BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 15: Quyết Định Của Đường Mục Châu

Tám giờ rưỡi tối, tại lãnh địa công hội Phán Quyết.

“Vẫn chưa có tin tức gì của Chú Béo kia sao?” Huyễn Nguyệt cau mày hỏi.

“Tên đó vẫn không thèm trả lời thư của Song Song.” Tàn Dương đánh một vòng trong chợ đen rồi quay về, buồn bực đến hộc máu, “tui vẫn không tìm được thẻ Chú Béo làm ra. Nhưng có rất nhiều công hội đang lùng sục chợ đen, tui nghi là đám đó cũng đã mua được thẻ Võ Tòng rồi…”

“Đừng nóng.” Huyễn Nguyệt tỉnh táo lại, phân tích, “20 lá bài hắn ta làm không nhất định đều là Võ Tòng. Theo như nằm vùng báo về thì công hội Phong Hoa đang thu mua thẻ bài mỹ nhân. Tôi đoán là trước khi chế ra thẻ Võ Tòng thì hắn còn làm thẻ nhân vật mỹ nữ, kinh động tới công hội Phong Hoa.”

“Đúng ha!” Tàn Dương bỗng lấy lại tinh thần, “trước đó tui cũng nghe nằm vùng báo về, nói là Hồng Chúc đang muốn mua thẻ bài mỹ nữ số lượng lớn, còn cố tình mở ra quầy hàng thu mua thẻ mỹ nữ, có khả năng tấm thẻ mỹ nữ kia cũng do Chú Béo làm.”

“Mấy năm gần đây có rất ít tác giả chế tạo thẻ bài nhân vật lợi hại xuất hiện, có lẽ là hắn.” Huyễn Nguyệt sờ cằm ngẫm nghĩ, “có thể kinh động đến Hồng Chúc thì kỹ năng của tấm thẻ mỹ nữ kia chắc chắn không đơn giản, nói không chừng cũng là chỉ định chết tức thì. Vậy thì có thể giải thích thế này, ban đầu Chú Béo chế một lá mỹ nữ làm Hồng Chúc chú ý tới, thẻ Võ Tòng lại được Song Song mua, hai công hội đồng thời lùng sục chợ đen, mấy công hội khác nghe tin thì chạy tới tìm hiểu.”

“Hi vọng là thế, có lẽ thẻ Võ Tòng vẫn chưa bị rải khắp chợ đen.” Tàn Dương lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.

“Đúng rồi, cậu có nhớ ban đầu Đường Mục Châu đã ra mắt thế nào không?” Huyễn Nguyệt đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Đương nhiên là nhớ. Năm đó Đường thần chính là xuất hiện ở chợ đen, ban đầu anh ta làm một vài thẻ thực vật cấp thấp đem bán ở chợ đen, kết quả là rất được hoan nghênh, một đống người xếp hàng ở chợ đen mua thẻ của anh ta, tui nghe đồn đường lớn chợ đen năm đó gần như bị đám fan của anh ta dẫm nát…”

“Bán thẻ ở chợ đen.” Huyễn Nguyệt cắt lời huyên thuyên của hội phó, “cậu không thấy quen lắm sao?”

“!!!” Rốt cuộc Tàn Dương cũng phản ứng kịp, “ý của hội trưởng là, Chú Béo đang bắt chước Đường Mục Châu sao?”

“Không. Điều tôi càng lo hơn là Chú Béo này có khả năng biến thành Đường Mục Châu thứ hai.”

“…” Tàn Dương không tin nổi suy đoán của hội trưởng, “Đường Mục Châu thứ hai? Thiên tài chế thẻ? Chỉ với một tấm thẻ Võ Tòng này?!”

“Thẻ Võ Tòng quả thật rất bá, loại bài mang kỹ năng chỉ định chết tức thì rất khó làm, cần người chế tạo phải tập trung tinh thần cao độ mới có thể tạo được kỹ năng một chiêu liền chết. Tôi có một dự cảm không lành, có khả năng hắn ta sẽ tiếp tục làm ra nhiều loại thẻ nhân vật kỳ quái nữa, có thể là kỹ năng chỉ định chết tức thì nhắm vào các loại thẻ thần, hoặc là kỹ năng khác lạ nào đó…

Huyễn Nguyệt ngừng một chút, nhíu mày, biểu tình nghiêm túc đến đáng sợ: “Lúc trước Đường Mục Châu cũng giống như thế, ban đầu chỉ làm những tấm thẻ thực vật thường thường, nhưng về sau, với thiên phú xuất sắc, hắn lại hoàn thiện toàn bộ set thẻ thực vật đó —— đại thụ, dây leo, sen đá, hoa hòe, các loại thẻ bài lợi hại xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Đường Mục Châu nhanh chóng trở thành một trong những người chơi thẻ bài gốc xuất sắc nhất liên minh.

“Nhưng Đường Mục Châu có sư phụ chỉ dạy mà! Sư phụ của anh ta lại là…”

“Đúng là sư phụ hắn đã trợ giúp rât nhiều.” Huyễn Nguyệt dường như không muốn nhắc tới tên của người nào đó, trực tiếp ngắt lời đối phương, “Đường Mục Châu có thể xưng thần, quan trọng nhất vẫn là dựa vào thiên phú. Sau khi sư phụ hắn rời đi, thẻ bài hắn tạo ra vẫn mạnh như cũ là minh chứng rõ ràng nhất.”

“Anh thấy Chú Béo này cũng có thiên phú như Đường thần sao?” Tàn Dương nghe hội trưởng nói thì lòng càng thêm bất an.

“Ừm.” Huyễn Nguyệt khẳng định chắc chắn, “Chú Béo đã có thể tạo ra thẻ bài chỉ định chết tức thì chứng minh là chỉ số tinh thần của hắn cực kỳ cao, cậu nhìn tấm thẻ này đi, hắn vừa tập trung tinh thần vào “giết chết hổ dữ” vừa có thể xuất sắc hoàn thành hình vẽ Võ Tòng, tên này tuyệt đối không hề đơn giản.”

“…” Tàn Dương hoàn toàn không ngờ tới hôm nay chỉ dạo quanh chợ đen thôi đã có thể gặp được hạt giống tốt thế này.

“Nhanh chóng tìm hắn, tự đi tìm, nhất định phải tìm được trước công hội Phong Hoa!” Huyễn Nguyệt khẽ dặn dò.

Tàn Dương luôn cảm thấy cái tên “Chú Béo” này chính là để chọc cười, hắn bỏ qua sự kỳ quái trong lòng, nghiêm túc nói: “Được, tui sẽ tự đi tìm, sau khi tìm được thì dẫn hắn tới chỗ anh sao?”

“Để hắn trực tiếp đi gặp Nhiếp thần.”

“Hả? Nhiếp thần?”

“Chút nữa tôi sẽ đem thẻ Võ Tòng tới câu lạc bộ để Nhiếp thần xem, chắc chắn Nhiếp thần sẽ có hứng thú với tác giả của nó. Nếu có thể, cố gắng chiêu mộ Chú Béo này tới câu lạc bộ Phán Quyết chúng ta —— hành động phải thật nhanh, đừng để mấy công hội khác giựt trước!”

“Tui hiểu!” Tàn Dương thận trọng gật đầu, vội vã chạy đi tìm Song Song.

Song Song uể oải nói: “Chú Béo vẫn chưa trả lời thư của em.”

“Chẳng lẽ tên này không nhìn thấy thư sao?” Tàn Dương buồn bực, “em mau gửi lại thử! Nếu vẫn không trả lời thì cứ gửi liên tục!”

***

Tạ Minh Triết hoàn toàn không có thời gian quay về không gian cá nhân, vậy nên cũng không chú ý gì tới thư từ.

Tiểu quái ở hang động hắc ám cực kỳ nhiều, tốc độ cày kinh nghiệm cực nhanh, tới tám giờ rưỡi tối, Tạ Minh Triết đã lên được cấp 35.

Nhân vật max cấp là 70, thống nhất với thẻ bài cũng là 70.

Nhưng cấp 35 là một cửa ải quan trọng, nhân vật chỉ cần lên được cấp 35 thì đã có thể tiến được vào bí cảnh đoàn 10 người ở các sao tài nguyên, đồng thời có thể sử dụng thẻ 7 sao. Người có tiền sau khi lên được cấp 35 liền có thể trực tiếp mua thẻ 7 sao để tăng nhanh tốc độ thăng cấp.

Tề sư huynh và Tư Tư đều có tiền, trực tiếp tới khu buôn bán mua thẻ 7 sao.

Tạ Minh Triết không có tiền, thế là cậu tạm biệt hai người bạn, quay về không gian cá nhân tiếp tục làm thẻ.

***

Văn phòng câu lạc bộ Phong Hoa.

Tiết Lâm Hương đi qua đi lại, nhìn thấy Hồng Chúc đẩy cửa vào, lập tức nhíu mày hỏi: “Vẫn chưa tìm được sao?”

Hồng Chúc vô cùng bất đắc dĩ: “Em mở quầy hàng thu mua nhân vật mỹ nữ ở chợ đen, tưởng là sẽ dụ rắn khỏi hang, rốt cuộc chờ cả buổi chiều vẫn không thấy được người. Em đã phái người đi tìm kiếm khắp nơi, một khi tìm được thẻ gốc có logo “Nguyệt Bán” thì nhất định phải bắt được người mang về.”

Chân mày Tiết Lâm Hương càng nhíu chặt hơn: “Nói như vậy, vẫn chưa tra được tác giả “Nguyệt Bán” này là ai sao?!”

Hồng Chúc gật gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt: “Quầy hàng của ông chủ Trương người đến người đi rất nhiều, hắn căn bản không nhớ người bán thẻ tên gì. Nhưng hiện tại còn có một chuyện khó giải quyết, trừ em ra, toàn bộ công hội lớn như Phán Quyết, Lưu Sương Thành đều đang tụ tập ở chợ đen, em không biết bọn họ tới hóng chuyện hay là thật sự đã có người mua được thẻ Đại Ngọc, cũng tới chợ đen tìm kiếm tác giả.”

Tiết Lâm Hương: “…”

Nếu thật sự thẻ Đại Ngọc đã có người mua thì mùa giải tiếp theo Đường Mục Châu sẽ gặp phiền phức lớn.

—— Đại Ngọc chôn hoa, chỉ định thẻ hoa chết ngay lập tức, rốt cuộc làm thế nào mà tên thiên tài này lại tạo ra loại kỹ năng này được?

Trong tay tiểu Đường cầm một đống thẻ hoa, tất cả thẻ hoa nhìn thấy Lâm Đại Ngọc đều phải đối mặt với nguy hiểm bị bóp chết. Chẳng bao lâu nữa mùa giải sẽ bắt đầu, dù bây giờ có thay đổi set thẻ bài cũng không kịp nữa.

Tất cả đều tại Đường Mục Châu đưa ra cái ý nghĩ điên khùng đó ở đại hội mùa giải trước, đề nghị bên phát hành tăng thêm kỹ năng “chỉ định chết tức thì”, để làm phong phú thêm chiến thuật khi thi đấu, hiện tại kết quả thế nào? Bản thân lại là người đầu tiên bị nhắm vào —— đây gọi là vác đá tưởng nện người khác, kết quả là thả trúng chân mình!

Tiết Lâm Hương đang rầu rĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, cô quay đầu lại nói: “Vào đi.”

Người đẩy cửa vào là Đường Mục Châu. Người đàn ông này luôn mệt rã rời vào buổi chiều, nhưng ban đêm lại cực kỳ có tinh thần, vẻ mặt sáng láng tươi tắn.

“Sao cậu cũng tới?” Tiết Lâm Hương thở sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh.

“Tôi tới nói cho chị một tin xấu.” Ngoài miệng nói là “tin tức xấu”, nhưng đáy mắt Đường Mục Châu lại tràn đầy ý cười, dường như tâm tình rất tốt, “tôi vừa mới thử kiểm tra kho dữ liệu một chút, số lượng thẻ bài của tác giả gọi là “Nguyệt Bán” kia đã biến thành 30 tấm.”

“…” Lại thêm mười một tấm nữa? Tiết Lâm Hương và Hồng Chúc ước gì có thể chui vào game xé xác tên tác giả kia ra thành nhiều mảnh!

“Có lẽ là mười tấm Lâm Đại Ngọc, hoặc là, người này lại nghiên cứu ra thẻ mới nào đó có thể nhằm vào dây leo, cây lớn của tôi.” Đường Mục Châu cười híp mắt nói tiếp.

“Cậu còn cười được!” Tiết Lâm Hương hung hăng liếc mắt, “Chỉ định chết tức thì được thêm vào kho dữ liệu là nhờ ơn cậu, giờ tốt rồi? Toàn bộ thẻ hoa đều bị nhằm vào, cậu vui lắm nhỉ?”

“Tàm tạm.” Đường Mục Châu tỏ vẻ hoàn toàn không ngại, gương mặt vẫn trưng ra nụ cười ung dung như cũ, “so với tấm thẻ Đại Ngọc này thì tôi càng chú ý tới tác giả của nó hơn, tôi cảm thấy người này có chút giống tôi.”

“Giống cậu?” Tiết Lâm Hương không rõ lắm.

“Chị Tiết quên tôi đã ra mắt thế nào sao?”

“…” Tiết Lâm Hương cuối cùng hiểu rõ ý hắn, “bán thẻ ở chợ đen?”

“Ừm. Lúc tôi vừa học được cách làm thẻ, bởi vì không hiểu gì nên mới đem ra chợ đen bán. Bình thường người mới đều sẽ đi vào lối mòn này, tưởng là có thể cò kè mặc cả ở chợ đen thì thẻ bài sẽ bán chạy. Nhưng trên thực tế, chợ đen là nơi để xử lý “thẻ cấp thấp” và “thẻ sưu tầm”, dĩ nhiên không có nhiều người sẽ hiểu giá trị của thẻ chiến đấu.

Đường Mục Châu đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, cầm ly nước uống một ngụm rồi nói tiếp: “Người này thật sự rất giống tôi năm đó, bởi vì không hiểu rõ mà đem ra chợ đen bán. Người chế thẻ lâu năm đều biết, nên đem những thẻ cao cấp chân chính tới các cửa hàng thu mua thẻ bài chuyên nghiệp của các công hội lớn ở khu buôn bán, hoặc tới một nơi khác —— phòng đấu giá.”

“Cậu nên thấy may mắn vì hắn là người mới. Nếu như hắn biết giá cả thị trường rồi đem tấm thẻ Lâm Đại Ngọc này đi đấu giá… Khụ khụ, chị không nên nói gở.” Tiết Lâm Hương lập tức cầm ly nước lên súc miệng, sợ mình nói trúng.

“Thẻ nhân vật mang kỹ năng chỉ định chết tức thì, thẻ bài người này làm ra quả thực rất mới lạ.” Đường Mục Châu sờ cằm như đang suy nghĩ gì đó, “không nên bỏ lỡ một hạt giống tốt có thiên phú như thế.”

“Cậu muốn làm gì?” Tiết Lâm Hương cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

“Tôi định sẽ vào game tự đi tìm người này.” Đường Mục Châu nói.

“…” Tiết Lâm Hương đau đầu đỡ trán, “cuối tuần này phải thi đấu rồi, cậu có điên không?”

“Đường, Đường thần.” Giọng nói Hồng Chúc run rẩy chen vào nhắc nhở, “nếu anh xuất hiện ở trong game chắc chắn sẽ gây chấn động.”

“Tôi mở clone tìm.” Vẻ mặt Đường Mục Châu rất nghiêm túc, “clone thì không ai biết.”

“…” Đừng có tùy hứng làm theo ý mình như vậy được không? Sắp thi đấu rồi, bây giờ không phải là nên chuyên tâm nghiên cứ thẻ bài và đối thủ để chuẩn bị cho mùa giải mới sao? Tiết Lâm Hương kiên nhẫn khuyên bảo: “Chỉ một người mới, cứ giao cho bọn chị là được, cậu không cần thiết phải đích thân ra trận chứ?”

Thế nhưng sau một khắc, Đường Mục Châu liền đứng lên, mỉm cười, trong ánh mắt mang theo sự kiên định là do “tình thế bắt buộc” ——

“Chị Tiết không cần khuyên nữa đầu, tôi nhất định phải tìm được người này.”

“…” Tiết Lâm Hương biết mình không ngăn được Đường thần, đành phải đau đầu đỡ trán: “Nhớ có chừng mực, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng tới thi đấu!”

“Chị Tiết cứ yên tâm.” Đường Mục Châu phất phất tay, quay người rời khỏi văn phòng.

***

Cùng lúc đó, trong game.

Sau khi Tạ Minh Triết làm xong mười tấm thẻ Võ Tòng ở không gian cá nhân, ban đầu định tới chợ đen dạo để bán thẻ bài, kết quả lại bị Trần Tiêu chat riêng triệu hồi cậu: “Tiểu Tạ, chín giờ rồi, mau tới sao Mộc tìm anh. Đoàn đánh bí cảnh đang chờ cậu đó!”

“Nhưng em không có thẻ bài tốt, đi có sao không?”

“Anh cho cậu thẻ đen max cấp 7 sao, mau lăn tới đây!” Trần Tiêu sảng khoái nói.

“Được!” Hai mắt Tạ Minh Triết sáng lên, lập tức chạy nhanh tới sao Mộc.