Trưa hôm nay, Sở Ly đột nhiên gõ vào khoang xe.

Tiêu Kỳ cưỡi ngựa bước tới bên cạnh khoang xe của hắn, hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì vậy?

- Tiểu thư, ta cảm thấy không yên tâm, hãy bắt một người phủ Nhân Quốc Công hỏi thử xem.

Sở Ly nói.

- Ngươi lo lắng Lục Ngọc Dung sẽ đối phó với Trùng Minh thành sao?

- Rất có thể.

- Yên tâm đi, đại ca sẽ không mắc mưu đâu.

- Hãy cứ hỏi thử xem sao.

- … Được thôi.

Tiêu Kỳ gọi người tới dặn dò hai câu, chả mấy chốc đã bắt được một thám tử ở phía sau nửa dặm.

Đoàn người dừng lại, mọi người ngồi dưới một rừng cây nghỉ ngơi.

Sở Ly được dìu xuống xe ngựa, ngồi trên một tảng đá xanh, trước mặt là một nam tử trung niên, tướng mạo bình thường, đứng giữa đám đông không có bất cứ điểm bất thường nào, gã đang cúi đầu đứng đó không nhúc nhích.

Tiêu Kỳ đứng bên cạnh Sở Ly, lạnh lùng liếc nhìn nam tử trung niên:

- Ngươi là người của phủ Nhân Quốc Công, không cần phủ nhận, hãy thành thực khai báo ta sẽ thả ngươi đi!

Nàng đích thân thẩm vấn, một là vì nàng là tam tiểu thư của phủ Quốc Công, nói lời sẽ giữ lời, nói sẽ thả gã ta đi đối phương sẽ tin, hơn nữa cũng muốn nhìn rõ suy nghĩ của đối phương để lấy thông tin chính xác nhất.

- Đúng.

Gã đàn ông trung niên nói nhỏ:

- Tại hạ đúng là hộ vệ của phủ Nhân Quốc Công.

- Tôn tính đại danh.

Tiêu Kỳ ôn tồn nói.

- Tại hạ Hồ Nhân.

Gã lập tức trả lời.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

- Đây là tên họ thật của ngươi sao?

- Đúng vậy!

Nam tử trung niên vội nói:

- Không dám giấu diếm, tại hạ đích thực là Hồ Nhân.

Tiêu Kỳ bình tĩnh nhìn gã, sau đó đưa mắt ra hiệu cho một hộ vệ ở bên cạnh.

Hộ vệ trẻ tuổi bước tới, đánh mạnh một chưởng vào sau lưng nam tử trung niến khiến gã ngã nhào, sau đó giẫm lên tay phải của gã, lạnh lùng nói:

- Chán sống rồi sao, dám lừa gạt tam tiểu thư!

Nam tử trung niên nằm bò trên mặt đất, mặt dính đầy bùn đất và cỏ khô, gã cố gắng ngẩng đầu kêu lên:

- Không dám, ta thực sự tên là Hồ Nhân!

Tiêu Kỳ lắc đầu không nói gì.

Hộ vệ trung niên ấn mạnh chân, tiếng “rắc, rắc” vang lên, tay phải gãy vụn.

- A…

Hộ vệ trung niên kêu lên thảm thiết, khiến chim chóc trong rừng sợ hãi bay đi.

Sở Ly bịt miệng ho một tiếng, càng giống với người bị trọng thương chưa lành, hắn lắc đầu thở dài:

- Sao phải khổ vậy, chỉ là hỏi mấy vấn đề bình thường, không cần thiết phải giở trò, cho dù Lục Ngọc Dung biết ngươi khai ra cũng không làm khó ngươi.

- Những gì ta nói đều là thật!

Hộ vệ trung niên tỏ vẻ cầu khẩn, bộ dạng dáng thương:

- Ta không nói dối!

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

- Phế tay trái luôn đi!

- Vâng, tam tiểu thư!

Hộ vệ trẻ tuổi đáp lời, mặc kệ gã trung niên giãy giụa kêu gào, thuận thế giẫm gãy tay trái của gã.

Tiêu Kỳ nói:

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn, lần sau sẽ phế võ công của ngươi!… Lục Ngọc Dung đi đâu rồi?

- Không biết!

Gã đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt, hai tay đã bị giẫm gãy, không còn chút sức lực nào, giọng nói khàn đục, thở than:

- Ta chỉ là một tiểu lâu la, làm sao biết được hành tung của tiểu thư!

- Vậy cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì sao?

Tiêu Kỳ nói.

- Bọn họ đã rút về phủ Quốc Công rồi!

Nam tử trung niên dứt khoát đáp lời.

Gã nhìn thấy sự quyết tâm của Tiêu Kỳ, lần sau thực sự sẽ phế võ công, vậy thì sẽ mất hết mọi thứ, sống không bằng chết!

Tiêu Kỳ nhìn gã lắc đầu:

- Xem ra ngươi không muốn võ công nữa rồi!

Nam tử trung niên vội vàng lớn tiếng nói:

- Ta xin thề với trời, nếu ta nói dối sẽ bị đao kiếm phanh thây không được chết một cách tử tế!

Tiêu Kỳ nói:

- Phế bỏ hắn!

- Vâng, tam tiểu thư!

Hộ vệ trẻ tuổi giậm chân lên đan điền của gã trung niên không hề do dự.

- Ta nói, ta nói!

Gã trung niên vội vàng kêu lên.

Tiêu Kỳ không nói gì.

Hộ vệ trẻ tuổi nhấn chân thật mạnh, gã trung niên kêu lên tuyệt vọng, trợn trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ, ánh mắt thù hận như muốn xuyên thấu nàng.

Tiêu Kỳ bình tĩnh xua tay:

- Vứt ra ven đường.

Hộ vệ trẻ tuổi xách gã trung niên như xách một con chó vứt ra ven đường, sau đó quay lại không nói lời nào.

Mọi người đều bị Tiêu Kỳ làm cho chấn động, hành động nhẹ nhàng.

Sở Ly nói:

- Xem ra Lục Ngọc Dung vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Ừ.

Tiêu Kỳ khẽ gật đầu:

- Tới nước này rồi mà vẫn chưa từ bỏ… Sự thông minh của ả đi đâu cả rồi?

Hai người đều có thể nhìn thấu nhân tâm, nam tử trung niên kia nói dối. Trong tình hình như vậy vẫn rất trung thành, loại người này phế bỏ là thích hợp nhất, vừa không còn uy hiếp vừa tha mạng cho gã.

Sở Ly cười nói:

- Điều động nhiều cao thủ Thiên Ngoại Thiên như vậy mà không thành công, chắc ả ta không cam tâm, ả ta cũng là người!

Truy.ện được. dịch trực ti.ếp tại.iREAD

Đôi mắt trong veo của Tiêu Kỳ nhìn lên mặt hắn:

- Có thể tìm thấy bọn họ không?

Nàng biết Sở Ly thông minh nhạy bén, có thể gặp điều tốt lành tránh điều không may, có thể cảm nhận được nguy hiểm, thông qua loại cảm ứng với nguy hiểm này chắc có thể tìm được đám người Lục Ngọc Dung.

Sở Ly trầm ngâm:

- Muốn phản khách thành chủ sao?

- Chủ động xuất kích một lần chắc sẽ khiến Lục Ngọc Dung từ bỏ ý định.

- Cũng đúng… Được thôi, để ta thử xem sao.

Tiêu Kỳ nói:

- Ta đi cùng ngươi.

Sở Ly nhìn nàng, không phản đối.

Tiêu Thi và mọi người lại lên đường, hộ vệ theo sát bảo vệ, Sở Ly và Tiêu Kỳ lặng lẽ rời khỏi đoàn người, thi triển khinh công xuyên qua rừng cây.

Một khắc sau, Sở Ly dừng lại trước một sơn cốc, chỉ vào trong sơn cốc rậm rạp xanh tươi.

Tiêu Kỳ ngạc nhiên:

- Bọn họ ở trong đó sao?

Sở Ly gật đầu:

- Chắc tới tám chín phần, nơi đó nguy hiểm nhất.

Trong đầu hắn đã nhìn thấy tình hình trong sơn cốc, sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên đều ở trong đó, đáng tiếc không có Lục Ngọc Dung. Mặc dù hắn chưa gặp Lục Ngọc Dung bao giờ nhưng nếu ả ta ở đó hắn sẽ nhận ra.

Sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên nghỉ ngơi trong rừng cây của sơn cốc, tinh thần uể oải.

- Tiểu thư, ra tay thật sao?

- Ừ.

Được thôi, vậy tiểu thư đi trước một bước, ta dẫn bọn chúng tới!

Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng không buồn phản bác, quả quyết phủ định.

Sở Ly cười nói:

- Khinh công của ta lợi hại, bọn họ không đuổi kịp được.

- Ngươi đi gọi Triệu lão và mọi người tới!

- Bọn họ vừa tiến lại gần, đối phương sẽ cảnh giác, rất khó mai phục!

Sở Ly nói.

Cao thủ Thiên Ngoại Thiên có trực giác đối với nguy hiểm, rất khó mai phục, đối phương muốn né tránh giao chiến sẽ rất khó bắt được, trừ khi giống như tình hình Tiêu Thi, bị ép tới không còn đường nào khác.

Hiện nay Sở Ly đã hiểu rõ dự định của Lục Ngọc Dung, mục đích của cô ta không phải giết Tiêu Thi mà là giết Triệu Khánh Sơn và mọi người, tiêu hao thực lực của phủ Dật Quốc Công, giết một cao thủ Thiên Ngoại Thiên là hiệu quả nhất.

Nhìn giống như muốn đối phó với Tiêu Thi, che mắt người phủ Dật Quốc Công, giống như nước sôi luộc ếch, thực lực của phủ Dật Quốc Công sẽ suy yếu dần, cuối cùng bị phủ Nhân Quốc Công ức hiếp.

Tiêu Kỳ nhíu mày không cam tâm.

Sở Ly nói:

- Tiểu thư, hãy để ta!

Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu:

- Đừng làm bừa!

Sở Ly cười nói:

- Ta đánh không lại sẽ bỏ chạy, không vấn đề gì cả!

Hắn nói xong không đợi Tiêu Kỳ lên tiếng liền biến mất khỏi vị trí cũ, khi xuất hiện trở lại đã đứng trong rừng cây của sơn cốc.

“Phụt!” một tiếng, một luồng hàn quang phóng về phía Tịch Vụ - thủ lĩnh của sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên phủ Nhân Quốc Công.

Tịch Vụ dáng người thấp bé gầy gò, không giống với cao thủ đỉnh cấp mà giống với lão nông làm ruộng hơn.

Trong lòng hắn dấy lên dấu hiệu cảnh giác, né người tránh né nhưng tốc độ của phi đao quá nhanh, lướt qua vai hắn để lại một vết thương dài, máu tươi chảy ra.

- Ai?

Tịch Vụ ôm vai, sắc mặt sa sầm, từ lúc hắn cảnh giác tới lúc hắn né tránh, thời gian ngắn tới mức không kịp phản ứng.

Sở Ly vụt biến mất, xuất hiện bên cạnh Tiêu Kỳ nói nhỏ:

- Mau đi thôi!

Tiêu Kỳ và hắn thi triển khinh công bay đi, sáu bóng người bay ra khỏi sơn cốc, đám người Tịch Vụ điên cuồng đuổi theo, đuổi tới bên này theo trực giác.

Sở Ly thấy tình hình không ổn, nói nhỏ:

- Tiểu thư, đắc tội rồi!

Nói xong hắn đưa tay ôm lấy eo Tiêu Kỳ, vụt biến mất khỏi vị trí cũ.

Tiêu Kỳ vừa định giãy giụa thì cảnh vật trước mắt cong queo, toàn thân bị áp lực vô hình cực lớn đè xuống khiến nàng không thể cử động, một lát sau trước mắt sáng bừng, khôi phục lại ánh sáng, hai người đã ở trên đường lớn, không biết đã bay bao xa.

Nàng quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly buông tay, hơi ấm và cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay khiến hắn có cực kì không nỡ nhưng vẻ mặt vẫn mỉm cười như không có gì:

- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên đúng là đáng sợ, có thể đuổi theo kịp… Tuy nhiên bọn họ sẽ không dám làm bừa, ta đánh một tên bị thương rồi.

- Ngươi đánh hắn ta bị thương?

Tiêu Kỳ nhìn hắn.

Sở Ly cười tít mắt nói:

- Tầng thứ tư có thể thi triển tối đa Bích Hải Vô Lượng Công.

Tiêu Kỳ nói:

- Đã tới tầng thứ tư, ngươi vẫn không phải đối thủ của cao thủ Thiên Ngoại Thiên!

Nàng cũng chợt nhận ra, tầng thứ tư luyện mạch của Kim Cang Độ Ách Thần Công, kinh mạch cực kì dẻo dai, Bích Hải Vô Lượng Công sẽ như hổ thêm cánh, Bích Hải Vô Lượng Công cộng dồn thêm một tầng, uy lực tăng vượt bậc, giúp thực lực của hắn tăng mạnh!

- Đương nhiên!

Sở Ly cười nói:

- Tuy nhiên lần này bọn chúng không dám liều lĩnh trắng trợn nữa, sẽ ngoan ngoãn một chút!

- Hi vọng là vậy.

Tiêu Kỳ nói.