Tiêu Kỳ không kiêng kị thi thể mà lại lần nữa cẩn thận lật xem miệng vết thương còn ấn ấn, lông mày nhíu lại, trầm ngâm không nói.

Ở trong đầu Sở Ly phân tích tình hình khi chết của bảy người này lại so sánh mỗi một vết thương, cơ nhục biến hóa, nội lực sâu cạn ra sao.

Chưởng ấn, chưởng ấn, thủ ấn, bảy người này bị bảy loại võ công đánh gục. Từ bề ngoài xem ra rất giống là có bảy người ra tay nhưng như vậy không gạt được con mắt của cao thủ. Hắn có thể từ trên phong cách ra tay mà cảm giác được đây là một người.

Tiêu Thiết Ưng mở miệng nói:

- Quế lão, có thể nhìn ra cái gì không?

Một lão giả thân thể cao lớn, lông tu bạc trắng, vẻ mặt như trẻ con ngẩng đầu lên, thở dài nói:

- Nội lực của tên này rất quái lạ, võ công rất tạp thế nhưng cũng đủ tinh túy có thể nói là kỳ tài võ học.

- Tinh thông nhiều môn quyền pháp và chưởng pháp.

Tiêu Thiết Ưng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Trong chốn võ lâm có không ít nhân vật như vậy.

Quế lão tiếp tục nói:

- Nội lực của hắn thuộc về loại âm nhu tuy rằng mô phỏng thành chí dương chí cương, thế từ trong xương lại lộ ra sự âm nhu.

- Âm nhu...

Tiêu Thiết Ưng cau mày nói:

- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên trong thiên hạ, người có nội lực âm nhu không ít lại tinh thông mấy môn võ công cũng không ít. Từ những đầu mối này không có cách nào để phán đoán ra ai là hung thủ.

Quế lão lắc đầu nói:

- Lão phu cũng chỉ có thể nhìn ra những thứ này. Bọn họ ra tay quá nhanh hơn nữa cũng chưa dùng hết toàn lực không lộ ra quá nhiều sơ sót.

Tiêu Thiết Ưng nhìn về phía Tiêu Kỳ:

- Tam muội, muội có phát hiện bất ngờ gì hay không?

Tiêu Kỳ vỗ vỗ tay đứng lên, lấy ra khăn lụa che tay rồi nói:

- Cũng là những lời giống như Quế lão, tên hung thủ này rất giả dối, đáng tiếc hộ vệ quá yếu không bức ra được bản lĩnh thật sự của hắn.

Tiêu Thiết Ưng thở dài:

- Vậy thì phiền phức rồi.

Hắn xoay người nhìn Sở Ly vẫn trầm ngâm không nói, lại cười nói:

- Sở Ly, ngươi thấy thế nào?

Sở Ly nói:

- Hung thủ là hai người.

Tiêu Thiết Ưng ngẩn ra, vội hỏi:

- Hai người?

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

- Là hai người, bọn họ tu luyện cùng một loại tâm pháp đồng nhất, tu vi gần nhau.

- Làm sao có khả năng chứ?

Quế lão cau mày nhìn Sở Ly:

- Sở tổng quản… Tuy bọn họ dùng võ công không giống nhau thế nhưng võ công được thúc giục lại cùng một loại nội lực hẳn là cùng một người.

Sở Ly nói:

- Quế lão, rất có khả năng hai người này là huynh đệ sinh đôi, nội lực không khác nhau một chút nào. Tu vi cũng xấp xỉ nhưng có khác biệt rất nhỏ bé... Trong đám cao thủ Thiên Ngoại Thiên có lẽ có một đôi huynh đệ sinh đôi đúng không?

- Sở Ly, ý ngươi nói là huynh đệ Vương Trung và Vương Tử Hư hay sao?

Tiêu Kỳ trầm ngâm nói:

- Thứ mà huynh đệ Vương thị luyện chính là Xuân Thủy quyết.

Ánh mắt Tiêu Thiết Ưng sáng lên:

- Như vậy lại thành rất phù hợp... Theo ta được biết, huynh đệ Vương thị cũng sở trường về công phu quyền cước.

Quế lão cau mày nói:

- Sở tổng quản, sao ngươi lại nhìn ra là hai người?

Sở Ly chỉ vào đầu của một bộ thi thể và bộ thi thể thứ ba, thứ tư rồi nói:

- Đây là cùng một người giết chết, bốn người còn lại là tên còn lại giết chết. Quế lão nhìn kỹ một chút có thể nhìn ra được chỗ khác biệt.

Quế lão bán tín bán nghi, vùi đầu kiểm tra một lần nữa.

Ba lão giả còn lại cũng vùi đầu khám nghiệm một phen, cuối cùng đứng dậy, có chút nghi hoặc nhìn Sở Ly.

- Sao rồi, Quế lão, Sở Ly nói có đúng không?

Tiêu Thiết Ưng hỏi.

Quế lão nhìn chằm chằm vào Sở Ly, nở nụ cười có chút cay đắng:

- Lão phu xấu hổ, quả thực đúng như Sở tổng quản từng nói, hai người... Không biết tại sao Sở tổng quản lại nhìn ra được chuyện này?

Từ khi Sở Ly đi vào tới nay căn bản không làm gì nhiều chỉ tùy ý quét mắt qua một lần là có thể nhìn ra kẽ hở mà dùng mắt thường khó tra xét ra được. Chuyện này khiến cho người xưa nay luôn tự kiêu như bọn họ cũng có chút không thể tiếp nhận được.

- Cũng chỉ là một loại cảm giác mà thôi.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Không phải bằng vào vết thương của bọn họ là khí tức trên người bọn họ... Huynh đệ Vương thị nổi điên hay sao? Sao lại làm ra chuyện như vậy chứ?

- Này...

Tiêu Thiết Ưng than thở:

- Chuyện này rất là phiền phức!

Huynh đệ Vương thị cũng không phải là người trong võ lâm là cung phụng của phủ Hoài Quốc Công, hai người là huynh đệ sinh đôi, tâm ý tương thông, thuật hợp kích thiên hạ vô song. Hai người cộng lại tương đương với bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Nếu là người trong võ lâm cho dù là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cho dù bằng bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì bọn họ chắc chắn sẽ không lưu tình, cho dù phải đánh đổi to lớn hơn nữa thì cũng phải bắt hai người này lại.

Thế nhưng huynh đệ Vương thị là cung phụng của phủ Hoài Quốc Công như vậy lại rất phiền phức, giết bọn họ chẳng khác nào đối địch với phủ Hoài Quốc Công. Đổi lại là bên bọn họ, nếu có người muốn làm khó dễ đám người Triệu Khánh Sơn, phủ Quốc Công tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tiêu Kỳ cũng nhíu mày:

- Thực sự là bọn họ hay sao?

- Tính khí của huynh đệ Vương thị rất không tốt.

Quế lão trầm ngâm nói:

- Vương Trung còn khá một chút, Vương Tử Hư là một kẻ lỗ mãng không biết khách khí một chút nào có khả năng là thành chủ Thê Lương thành chọc phải bọn họ.

- Cũng có thể là do Thê Lương thành có chuyện xấu xa gì đó bị huynh đệ Vương thị này nhìn thấy.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

- Vương thị huynh đệ là người khá chính trực.

- Này...

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Bọn họ là cung phụng của phủ Quốc Công cho nên cũng biết nặng nhẹ, nếu thực sự là thành chủ Thê Lương thành phạm phải sai lầm, trực tiếp dâng tấu cho triều đình là được rồi sao lại dùng thủ đoạn như người trong võ lâm gây phiền toái cho mình như vậy chứ?

Quế lão trầm ngâm nói:

- Có khi nào có người giả mạo huynh đệ Vương thị hay không?

- Cũng có chút khả năng.

Sở Ly nói.

Hắn nhìn về phía Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu.

Lục Ngọc Dung có giả dối tới đâu cũng không đến nỗi làm chuyện loại này, đùa với lửa đây là hành động không khôn ngoan. Người thông minh như Lục Ngọc Dung sẽ không làm việc ngốc nghếch như vậy.

- Bây giờ xem ra, chỉ có thể tìm kiếm manh mối mà thôi.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Sau đó đẩy toàn bộ cho phủ Hoài Quốc Công để Tống Quốc Công đưa ra một câu trả lời thỏa đáng.

- Chưa chắc Tống Quốc Công sẽ quan tâm tới chúng ta.

Tiêu Kỳ nói.

Tiêu Thiết Ưng trầm ngâm nói:

- Cần có một người đủ trọng lượng ra mặt cố gắng nói một chút với phủ Hoài Quốc Công. Nếu không bọn họ làm như thế, mặt mũi chúng ta ở đâu chứ... Sở Ly, đến lúc đó ngươi đi một chuyến đi.

- Đại… ca!

Tiêu Kỳ nhíu mày.

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

- Sở Ly là thị vệ nhị phẩm, địa vị đã đủ cao, còn nữa, khinh công của hắn đủ tốt thấy gì không ổn thì có thể chạy.

Sở Ly cười gật gù.

Hắn cũng muốn mở mang kiến thức một chút về phủ Hoài Quốc Công.

Phủ của Dật Quốc Công ở cực đông của vương triều Đại Quý, phía tây là phủ Nhân Quốc Công, phương bắc là Thần Đô, phía nam là phủ Hoài Quốc Công cho nên cũng coi như là hàng xóm quan hệ rất tốt. Mối quan hệ này bắt nguồn từ việc Quốc Công gia và Hoài Quốc Công là bằng hữu tốt.

Thực lực của phủ Hoài Quốc Công rất mạnh thậm chí còn hơn phủ Nhân Quốc Công một bậc, phủ Dật Quốc Công không trêu chọc được nổi cho nên dù có chứng cứ, khi đến phủ Hoài Quốc Công, sợ rằng sẽ đúng như Tiêu Kỳ từng nói, người ta căn bản không để ý tới bọn họ.

Đây là phái đi để nhìn sắc mặt người ta, sẽ bị trút giận, hoàn toàn là một việc khổ sai.

Tiêu Thiết Ưng nở nụ cười:

- Chúng ta chiếm lý dù thế nào đi nữa cũng không thể khinh người quá đáng.

Tiêu Kỳ hừ lạnh nói:

- Tống Quốc Công sẽ nói lý với chúng ta sao?

- Nếu như hắn thực sự không nói lý như vậy chúng ta sẽ thưa lên tới triều đình.

Tiêu Thiết Ưng hừ lạnh nói.

Tiêu Kỳ nhìn hắn một chút, không lên tiếng.

Nếu như thực sự dâng tấu lên trên triều đình như vậy sẽ trở thành công địch của các phủ Quốc Công, nội đấu giữa các phủ Quốc Công như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không để cho triều đình nhúng tay vào. Đây là nhận thức chung của phủ Quốc Công, vi phạm chuyện này thì chính là công địch.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Đương nhiên, tốt nhất là có thể thuyết phục hắn.

- Ý nghĩ thật kỳ lạ!

Tiêu Kỳ nói:

- Như vậy chúng ta phải tìm chứng cứ thế nào đây?

- Tra hành tung của huynh đệ bọn họ cho ta.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Không được có sai sót.

Tiêu Kỳ ngoắc ngoắc tay:

- Sở Ly, chúng ta đi thôi.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Sở Ly, chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ phải đi!

Sở Ly ôm quyền một cái cùng với Tiêu Kỳ rời khỏi cung điện.

Tiêu Kỳ và Sở Ly đi ở phía trước, Tô Như và Tuyết Lăng đi ở phía sau cùng.

Sau khi lên thuyền, Tiêu Kỳ nói:

- Tống Quốc Công kiêu căng tự mãn, tự thị thân phận, ngươi đi tới đó không hẳn đã có thể gặp được hắn.

Sở Ly nhíu nhíu mày.

Tiêu Kỳ nói:

- Hắn cũng rất trọng nhân tài, tiếc nhân tài nếu muốn đánh động tới hắn, gặp mặt hắn nhất định phải làm ầm ĩ một phen, biểu hiện ra bản lĩnh của ngươi.

Sở Ly cười nói:

- Khó trách đại công tử lại muốn ta đi.

- Hừ, đại ca đang mài nhuệ khí của ngươi.

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

- Đúng là một phen khổ tâm.

- Như vậy phải tạ ơn đại công tử rồi.

Sở Ly cười nói.

Vì sao phải đánh bóng nhuệ khí của mình? Đó là vì có thể phân công dễ hơn, hắn không tức giận thì đại công tử mới có thể yên tâm, toan tính rất tốt.