Tiếng cười của Lục Ngọc Thụ im bặt:

- Tịch lão, ngươi nói vậy là có ý gì?

Tịch Vụ lắc đầu nói:

- Công tử, trí tuệ của Sở Ly không phân cao thấp với tiểu thư, hắn sẽ phạm phải loại sai lầm này sao?

Lục Ngọc Thụ cau mày nói:

- Chẳng lẽ không phải là vậy sao?

Tịch Vụ than thở:

- Hắn cố ý hạ thủ lưu tình mà thôi, phi đao của hắn vừa ổn vừa chuẩn lại tàn nhẫn sao có thể sai sót được chứ?

- Tại sao lại phải hạ thủ lưu tình?

Lục Ngọc Thụ cau mày nói:

- Hai phủ chúng ta là kẻ thù có cơ hội mà còn lưu tình, hắn không ngốc mới là lạ!

Tịch Vụ lắc đầu một cái, than thở:

- Công tử, quan trọng là thân phận của ngươi.

- Ha ha...

Lục Ngọc Thụ cười lớn:

- Hắn không dám giết ta có đúng không?

- Không kém bao nhiêu!

Tịch Vụ gật đầu:

- Nếu như giết công tử, tiểu thư có thể phát rồ hay không, người nghĩ mà xem?

Hắn có thể tưởng tượng được một khi công tử bị giết phủ Nhân Quốc Công sẽ điên cuồng trả thù, không nói tới việc ám sát công tử tiểu thư của phủ Dật Quốc Công, cho dù là những hộ vệ kia cũng sẽ gặp xui xẻo chắc chắn sẽ là một màn gió tanh mưa máu ngẫm lại trong lòng hắn cũng cảm thấy phát lạnh.

- Ha ha, ta còn cho rằng gan của hắn rất lớn đó!

Lục Ngọc Thụ lắc đầu hừ lạnh nói:

- Cũng chỉ đến như thế mà thôi.

Tịch Vụ than thở:

- Hắn gan lớn nhưng không phải là không có đầu óc. Bây giờ thực lực của phủ Dật Quốc Công không đủ đối địch với phủ Nhân Quốc Công đã rơi xuống hạ phong. Sau khi Sở Ly đột nhiên xuất hiện, cục diện đã thành hòa nhau nhưng phủ Nhân Quốc Công cũng chưa toàn lực để ứng phó đối với những người gây khó dễ cho bọn họ.

Lục Ngọc Thụ không phục mà cười nói:

- Cơ hội tốt như vậy mà hắn ta cũng buông tha đây mà là có đầu óc hay sao?

Tịch Vụ nói:

- Công tử, Sở Ly còn thông minh hơn so với trong suy nghĩ của người. Không nói đâu xa, tâm tư của tiểu thư công tử có khả năng đoán được không?

- Tiểu muội trời sinh đã có tâm nhãn ta không sánh được.

Lục Ngọc Thụ khoác tay nói.

Tịch Vụ gật đầu nói:

- Người mà tiểu thư coi như là kình địch, công tử còn cảm thấy hắn ta ngốc hay sao?

- Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lục Ngọc Thụ nói.

Tịch Vụ nói:

- Ta cảm thấy động tác này của hắn tất có thâm ý, tha cho công tử một mạng vừa vặn là một ân tình cũng là một lời cảnh cáo đối với tiểu thư.

- Cảnh cáo?

Lục Ngọc Thụ có chút không rõ.

- Sở Ly muốn giết công tử rất dễ dàng đúng không?

Tịch Vụ nói:

- Tiểu thư sợ ném chuột vỡ đồ cũng không dám làm quá ác đối với phủ Dật Quốc Công, dựa theo tâm tính của tiểu thư, một khi không ngoại trừ Sở Ly thì sẽ không đi đối phó với phủ Dật Quốc Công nữa.

Lục Ngọc Thụ cau mày hừ lạnh nói:

- Chúng ta cứ ở trong phủ là được rồi.

- Trong phủ cũng chưa chắc đã an toàn.

Tịch Vụ lắc đầu nói.

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

- Xem ra không thể không trừ Sở Ly này.

Tịch Vụ chậm rãi gật đầu:

- Sở Ly chưa diệt trừ. Ăn không ngon ngủ không yên... Chuyện này cứ để cho tiểu thư hao tổn tâm trí vậy!

- Ha ha, cũng đúng, chuyện như vậy cứ để cho tiểu muội suy nghĩ thì hơn!

Lục Ngọc Thụ cười nói:

- Vừa nãy thiếu chút nữa đã hù chết ta rồi, chúng ta cũng nên trở về sớm thì hơn. Chuyện cầu hôn cũng coi như xong rồi.

- Về sớm cũng tốt.

Tịch Vụ gật đầu.

Đối với Sở Ly hắn rất là kiêng kỵ, xuất quỷ nhập thần, hắn không dám giết công tử thế nhưng lại không cần phải kiêng kỵ mình làm gì.

Tống Giới Trí chắp tay đi dạo ở trong đại sảnh, khuôn mặt mập âm trầm, thỉnh thoảng đi tới cửa liếc mắt nhìn lại trở về rồi tiếp tục đi qua đi lại.

Một lát sau, một tên hộ vệ trung niên sải bước đi vào.

Tống Giới Trí vội hỏi:

- Sao rồi, bắt được chưa?

Vẻ mặt của tên hộ vệ trung niên này rất bất đắc dĩ, hắn nói:

- Công tử, ngay cả một cái bóng của hắn cũng không tìm được có cần mai phục ở ngoài Sùng Minh thành hay không?

Bọn họ liều mạng truy đuổi, ngoại trừ hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên để lại tọa trấn ở trong phủ ra tất cả đều được phái ra ngoài, có không ít người có khinh công trác tuyệt nhưng ngay cả cái bóng của Sở Ly cũng không thấy hoặc là Sở Ly đã lừa dối bọn họ. Chạy sang những phương hướng khác hoặc là tốc độ của Sở Ly quá nhanh, bọn họ không đuổi kịp được.

Tai mắt của phủ Hoài Quốc Công rất đông, hầu như ở khắp mọi nơi thế nhưng lại không thể tìm được Sở Ly. Đã như thế, biện pháp ổn thỏa nhất chính là sớm chạy ra bên ngoài Sùng Minh thành chờ người thì hơn.

Tống Giới Trí cau mày không nói.

Đi ra ngoài Sùng Minh thành phục kích, bằng vào khinh công của Sở Ly, sợ rằng cũng có thể chạy thoát được. Hơn nữa vạn nhất lại gặp cao thủ Thiên Ngoại Thiên của phủ Dật Quốc Công tới đây, như vậy tuyệt đối sẽ là một trận hỗn chiến.

Nếu là lúc bình thường, phái cao thủ Thiên Ngoại Thiên trong phủ qua đó tuyệt đối sẽ chiếm thế thượng phong cũng không sợ phủ Dật Quốc Công. Thế nhưng bây giờ là thời buổi rối loạn có bốn vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã đi tới Bạch Thạch thành, sáu người còn lại đuổi theo Sở Ly.

Tờ giấy thỉnh tội kia nhất định phải đoạt về được bằng không sẽ vô cùng phiền phức.

- Cứ theo lời ngươi nói mà làm đi, đi ra ngoài Sùng Minh thành phục kích.

Tống Giới Trí mạnh mẽ nói.

- Vâng.

Hộ vệ trung niên ôm quyền, mới vừa muốn đi ra ngoài thì bỗng nhiên có một tiếng cười sang sảng vang lên ở phía sau lưng hắn, hắn vội vã quay đầu nhìn lại.

Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh nhìn Tống Giới Trí rồi cười nói:

- Tiểu công gia còn chưa hết hi vọng hay sao?

Sắc mặt Tống Giới Trí đại biến, âm trầm đến mức muốn chảy nước:

- Họ Sở, ngươi còn chưa đi sao?

Sở Ly cười nói:

- Ta trở về nhìn tình hình một chút.

- Ngươi muốn làm gì?

Tống Giới Trí lạnh lùng nói.

Cả người hắn căng thẳng, đối với bản lĩnh cả gan làm loạn của Sở Ly hắn đã lĩnh ngộ đủ đồng thời cũng âm thầm hoảng sợ tức giận. Phủ Quốc Công như thùng rỗng kêu to, hắn ta vô thanh vô tức xông tới, không ai chặn lại được một chút, tất cả đều là kẻ ăn không ngồi rồi.

Sở Ly nói:

- Tiểu công gia chưa từ bỏ ý định muốn đoạt lại cuốn sổ thỉnh tội này hay sao?

- Hừ!

Tống Giới Trí hừ lạnh.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Tiểu công gia, cuốn sổ thỉnh tội đã đưa ra ngoài không ở trên tay ta.

Sắc mặt Tống Giới Trí tái xanh.

Sở Ly nói:

- Ta cũng muốn nhắc nhở Tiểu công gia một chút, hiện tại phủ Hoài Quốc Công không phải là không có gì, ta chưa chắc sẽ làm sao, những người còn lại thì lại không hẳn, sau này còn gặp lại.

Hắn vung vung tay lóe lên rồi biến mất.

- Choang!

Tống Giới Trí cầm chén trà mạnh mẽ ném xuống mặt đất, hét lớn:

- Sở Ly!

Hộ vệ trung niên không nhúc nhích như là một pho tượng.

Hắn không dám lớn tiếng thở dốc để Sở Ly đi tới đi lui tự nhiên như vậy, bọn họ thân là hộ vệ cũng quá là thất trách.

Tống Giới Trí đặt mông ngồi lên bên trên ghế Thái sư, xanh mặt, thở hổn hển, lửa giận cuồn cuộn từng trận dù làm thế nào cũng không ép xuống được.

Thân là Tiểu Quốc Công đã khi nào hắn phải chịu khuất nhục như vậy chứ? Không báo thù này thề không làm người!

Một lát sau, Tống Giới Trí hít một hơi dài, lạnh lùng nói:

- Lão Vũ, bắt bọn họ trở về không cần đuổi theo nữa!

- Vâng.

Lão Vũ vội vã lên tiếng, vội vã rời đi.

- Ha ha... Ha ha...

Tiêu Thiết Ưng nắm một tờ giấy, miệng cười lớn.

Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào làm cho phòng khách trở nên sáng sủa.

Trong đại sảnh có Tiêu Thiết Ưng, Tiêu Kỳ, Sở Ly đang ngồi Lâm Toàn đứng phía sau Tiêu Thiết Ưng chẳng khác nào không tồn tại.

- Thoải mái! Thực sự là thoải mái!

Tiêu Thiết Ưng cười to không thôi lại đưa tờ giấy kia cho Tiêu Kỳ, mở miệng nói tiếp:

- Không nghĩ tới tiểu Tống tài hoa như vậy, ta mặc cảm không bằng, mặc cảm không bằng đó, ha ha!

Tiêu Kỳ nhận tờ giấy, quét mắt nhìn qua vài lần lại nhìn về phía Sở Ly:

- Có thể buộc Tống Tiểu Công gia viết ra thứ này nhất định hắn ta đang hận không thể ăn thịt ngươi, sau này ngươi phải cẩn thận một chút.

- Vâng.

Sở Ly cười nói:

- Chỉ có điều ta không lấy đi tính mạng hắn, hắn nên cảm kích ta mới đúng.

- Ngươi nghĩ thật hay đó!

Tiêu Kỳ lườm hắn một chút.

- Ài... Ngươi ấy...

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu bật cười:

- Ngươi không giết Lục Ngọc Thụ quả thực là hiếm thấy.

Hắn cho rằng Sở Ly sẽ dùng một đao giết chết Lục Ngọc Thụ.

Quan hệ lợi hại trong chuyện này hắn không sợ Sở Ly không biết chỉ sợ đối phương kích động nhất thời mà thôi.

Giết cung phụng cấm cung cũng đã là hành động vô cùng hậu hoạn rồi đổi lại là bất cứ người nào cũng đều phải nhịn. Thế nhưng đối phương lại ra tay giết người từ đó có thể thấy được độ cả gan làm loạn của đối phương.

Tiêu Kỳ nói:

- Lục Ngọc Thụ cũng hận không thể ăn thịt ngươi, Sở Ly, bản lĩnh kết thù của ngươi cũng là nhất tuyệt đó!

- Ài... Thật không nghĩ tới hai nhà bọn họ lại sắp thông gia với nhau.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Người An vương phủ hai ngày nữa sẽ qua đây.

Nụ cười trên mặt hắn thu lại, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn Sở Ly:

- Nhị tỷ vẫn không đồng ý để ngươi tiến vào An vương phủ.

Sở Ly biết nhất định nhị tiểu thư hiểu lầm hắn dành tình cảm cho nàng, cảm thấy làm như thế quá là tàn nhẫn với hắn.