Khi Sở Ly đi tới lầu ba Quan Tinh lâu thì Tiêu Thi cũng có mặt ở đó.
Nàng đang nói chuyện với Tiêu Kỳ, cười tươi như hoa, xinh đẹp không gì có thể tả nổi.
- Sở Ly tới rồi.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Sở Ly không được tốt, nàng cười nói:
- Đã xảy ra chuyện gì mà hầm hừ như vậy chứ?
Tiêu Kỳ cũng có chút hiếu kì xem Sở Ly.
Từ trước đến giờ Sở Ly đều là người bình tĩnh thong dong, không chuyện gì có thể khiến cho hắn kinh hãi. Đây là di tu Phật tu có được uy nghi và khí thế như vậy. Nhưng vẻ mặt ngày hôm nay lại rất hiếm thấy.
Sở Ly nhìn về phía Tiêu Kỳ rồi nói:
- Tiểu thư, Mai cốc chủ mang Trần Nhân đi rồi!
- Ngạo Sương một mình dẫn người đi?
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ lóe lên.
Sở Ly ngồi vào trên ghế thêu ở phía đối diện của nàng.
Tiêu Kỳ than thở:
- Hẳn Ngạo Sương sẽ không làm ra chuyện như vậy, tính tình của nàng rất là kiêu ngạo.
- Người đã mang đi!
Sở Ly hừ lạnh nói:
- Có khả năng là Trần Nhân tự mình muốn đi. Chỉ có điều nàng không hỏi ta một tiếng mà trực tiếp mang người đi, cũng quá... ta muốn tới Thái Hoa cốc nhìn một chút!
- Ngươi muốn đoạt Trần Nhân lại sao?
Tiêu Kỳ tức giận nói:
- Chuyện này có lẽ là do Trần Nhân tự mình đồng ý... nếu Trần Nhân đã đồng ý rồi, ngươi có thể làm gì được chứ?
Tiêu Thi trợn mắt lên nhìn hắn, chỉ xem mà không nói lời nào, ánh mắt giống như nước vòng tới vòng lui, ở trên người hai người muốn nhìn rõ nội tâm của hai người.
Sở Ly tiếp nhận chén trà mà Tô Như đưa tới, sau khi cảm tạ rồi mới khẽ nhấp một cái, sau đó hắn lại thả chén trà xuống rồi nói:
- Nếu Trần Nhân đã quyết định thì ta cũng không ngăn cản nữa. Chỉ là ta muốn đi Thái Hoa cốc xem mà thôi.
- Thái Hoa cốc ở một nơi rất hẻo lánh, rất khó tìm.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi không tìm được đâu.
- Tiểu thư có thể đi tới đó không?
- Không.
Tiêu Kỳ nói:
- Tốt nhất ngươi cũng đừng đi.
Sở Ly rất rõ ràng ý của nàng, dù sao cũng là người của phủ Quốc Công. Lại có giao tình tốt như vậy với đối phương mà Mai Ngạo Sương không dẫn nàng đi Thái Hoa cốc, nếu như nàng đi tới, nhất định Mai Ngạo Sương sẽ liều mạng với nàng.
Nhưng hắn thực sự không yên lòng về Trần Nhân. Nếu như Trần Nhân không có sự giúp đỡ của mình thì sẽ rất khó để xông qua Tiên Thiên.
- Ta muốn tự mình gặp Trần Nhân một lần.
Sở Ly nói.
- Vậy ngươi chỉ có thể thừa dịp các nàng còn chưa tới Thái Hoa cốc, đuổi theo nàng một chút mà thôi.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly nói:
- Ta không thể làm gì khác hơn là làm như vậy.
Tiêu Kỳ lắc đầu cười nói:
- Xem ra ngươi rất quan tâm Trần Nhân. Ta sẽ truyền lời xuống dưới.
Sở Ly ôm quyền cảm ơn.
- Ngày mai sứ giả của An vương phủ sẽ tới đây.
Tiêu Kỳ nói:
- Đám người Triệu trưởng lão đã được phái ra, lần này không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nữa.
Sở Ly gật gù không nhiều lời nữa.
Có Tiêu Kỳ tọa trấn, tâm tư của đám sứ giả này không thoát được nàng.
...
Sáu người Mai Ngạo Sương cưỡi ngựa chạy ở trên quan đạo.
Tới giữa trưa, mặt trời ở chính ngọ, các nàng đi tới dịch đình bên đường nghỉ ngơi.
Trần Nhân mang theo vẻ mặt thoải mái xuống ngựa, không hề có chút mồ hôi nào, tinh thần còn tốt hơn so với đám người Hà Băng Hoa, hiển nhiên thể chất hơn người đã thể hiện ra.
Nàng theo Mai Ngạo Sương vào trong đình viện rồi ngồi xuống, lại thấy Tôn Lệ Hoa đưa túi nước tới, nàng vội vàng đứng dậy tiếp nhận.
Mai Ngạo Sương nghiêng đầu nhìn qua chung quanh. Hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tần Hiểu Phượng cười nói:
- Cốc chủ, có chuyện gì vậy?
- Sư thúc không cảm thấy lạ hay sao?
- Có cái gì không đúng chứ?
- Ta luôn cảm thấy có người đang đi theo.
- Có người theo sao?
- Có người!
- Ta không phát giác ra có sát ý.
- Rốt cuộc là ai?
Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:
- Lén lén lút lút, đáng hận!
Tần Hiểu Phượng liếc mắt nhìn Trần Nhân.
Mai Ngạo Sương nhìn sang, miệng nở nụ cười.
Nhìn thấy Trần Nhân, tâm tình của nàng lập tức biến đổi, giống như đã nhìn thấy tương lai xán lạn rõ ràng, có vô số ước mơ.
- Tiểu Nhân, có mệt không?
Mai Ngạo Sương ân cần hỏi:
- Đi gấp như vây, con có chịu nổi không?
- Sư phụ yên tâm đi.
Trần Nhân cười nói:
- Con không thấy gì cả.
- Nhịn một chút, chờ trở lại trong cốc chúng ta sẽ nghỉ một chút.
Mai Ngạo Sương nói.
Trần Nhân nói:
- Sư phụ cần gì phải chạy đi vội vã như vậy chứ? Con đã nói rõ ràng với công tử, công tử sẽ không đuổi theo đâu.
Mai Ngạo Sương chu bờ môi đỏ lên, nói:
- Tên này không dễ nói chuyện như vậy... Lại nói, không phải là ta đang trốn hắn!
Mặt mũi vẫn phải cần, không thể yếu thế, làm mất mặt của một người sư phụ như nàng.
- Cốc chủ, có phải là Sở công tử theo ở phía sau hay không?
Tần Hiểu Phượng nói.
Mai Ngạo Sương cau mày, chậm rãi gật đầu.
Nàng đã lĩnh giáo qua khinh công của Sở Ly, quả thực là nhanh như quỷ mị, đuổi không thể đuổi, hắn có thể đuổi theo các nàng cũng không có gì là kỳ lạ cả. Nhưng nếu đuổi theo, tại sao lại phải lén lén lút lút không ra, đối mặt nói chuyện mà lại đi theo ở phía sau như vậy chứ?
Nàng giương giọng quát lên:
- Họ Sở. Đi ra đây!
- Mai cốc chủ, có khoẻ hay không?
Thanh âm trong trẻo của Sở Ly vang lên.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trên một gốc cây thông, chân đạp ngọn cây mà đứng, một cơn gió thổi tới, y phục màu xanh tung bay, ngọn cây ở dưới chân hắn cũng lay động theo.
Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:
- Lén lén lút lút, nếu đã đến rồi vì sao không hiện thân?
Sở Ly nhẹ nhàng giẫm ngọn cây rồi lướt tới, rơi xuống trong dịch đình.
- Công tử.
Mặt ngọc của Trần Nhân đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn.
Sở Ly liếc nhìn nàng một cái thật sâu, than thở:
- Ngươi...
Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:
- Họ Sở, mau nói rõ ràng đi, hiện tại Tiểu Nhân đã là đệ tử ta!
Sở Ly nói:
- Yên tâm, không phải ta tới đây là tới cướp nàng về.
- Vậy ngươi tới làm gì!
- Gặp nàng.
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Xem ngươi có thể chăm sóc tốt cho nàng hay không?
- Đây là chuyện đương nhiên, không cần ngươi phải nói!
Thanh âm của Mai Ngạo Sương trở nên mềm nhũn, chỉ cần không phá hoại cảm tình sư đồ giữa hai người các nàng là được rồi.
Sở Ly nhìn Trần Nhân một chút, nhẹ nhàng nói:
- Luyện công đừng nóng vội, nếu đã vào Thái Hoa cốc thì phải cẩn thận luyện công, bình tĩnh, từ từ tiến bước.
- Vâng, công tử.
Trần Nhân thấp giọng nói.
Sở Ly lại nhìn về phía Mai Ngạo Sương:
- Mai cốc chủ, ta có một chuyện muốn nhờ.
- Nói.
- Trần Nhân tiến vào Thái Hoa cốc, chỉ luyện công ở trong cốc, không tham dự vào ân oán trong võ lâm.
- Đây là chuyện đương nhiên.
Mai Ngạo Sương nói:
- Nàng vào cốc thì sẽ phải bế quan luyện công, sẽ không xuất cốc... Ngươi cũng không cần tới gặp nàng, quấy rối nàng tu luyện!
Sở Ly móc ra một cái tráp ở trong lòng, như là một cái hộp trang sức, hắn đưa cho Trần Nhân rồi nói:
- Lúc đến vội vàng ta cũng không có gì có thể đưa cho ngươi, trong này có một vài thứ, có thời gian thì mở ra nhìn xem một chút.
Trần Nhân dùng hai tay tiếp nhận hộp, trong mắt đã tràn ngập nước mắt.
Sở Ly cười vỗ vỗ vai của nàng rồi nói:
- Chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng lo lắng tới chuyện trong nhà.
- Công tử...
Rốt cục Trần Nhân đã không nhịn được mà rơi lệ.
Sở Ly cười nhẹ, nhìn Mai Ngạo Sương rồi ôm quyền một cái, nhẹ nhàng đi ra tiểu đình, đạp lên ngọn cây mà đi. Trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm nhìn của chúng nữ.
- Sở Ly này!
Mai Ngạo Sương khẽ kêu một tiếng, ấn tượng đối với Sở Ly đã thay đổi rất nhiều.
Tần Hiểu Phượng vỗ vỗ lưng của Trần Nhân, cười nói:
- Tiểu Nhân, một khi luyện công, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Chờ sau khi ngươi thành cao thủ Thiên Ngoại thiên thì cũng có thể trở về gặp Sở công tử. Khi đó cũng không muộn.
Trần Nhân dùng sức gật đầu.
Tôn Lệ Hoa cười hì hì, cũng đi tới đây:
- Trần sư muội, Sở công tử đưa cho ngươi vật gì tốt vậy? Mau mở ra nhìn xem!
- Không gì ngoài đan dược.
Mai Ngạo Sương quét mắt nhìn các nàng một chút:
- Không cho phép các ngươi tơ tưởng tới nó!
Hà Băng Hoa nói:
- Đan dược của phủ Quốc Công rất hậu hĩnh, khiến cho người ta ước ao.
Dù sao phủ Quốc Công có quốc lực chống đỡ, đan dược chi ra hơn xa các tông phái võ lâm, chớ đừng nói là tông phái nhị lưu như Thái Hoa cốc, cho nên các nàng rất là ước ao.
Trần Nhân lau nước mắt một cái, không mở hộp ra. Nàng muốn tìm một chỗ không người rồi mới lặng lẽ mở ra.
- Trần sư muội. Sao Sở công tử tuổi còn trẻ đã trở thành thị vệ nhị phẩm rồi vậy?
Tôn Lệ Hoa rất ngưỡng mộ nói:
- Chỉ dựa vào võ công lợi hại cũng không được, có đúng không?
Trần Nhân gật đầu, trên mặt ngọc hiện lên vẻ kiêu ngạo.
- Nói một chút đi, nói một chút chuyện của hắn cho chúng ta nghe.
Tôn Lệ Hoa cầm cánh tay của nàng rồi lắc lắc.
Mai Ngạo Sương tức giận nói:
- Được rồi, một xú nam nhân như hắn có gì tốt để nói cơ chứ?
Nàng quét mắt nhìn bốn phía, rốt cục cảm giác bị theo dõi đã biến mất.