Sở Ly và Tiêu Kỳ ăn lương khô và thịt khô, hững hờ nhìn hai con ngựa ở ngoài đình, hai con ngựa đang cố gắng nghỉ ngơi một chút.

Ánh mắt của hắn quét tới quét lui ở trên người ba thanh niên lực lưỡng, có chút đăm chiêu.

Ba tráng hán đứng ngồi không yên, cả người như bị đâm xuyên, hận không thể đứng lên rời đi, bọn hắn cảm thấy Sở Ly không có ý tốt gì cả.

Tiêu Kỳ cũng phát hiện ra ánh mắt của hắn khác thường, cho nên mới tới gần hắn.

Sở Ly nói:

- Bọn họ không phải là người tốt gì cả, có cần xử lý hay không?

Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ nheo lại, nhìn qua ba người.

Lúc trước nàng không để ý tới, cũng không thèm nhìn tới, coi bọn họ như không tồn tại, Sở Ly vừa mới lên tiếng, lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào bọn họ.

- Vị công tử này, chúng ta không đắc tội với ngươi đó chứ?

Một tráng hán có khuôn mặt đỏ thẫm ôm quyền một cái, lại dùng vẻ mặt cung kính nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Các ngươi không đắc tội với ta, nhưng các ngươi đã giết quá nhiều người người vô tội.

- Ha ha, chuyện này oan uổng chúng ta rồi.

Tráng hán có khuôn mặt đỏ thẫm vội vã xua tay, ôm quyền cười nói:

- Chúng ta là đệ tử của Tiểu Phong cốc.

Sở Ly nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Kỳ.

Hán tử mặt đỏ này đang nói láo, bọn họ không phải là đệ tử của Tiểu Phong cốc gì đó, mà là ba tên giặc cỏ.

Tiêu Kỳ từ tốn nói:

- Phế bỏ bọn họ đi!

- Vâng.

Sở Ly gật đầu.

Hắn đột nhiên biến mất ở tại chỗ, khi xuất hiện đã ở sau lưng bọn họ, trong nháy mắt đánh ra ba chưởng, đánh trúng thân thể ba người. Kình lực xuyên thấu tới đan điền, trực tiếp phá nát đan điền và kinh mạch, từ nay về sau bọn họ sẽ không còn nội lực có thể dùng được nữa.

- Ngươi... các ngươi...

Ba tên tráng hán gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly và Tiêu Kỳ, hoảng sợ và phẫn nộ pha tạp, ánh mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin được.

Sở Ly đánh giá bọn họ, nói:

- Người vô tội chết ở trên tay các ngươi nhiều biết bao nhiêu, cho nên phế bỏ mệnh môn của các ngươi đã xem như là khách khí rồi!

Tiêu Kỳ nói:

- Triều đình không bắt được bọn họ, cũng quá vô năng!

Ba tráng hán phẫn nộ, trong lòng thầm mắng to lòng dạ đàn bà là độc ác nhất. Thế nhưng cả ba gắt gao cắn chặt răng không cho mình nói chuyện, mạng nhỏ của bọn họ chỉ ở trong chớp mắt mà thôi. Nếu như nói thêm một câu, có khả năng bọn họ sẽ đổi ý, trực tiếp lấy đi tính mạng của mình.

Nhìn bọn họ lảo đảo bò lên lưng ngựa, hốt hoảng rời đi. Sở Ly lắc đầu nói:

- Tiểu thư, ngươi vẫn quá nhân từ.

Tiêu Kỳ nhìn hắn một chút:

- Không phải có ngươi sao!

Nàng đã nhìn ra Sở Ly động chân động tay, nhìn như chỉ phế bỏ võ công của bọn họ, kỳ thực đã làm trọng thương lục phủ ngũ tạng của bọn họ. Hậu kình liên miên không dứt. Có lẽ bọn họ không sống được bao lâu nữa sẽ nổ chết, phơi thây ở hoang dã.

Sở Ly cười nói:

- Loại người chuyên gieo vạ này, nếu đã gặp đương nhiên ta phải ra tay, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà.

Giết bọn họ chính là cứu vô số người vô tội. Cũng là thay trời hành đạo, theo hắn thấy, số người chết trong tay bọn chúng trên đường cũng ít nhất hai mươi lăm người, không thiếu người già trẻ em, võ công của bọn họ không tính là lợi hại, thế nhưng giả dối khó nắm bắt, vì vậy mới có thể tiêu dao cho tới bây giờ.

Tình cảnh này đối với hai người mà nói, chỉ là khúc nhạc dạo ngắn không đáng để nói đến, rất nhanh hai người lại tiếp tục lên đường.

Hai con ngựa thần tuấn phi phàm, tốc độ rất nhanh, sức chịu đựng cũng đủ, hơn nữa lại thêm nội lực của Sở Ly và Tiêu Kỳ phụ trợ. Tới giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ đã đến ngọn núi bên dưới Phượng Minh sơn.

Phượng Minh sơn là một mảnh sơn mạch liên miên không dứt, nếu không phải hai người có khinh công cao tuyệt thì cũng sẽ không tới nơi này để mò kim đáy biển tìm người.

Trước tiên bọn họ thu xếp ngựa, để trong một gia đình ở dưới chân núi, sau đó thi triển khinh công tiến vào Phượng Minh sơn.

Tiêu Kỳ vốn định tách ra khỏi Sở Ly, mỗi người tự tìm một khu vực, như vậy có thể nhanh hơn một chút. Thế nhưng Sở Ly kiên trì quyết định hai người cùng đi, đề phòng bị ám hại, bọn họ không phải là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cho nên cần phải càng cẩn thận hơn.

Cuối cùng Tiêu Kỳ cũng đồng ý, hai người đồng thời từ tây đi về phía đông, thâm nhập vào Phượng Minh sơn.

Sở Ly thôi động Đại Viên Kính Trí, chu vi ba dặm chung quanh đều ở trước mắt hắn. Phượng Minh sơn liên miên không dứt, ngọn núi không cao, hắn đi ở trên sườn núi, tất cả ngọn núi đều ở trước mắt, tất cả mọi thứ trên núi không có chỗ che giấu, từng cái đều hiện ra ở trong đầu.

Ánh nắng tươi đẹp chiếu qua song cửa, khiến cho trong thư phòng trở nên sáng sủa nhu hòa.

Tiêu Thiết Ưng đang ngồi đọc sách ở trong thư phòng.

Thời gian này hắn luôn nghiên cứu sử sách, muốn thao lược của mình tiến bộ hơn một chút, phủ Nhân Quốc Công hùng hổ doạ người, phủ Dật Quốc Công liên tục bại lui, nếu cứ tiếp tục như thế, phủ Quốc Công sẽ suy yếu ở trên tay hắn.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, âm thanh của Lâm Toàn truyền vào:

- Công tử, Nhị tiểu thư lại ngất rồi!

- Cái gì?

Tiêu Thiết Ưng đặt cuốn sách trên tay lên trên bàn, hắn vội vàng đứng dậy kéo cửa đi ra:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Khi tiểu thư uống thuốc bỗng nhiên hôn mê, Quách lão bảo ta tới báo cho đại công tử một tiếng, tình huống của tiểu thư không tốt lắm!

Lâm Toàn cúi đầu nói.

Sắc mặt Tiêu Thiết Ưng trắng bệch, vội vã đi ra ngoài, Lâm Toàn vội vã đi theo.

Hai người nhảy lên một cái thuyền nhỏ, thúc giục thuyền đi như gió, trong giây lát đã đi đến Ngọc Thi đảo, đi thẳng tới Thính phong lâu.

Bên trong đại sảnh lầu một của Thính phong lâu có mấy thị nữ đang đứng đó, sắc mặt lo lắng, nhìn thấy Tiêu Thiết Ưng vội vã đến, cả đám vội vàng cúi chào.

Tiêu Thiết Ưng phất tay một cái, sải bước lên lầu, Lâm Toàn cũng theo sát ở phía sau.

Quách Mộ Lâm đang đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Tiêu Thi đã hôn mê ở trên giường nhỏ, sắc mặt âm trầm, rất khó coi.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn lại, vội ôm quyền chào:

- Đại công tử.

- Nhị muội...

Tiêu Thiết Ưng vội hỏi:

- Không sao chứ?

- Không tốt lắm.

Quách Mộ Lâm lắc đầu nói:

- Dược lực không thể nào phát huy được hiệu quả, ta đã cho Nhị tiểu thư dùng Kỳ Nguyên đan, thế nhưng...

- Có Kỳ Nguyên đan, sẽ không có chuyện gì chứ?

Tiêu Thiết Ưng vội hỏi.

- Ài...

Quách Mộ Lâm thở dài nói:

- Hiện tại cho dù là Tạo Hóa Đan cũng vô dụng, Phong Nguyên chỉ trong thân thể của tiểu thư càng ngày càng lợi hại, ngăn cách dược lực tiến vào, không thể phát huy, ta bó tay, hết cách rồi!

- Vậy không có biện pháp nào khác hay sao?

Tiêu Thiết Ưng vội hỏi:

- Tam muội đã đi tìm Dẫn Lôi đao, rất nhanh sẽ trở về, có kiên trì được tới lúc đó hay không?

- Không kịp.

Quách Mộ Lâm cười khổ:

- Trừ phi Dẫn Lôi đao có mặt ở đây ngay lúc này, bằng không...  Ài, mà cho dù Dẫn Lôi đao đến lúc này cũng không có tác dụng.

- Nhị muội còn bao nhiều thời gian nữa?

Tiêu Thiết Ưng ngồi xuống trước giường, vuốt vuốt khuôn mặt dù trắng xám những vẫn xinh đẹp kinh người của Tiêu Thi, lòng đau như cắt.

Quách Mộ Lâm than thở:

- Sợ rằng sẽ không qua được đêm nay.

- Đêm nay?

Tiêu Thiết Ưng lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Quách Mộ Lâm âm trầm gật gù:

- Là ta vô năng!

- Nói những lời này làm gì chứ?

Tiêu Thiết Ưng vung tay lên, cau mày nói:

- Nếu như hiện tại giải được Phong Nguyên chỉ, còn có thể cứu được nhị muội không?

Quách Mộ Lâm nhìn hắn, thở dài:

- Dựa vào tình hình này, không giải được Phong Nguyên chỉ.

- Vì sao?

Tiêu Thiết Ưng trầm giọng hỏi.

Quách Mộ Lâm nói:

- Muốn giải Phong Nguyên chỉ thì phải dùng một luồng khí trực tiếp đả thông chư huyệt quanh thân, lại không thể làm thương tổn tới các huyệt đạo còn lại. Muốn làm được như vậy cần khống chế nội lực tinh chuẩn mà cũng không thể tránh khỏi việc bị ngộ thương, hiện tại Nhị tiểu thư như vậy, chỉ cần hơi ngộ thương, nhất định sẽ trực tiếp mất mạng.

- Lâm Toàn, ngươi đi tìm Triệu cung phụng đến đây!

Tiêu Thiết Ưng nói.

- Vâng, công tử.

Lâm Toàn lên tiếng, lập tức rời đi.

Quách Mộ Lâm lắc đầu nói:

- Công tử, vô dụng.

- Không thử xem sao biết được.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Lẽ nào cứ để cho nó chờ chết như thế hay sao?

Quách Mộ Lâm thở dài:

- Bên Sở Ly... điều này cũng tại ta, ta vẫn ôm tâm tư may mắn, nên sớm bắt tay vào việc giải Phong Nguyên chỉ, không nên cổ hủ như vậy!

- Nên trách ta mới đúng!

Tiêu Thiết Ưng nhìn Tiêu Thi hôn mê bất tỉnh, tự lẩm bẩm:

- Người làm đại ca như ta không xứng, không thể chăm sóc tốt được cho Nhị muội!

Quách Mộ Lâm im lặng không nói.

Muốn trách thì chỉ có thể trách ông trời bất công, quá hà khắc đối với Nhị tiểu thư.

Lâm Toàn và Triệu Khánh Sơn vội vã chạy tới.

- Triệu lão, ngươi ra tay giải Phong Nguyên chỉ đi!

Tiêu Thiết Ưng quay đầu. Ôm quyền nói:

- Mặc kệ thế nào, chung quy phải thử một lần!

- Đại công tử, vô dụng thôi.

Quách Mộ Lâm vội hỏi.

Tiêu Thiết Ưng khẽ cắn răng:

- Giải Phong Nguyên chỉ là chết, chờ chết cũng là chết, không thử một lần, ta không cam lòng!

- Đại công tử, ta...

Vẻ mặt của Triệu Khánh Sơn có chút khó khăn.

Hắn đứng một chút đã nhìn ra được đầu mối, sợ là Nhị tiểu thư không tốt, cho nên đại công tử đang lấy ngựa chết làm ngựa sống. Nếu như mình thật sự không cứu được Nhị tiểu thư, khi đó đại công tử tất sẽ căm hận hắn, sao có thể không giận dữ được chứ?

Quách Mộ Lâm nói:

- Lão Triệu, Nhị tiểu thư không sống được quá đêm nay, cho dù không thành công thì cũng chỉ có một đêm, ngươi cứ thử một chút đi.

Triệu Khánh Sơn cười khổ nói:

- Lão Quách, cũng không thể để ta tự mình đưa Nhị tiểu thư đi đoạn đường chứ!

- Tiễn Nhị tiểu thư một đoạn đường cũng tốt.

Tiêu Thiết Ưng cắn răng oán hận nói:

- Chết sớm thì sớm ngày giải thoát, thân thể như thế này đã làm cho nhị muội chịu bao nhiêu khổ cực, cũng nên sớm giải thoát thôi!

- Đại công tử, ta...

Triệu Khánh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói:

- Thật sự một chút nắm chắc cũng không có.

- Cho dù hiện giờ ngươi có nắm chắc thì cũng vô dụng.

Quách Mộ Lâm hừ lạnh nói:

- Muộn rồi!

-... Vâng.

Triệu Khánh Sơn gật đầu.

Hắn âm thầm kêu khổ. Nếu như đã không có hi vọng, vì sao còn muốn hắn thử cơ chứ.

Hắn đi tới trước giường, nhìn gương mặt trắng xám mà xinh đẹp làm cho người ta thương tiếc. Đây là một khuôn mặt đủ để điên đảo chúng sinh, nhưng... từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, Nhị tiểu thư cũng không chạy thoát được khỏi vận mệnh của mình.

Nghĩ tới đây, hắn đã hạ quyết tâm, dù sao ra tay cũng tốt hơn là không ra tay. Nói không chừng thật sự sẽ có kỳ tích.

Hắn đã cẩn thận nghiên cứu qua Phong Nguyên chỉ, biết phải một hơi trùng kích huyệt đạo nào, một vài hình ảnh nội lực xung kích lưu chuyển ở trong đầu. Hắn lẳng lặng đứng điều tức vận công, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất.

Đám người Tiêu Thiết Ưng nín thở ngưng thần, không nhúc nhích nhìn hắn.

Một lát sau, Triệu Khánh Sơn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt như điện, hai hàng lông mày run run như bị gió thổi, bàn tay phải của hắn nhẹ nhàng vỗ trên đỉnh đầu của Tiêu Thi.

- Ầm!

Trong tiếng vang trầm thấp, thân thể Tiêu Thi rung động, lập tức ‘phụt’ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lại trắng đi mấy phần, mơ hồ có khí xanh, không nhúc nhích, khí tức dần dần yếu đi.

- Phốc!

Triệu Khánh Sơn đột nhiên phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về phía sau, ngồi phịch xuống dưới đất.

Tiêu Thiết Ưng vội vã nhìn về phía Tiêu Thi.

Quách Mộ Lâm cũng lắc mình đến bên cạnh Tiêu Thi, thăm mạch của nàng, lại thăm dò khí tức của nàng, sắc mặt trở nên nặng nề.

Tiêu Thiết Ưng vừa nhìn sắc mặt của hắn đã biết chuyện không ổn.

- Nhị muội...

Âm thanh của Tiêu Thiết Ưng run rẩy, giọng nói khô khốc rất khó nghe.

Quách Mộ Lâm lắc đầu một cái, nói:

- Đại công tử, nén bi thương!

- Không thể nào! Không thể nào!

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu, dùng sức phất tay:

- Không thể nào!

Quách Mộ Lâm chỉ thở dài không nói lời nào, sắc mặt nặng nề.

Tiêu Thiết Ưng tiến lên vuốt vuốt mặt của Tiêu Thi, vẫn còn ấm áp, sờ vào mũi nàng cũng đã không còn hít thở, không nhúc nhích, chẳng khác nào đã ngủ thiếp đi.

- Nhị muội, tỉnh lại đi!

Tiêu Thiết Ưng nhẹ nhàng lay bả vai nàng, ôn nhu nói:

- Mở mắt ra nhìn đại ca!

- Nhị muội! Nhị muội!

Tiêu Thiết Ưng chưa từ bỏ ý định lay lay bả vai nàng, nhẹ giọng nói:

- Đừng có bỏ rơi đại ca, đại ca sẽ cứu muội! Nhất định đại ca sẽ không bỏ muội, nhất định sẽ cứu muội!

- Đại công tử...

Lâm Toàn thấp giọng nói.

- Đi ra! Các ngươi đều đi ra cho ta!

Tiêu Thiết Ưng quay đầu quát lên:

- Đừng quấy rầy Nhị muội nghỉ ngơi!

Quách Mộ Lâm vung tay, đứng dậy ôm quyền một cái rồi đi ra ngoài.

Lâm Toàn chần chờ, có chút lo lắng nhìn Tiêu Thiết Ưng, lại nâng Triệu Khánh Sơn dậy rồi chậm rãi lui ra khỏi lầu ba.

Tiêu Thiết Ưng nắm chặt tay của Tiêu Thi, nhẹ giọng nói chuyện, dường như đang sợ quấy rối nàng:

- Nhị muội, có nhớ lời dặn dò của mẫu thân trước khi người xuôi tay không? Người bảo muội phải nghe lời đại ca, bảo đại ca phải chăm sóc muội cho tốt, không cho phép muội phải chịu oan ức.

- Đại ca mang muội đi hái hoa sen, bắt bướm, khi đó muội cười vui biết bao nhiêu!

- Khi đó đại ca đã lập lời thề, muốn làm cho muội muội trở thành người hạnh phúc nhất thiên hạ, không buồn không lo, vui vẻ sống đến hết đời!

- Thế nhưng đại ca vô năng, không làm được, đã để muội phải chịu quá nhiều đau khổ, đại ca có lỗi với muội, có lỗi với muội!

- Ta là Quốc Công tương lai, thế nhưng như vậy thì có lợi ích gì chứ? Không cứu được muội muội của ta, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn muội chịu khổ!

- Ta tình nguyện đổi thân thể cho muội, tình nguyện chính bản thân mình bị khổ cũng không muốn để muội phải chịu tội... Nhị muội, mở mắt ra nhìn đại ca đi, đừng không để ý tới đại ca như vậy chứ!

- A…

Tiêu Thiết Ưng ngửa mặt lên trời thét dài, cửa sổ run run, tiếng thét vang vọng toàn bộ Ngọc Thi đảo.

Dưới lầu, đám người Lâm Toàn liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài.

Tiêu Thiết Ưng bi ai muốn chết, cúi đầu nhìn khuôn mặt dần dần mất đi thần thái của Tiêu Thi, tay run rẩy nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe miệng của nàng, lại ôm chặt nàng, muốn sưởi ấm cho nàng, không muốn để cho thân thể nàng trở nên lạnh lẽo.

- Phanh!

Từ trong ngực hắn có hai khối ngọc bội rớt xuống.

Một khối ngọc bội hoàn chỉnh vỡ ra làm hai, giống như bị sắt chém, khiến cho khối ngọc bội này bị cắt thành hai khối hoàn chỉnh.

- A …

Tiêu Thiết Ưng lần nữa ngửa mặt lên trời thét dài, như con sói bị thương.

- Phanh!

Trong ngực có hai khối ngọc bội rớt xuống.

Thân thể Tiêu Kỳ đột nhiên dừng lại, khuôn mặt xưa nay vẫn bình tĩnh đột nhiên đại biến.

Sở Ly nhẹ nhàng xoay người lại.

Hai người đang đạp lên trên ngọn cây mà đi, tìm kiếm Dẫn Lôi đao, Phượng Minh sơn tĩnh lặng thâm u, cũng không có người nào ở, bọn họ không thu hoạch được gì.

Tiêu Kỳ đáp xuống cây, cầm lấy hai khối ngọc bội, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

- Tiểu thư, sao vậy?

Sở Ly không rõ vì sao đối phương lại như vậy.

Tiêu Kỳ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn.

- Tiểu thư?

Sở Ly nhẹ giọng kêu.

Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ khôi phục lại bình tĩnh, đưa ngọc bội cho Sở Ly:

- Đây là đồng mệnh ngọc, bốn người huynh muội chúng ta, nếu như có người chết đi thì ngọc bội sẽ nứt ra.

- Chết đi?

Sở Ly cau mày nói:

- Là Tứ công tử gặp nguy hiểm?

Tiêu Kỳ lắc đầu:

- Là nhị tỷ.

Sắc mặt của Sở Ly hơi thay đổi, vội hỏi:

- Không thể nào?... Lúc chúng ta đi, Nhị tiểu thư còn rất tốt, tuy tuổi thọ của nàng không nhiều, nhưng còn chưa tới đường cùng mà.

- Là nhị tỷ.

Tiêu Kỳ chậm rãi lắc đầu:

- Ta có thể cảm giác được, là nhị tỷ đã đi rồi!

- Không thể nào.

Sở Ly trầm giọng nói.

Tiêu Kỳ đưa tay chống vào thân cây, không để cho thân thể của mình mềm nhũn mà ngã xuống.

Sở Ly ngửa đầu nhìn bầu trời, thở dài nói:

- Lẽ nào thật sự là người tính không bằng trời tính sao?

Tiêu Kỳ nói:

- Không cần tìm Dẫn Lôi đao nữa, trở lại gặp nhị tỷ đi.

Sở Ly nói:

- Ta sẽ đưa tiểu thư về.

- Đi.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly ôm thân thể mềm mại của nàng, lóe lên rồi biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở bên ngoài hai dặm.

Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Kỳ:

- Có chịu được không?

- Ngươi cứ đi là được rồi, không cần phải để ý đến ta.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly gật đầu, lần nữa biến mất ở tại chỗ, kế tiếp xuất hiện đã ở bên ngoài hai dặm.

Trong lòng hắn mờ mịt mà phiền muộn, không nghĩ tới người và người lại mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, chung quy hắn vẫn không thể cứu được Nhị tiểu thư.

Hắn tự trách mình, cho dù không hoàn toàn chắc chắn thì cũng nên thử xem, lén lút cho giải cho Nhị tiểu thư là được rồi, cần gì phải nghe theo Đại công tử. Bởi vì dù thất bại thì cùng lắm cũng chỉ có kết cục như vậy mà thôi.

Thân thể hắn lập lòe, trong lòng phiền muộn, đầu lóe lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Thi, cảm giác đau đớn trong lòng càng ngày càng nặng.

Cảnh tượng trước mắt Tiêu Kỳ vặn vẹo, cảm giác khó chịu xuất hiện, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt lại vẫn không có thể nào loại bỏ được loại cảm giác này, mà nó càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng nàng không nhịn được, vội vàng vỗ vai Sở Ly một cái.

Sở Ly buông ra nàng, nàng khom lưng đón gió nôn mửa ở đỉnh của một ngọn núi.

- Tiểu thư, ta đi trước một bước nhé.

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ nắm khăn lụa lau lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ta có thể đi được!

Sở Ly lắc đầu một cái.