Tiêu Kỳ nói:
- Hắn luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, cần cảm nhận thế của linh hổ!
- Hắn dám động vào xương hổ?
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu:
- Đừng làm bừa, hắn là nhân tài, đừng hủy hoại!
- Bạch Hổ Luyện Dương Đồ của hắn đã có chút thành tựu, nếu có xương hổ sẽ tiến bộ nhanh hơn, nếu không e là chỉ dừng lại tại đây thôi, như vậy rất đáng tiếc!
- Được đấy, luyện được cả Bạch Hổ Luyện Dương Đồ!
- Hắn cũng khá may mắn, gom đủ được hai quyển thượng hạ!
Tiêu Thiết Ưng thở dài, hắn cũng luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, đáng tiếc không tìm được phương hướng, không luyện được.
Bây giờ xem ra, thiên phú võ học của Sở Ly đúng là xuất chúng, hơn cả tam muội, thật hiếm có, đích thực đáng được dốc sức bồi dưỡng.
Hắn là trưởng tử của phủ Quốc Công, đương nhiên sẽ không đi đố kị, ngoài ngưỡng mộ ra còn càng phải coi trọng Sở Ly, người tài như vậy không thể tận dụng thì đúng là tội lỗi, phủ Quốc Công muốn lớn mạnh thì phải dùng thật tốt người tài.
- Đại ca…
Tiêu Kỳ nói:
- Mảnh xương hổ đó để lại cũng vô dụng, không thể cho vào thuốc, cũng không dám chạm vào, chi bằng hãy cho hắn!
- Hắn dùng được sao?
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Sát khí ngút trời, nếu hắn chạm vào sợ sẽ tiêu đời luôn!
- Phật pháp của hắn tinh thâm, có cảm ứng nhạy bén với nguy hiểm, nếu nguy hiểm sẽ tránh được.
Tiêu Kỳ nói:
- Đại ca không nỡ phải không?
- Ai nói ta không nỡ!
Tiêu Thiết Ưng xua tay, hậm hực nói:
- Được rồi, cho hắn!
Tiêu Kỳ mỉm cười.
Tiêu Thiết Ưng thở dài, nghiến răng để bớt xót của:
- Nhưng nhất định phải nói rõ với hắn, thứ này không phải trò đùa đâu!
- Đương nhiên rồi!
Tiêu Kỳ mím môi cười:
- Thực ra đại ca vẫn đang tiếc rẻ phải không?
Tiêu Thiết Ưng bực bội trừng mắt nhìn nàng:
- Muội cứ cười ta đi!
- Mảnh xương hổ này sao có được vậy?
- Ai biết được chứ!
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:
- Trước đây ta từng hỏi phụ thân, phụ thân nói người cũng không biết.
- Nhưng cả thiên hạ chỉ có một mảnh xương linh hổ này phải không?
Tiêu Kỳ nói.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Chắc là do vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần nào đó mang về từ Thập Vạn Đại Sơn, nói không chừng còn có nhiều mảnh.
- Mang thêm nữa sẽ khiến linh hổ tìm tới.
Tiêu Kỳ nói:
- Võ giả cảnh giới Thiên Thần cũng không dám.
- Nhỡ có mấy cao thủ cảnh giới Thiên Thần thì sao?
- Đại ca đừng cãi cố nữa!
- Vì thế, xương hổ rất hiếm có.
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu than thở:
- Tuy nhiên Sở Ly có thể tìm lại Trường Sinh Thảo, cứu mạng nhị muội, quan trọng hơn một mảnh xương hổ nhiều!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi hậu hoa viên tới sảnh chính.
Tiêu Thiết Ưng còn chưa ngồi xuống đã lớn tiếng gọi:
- Lâm Toàn! Lâm Toàn!
- Công tử!
Lâm Toàn râu tóc bạc phơ, da mặt hồng hào xuất hiện, cười tít mắt nói:
- Công tử có sai bảo gì?
- Hãy mang mảnh hổ cốt trong nội khố ra đây!
Tiêu Thiết Ưng nói.
- Vâng!
Lâm Toàn đáp một tiếng rồi quay người bước đi.
Tiêu Thiết Ưng chỉ vào ghế thái sư, Tiêu Kỳ ngồi xuống.
Tiêu Kỳ trầm ngâm một lát, nói:
- Đại ca, nếu như Sở Ly nói đúng thì sao?
- Cái gì?
Tiêu Thiết Ưng sững người, sau đó lập tức nhớ ra, lắc đầu bật cười:
- Phong Nguyên Chỉ?
Tiêu Kỳ chậm rãi nói:
- Sở Ly rất tự tin với phán đoán của mình.
Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:
- Xem ra muội càng lúc càng tin tưởng hắn, đó không phải là một việc tốt, nói thế nào đi nữa hắn cũng chỉ là thuộc hạ, cần phải đề phòng, không thể tin tưởng tuyệt đối!
- Muội hiểu!
Tiêu Kỳ gật đầu.
Nàng rất hiểu thuật dùng người, bản tính con người vốn ác độc, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Nếu đúng là Phong Nguyên Chỉ thì tìm người hóa giải, không có gì to tát cả!
Tiêu Kỳ nhíu mày trầm ngâm, Phong Nguyên Chỉ đâu dễ dàng hóa giải.
Lâm Toàn nhanh chóng về lại đại sảnh, hai tay dâng lên một chiếc hộp nhỏ màu đen, kích thước giống như hộp đựng trang sức châu báu:
- Công tử!
Tiêu Thiết Ưng cầm lấy giao cho Tiêu Kỳ:
- Đây chính là xương hổ, nhớ là phải nói rõ ràng với hắn, nhất định không được chạm vào!
- Được!
Tiêu Kỳ đáp một tiếng:
- Hắn đâu ngốc vậy!
- Ta sợ hắn cao ngạo, không chịu khuất phục, nếu chạm vào bị sát khí xuyên qua người, hắn có lợi hại đến mấy e rằng cũng phải chết.
Tiêu Thiết Ưng nói.
Tiêu Kỳ cười nói:
- Đại ca, Sở Ly chiêu mộ Tưởng Hòe vào phủ rồi.
- Sao…?
Tiêu Thiết Ưng sững người, sắc mặt sa sầm.
Tiêu Kỳ nói:
- Đại ca muốn xử lý Tưởng Hòe thế nào?
Tiêu Thiết Ưng hít thở vài hơi.
Trước ngày hôm nay, hắn thực sự muốn băm vằm Tưởng Hòe, Trường Sinh Thảo đã mất lại tìm về được khiến cơn giận của hắn giảm đi một nửa, nhưng nghe tới cái tên Tưởng Hòe hắn vẫn cảm thấy rất bực bội, lửa giận không thể dập tắt.
Tiêu Kỳ nói:
- Lẽ nào đuổi ra khỏi phủ.
- Linh tinh!
Tiêu Thiết Ưng nổi giận trừng mắt nhìn nàng:
- Khinh công của hắn vô cùng lợi hại, có thể quy thuận phủ ta đương nhiên không thể bỏ lỡ!
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
- Tên tiểu tử Sở Ly quả nhiên có chút bản lĩnh.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Tưởng Hòe cao ngạo như vậy, đâu thể dễ dàng quy thuận phủ ta!
Tiêu Kỳ nói:
- Hắn có thể nhìn thấu nhân tâm, tìm nhược điểm để công hạ tâm lí phòng thủ của đối phương.
- Không vội sắp xếp, để Tưởng Hòe tự chọn.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Gã Sở Ly này chắc chắn sẽ thuyết phục Tưởng Hòe gia nhập Thiên Linh viện!
Tiêu Kỳ khẽ cười:
- Rất có thể.
Lâm Toàn bưng hai chén trà lên, cúi người đứng sang một bên.
Tiêu Kỳ nói với Lâm Toàn:
- Lâm Toàn, ngươi đã lớn tuổi rồi, nên an hưởng tuổi già, hãy tới Diễn Võ đường làm cung phụng!
Lâm Toàn cười nói:
- Đa tạ tam tiểu thư quan tâm, ta là kẻ hèn mọn, nghỉ ngơi sẽ thấy khó chịu, chân tay vẫn linh hoạt, hầu hạ đại thiếu gia, tâm trạng sẽ thoải mái.
- Ài…
Tiêu Kỳ lắc đầu.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Không có Lâm Toàn bên cạnh ta sẽ không quen! Những nha đầu kia chân tay lóng ngóng, ngứa mắt!
Tiêu Kỳ nói:
- Những nha đầu đó đâu tỉ mỉ bằng Lâm Toàn!… Nhị tỉ cũng nên tìm một người!
- Tính tình muội ấy như vậy, vừa ý ai được chứ?
Tiêu Thiết Ưng thở dài.
Tiêu Kỳ lắc đầu:
- Không có nha hoàn thân cận hầu hạ sao được, không tiện chút nào.
Bên cạnh Tiêu Thi không có nha hoàn thân cận, chỉ có một đám nha hoàn hầu hạ, tính cách nàng lại cổ quái, không thích có người ở bên cạnh, thích sống một mình, tự do tự tại, nên có rất nhiều điều bất tiện.
Giống như nàng còn có Tô Như, những việc vặt vãnh không cần quan tâm, Tô Như có thể giúp nàng lo liệu, nàng chỉ cần chuyên tâm tu luyện và xử lý việc trong phủ.
Những việc vặt vãnh nếu vẫn cần sai bảo từng việc một sẽ rất mệt, nhị tỉ thì lại thích làm như vậy.
- Mấy nha hoàn bên cạnh muội ấy cũng có năng lực.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Muội ấy không thích có người bên cạnh, tìm người cũng phí công vô ích thôi.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Đột nhiên Tiêu Thiết Ưng mở to mắt:
- Tam muội, không lẽ muội muốn nói, điều Lâm Toàn sang cho nhị muội đấy chứ?
- Đại ca có chịu không?
Tiêu Kỳ mím môi cười.
Tiêu Thiết Ưng vội lắc đầu:
- Không được, không được.
- Vậy thì thôi.
Tiêu Kỳ nói:
- Đại ca, chiều hãy cho nhị tỉ uống Trường Sinh Thảo, muội về trước đây.
- Đi đi, đi đi!
Tiêu Thiết Ưng xua tay không mấy vui vẻ.
Lời của nàng ta làm nhiễu loạn tâm tư của hắn, hắn đưa mắt nhìn Lâm Toàn lắc đầu, dù thế nào đi nữa Lâm Toàn là đàn ông, lớn tuổi cũng vẫn là đàn ông, người thân cận của nhị muội nhất định phải là nữ.
Sở Ly đang luyện công trong tiểu đình, mường tượng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, Tiêu Kỳ và Tô Như mở cửa đi thẳng vào tiểu đình, ngồi đối diện với hắn, Tô Như đặt một chiếc hộp đen lên bàn đá.
Sở Ly chắp tay chào, hiếu kì nhìn hộp đen.
- Ngươi thăng lên một phẩm, tam phẩm rồi… Trong này là một mảnh xương linh hổ.
Tiêu Kỳ nói:
- Sát khí khủng khiếp, nhất định không được chạm vào!
- Xương hổ?
Sở Ly ngạc nhiên.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu nói:
- Đây là phần thưởng cho ngươi lấy lại được Trường Sinh Thảo, chắc sẽ có tác dụng cho ngươi luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
Sở Ly khẽ mở hộp màu đen ra, sát khí liền giống như một con mãnh hồ chồm tới.
Sở Ly vui mừng hớn hở đóng nắp hộp lại, chắp tay cám ơn thêm lần nữa.