta trở về, trở về cũng sẽ bị đuổi ra ngoài!

-... Như vậy đi, đi!

Tuyết Lăng xoay cái thuyền nhỏ về phía trái một cái, chếch khỏi phương hướng đi tới Đông Hoa viên, tốc độ lần nữa tăng nhanh.

Y phục trên người nhị nữ bay phần phật, thuyền nhỏ như tuấn mã chạy trên bình nguyên, mất một lúc mới đến một toà đảo nhỏ xanh um tươi tốt.

Tuyết Lăng để Bích Liễu chờ ở trên thuyền, nàng lập tức rời đi. Mất một lúc đã dẫn theo một nam tử oai hùng đi tới.

- Đây là Tưởng đại ca, khinh công vô cùng tốt, muội định nhờ huynh ấy đi cứu đệ đệ.

Tuyết Lăng nhảy lên trên thuyền.

Tưởng Hòe cũng nhảy lên trên thuyền nhỏ, thúc giục thuyền nhỏ bắn ra, sau đó lại ôm quyền một cái với Bích Liễu, mỉm cười nói:

- Tại hạ Tưởng Hòe, nhà của Bích Liễu cô nương ở đâu?

Bích Liễu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tuyết Lăng, báo địa chỉ trong nhà.

Tưởng Hòe cười nói:

- Ta sẽ cố gắng chạy tới thật nhanh.

Bích Liễu khiêm tốn thi lễ:

- Làm phiền Tưởng công tử rồi.

Tuy rằng nàng cảm thấy không có tác dụng gì, chờ Tưởng Hòe chạy tới Bạch Vân Thành, sợ rằng tiểu đệ nàng đã sớm tắt thở, nhưng có một đường hi vọng, chung quy vẫn phải thử một chút.