BẬC THẦY THẺ SAO

Chương 11: Người Mới Học Chế Tạo Thẻ Bài

Tiết Lâm Hương đi giày cao gót bước nhanh tới khu nhà trọ của tuyển thủ, gõ cửa ký túc xá Đường Mục Châu.

Thật lâu sau Đường Mục Châu mới ra mở cửa, nheo lại đôi mắt, tựa ở cạnh cửa ngáp liên tục.

Người đàn ông này có thời gian làm việc và nghỉ ngơi vô cùng kỳ quái, với người khác chính là ngủ trưa, còn hắn thì cứ mỗi xế chiều lúc 4, 5 giờ là nhất định phải ngủ một tiếng “cảm giác chiều tà”, nếu không sẽ luôn ở trạng thái ngáp ngắn ngáp dài nửa tỉnh nửa mơ.

Lúc nhìn thấy Tiết Lâm Hương, hắn vẫn đang ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, ánh mắt trống rỗng, không có một chút tiêu cự nào.

Tiết Lâm Hương nghiêm túc nói: “Tiểu Đường, cậu nhanh đi rửa mặt cho tỉnh táo, chị có chuyện quan trọng cần nói với cậu!”

Đường Mục Châu nhắm mắt lại không có phản ứng —— đứng đó biến thành vua ngủ.

Tiết Lâm Hương hét lớn: “Đường Mục Châu!”

“À.” Đường Mục Châu cuối cùng cũng hồi hồn, vừa ngáp vừa xoay người đi rửa mặt, bước chân như bay, y như đang mộng du.

Đúng lúc này, cửa phòng kế bên đột nhiên bật mở, một cậu nhóc ló đầu ra.

Chỉ thấy cậu nhóc có gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt sáng to tròn nhuộm xanh như sắc trời, lông mi vừa dài vừa rậm, mái tóc vàng óng như tỏa ánh hào quang dưới ánh nắng, tựa búp bê vô cùng đáng yêu. Giọng nói đặc biệt trong trẻo vẫn chưa qua thời kỳ bể giọng: “Chị Tiết, tiếng hét của chị dọa cho đầu em thiếu chút nữa là đứng máy đó… Sư phụ em mới đắc tội chị à? Chị định xử lý ổng sao đây?”

Tiết Lâm Hương trợn trừng nhìn cậu nhóc một chút: “Thẩm An, em cũng qua đây! Chị có chuyện nghiêm túc muốn nói.”

Thẩm An chỉ định thò đầu ra hóng trò vui, thấy sắc mặt chị Tiết khó coi liền không đùa giỡn nữa, đi ra ngoan ngoãn đứng sau lưng cô.

Lúc hai người đi vào phòng, Đường Mục Châu đã rửa mặt xong.

Người đàn ông ngồi trên sofa, dáng vẻ nhàn nhã, đôi mắt thâm thúy đã khôi phục sự sáng suốt và trấn tĩnh.

Đường Mục Châu chưa rửa mặt và Đường Mục Châu đã rửa mặt đơn giản chính là hai người khác nhau.

Ra mắt đã nhiều năm, Đường Mục Châu đã từng giành được quán quân giải đấu cá nhân, thi đấu đoàn đội cũng luôn phát huy ổn định. Tuy nhiên, cứ mỗi lần trận đấu được xếp vào buổi chiều khoảng 4, 5 giờ, tỷ số thắng của hắn liền vô cùng thảm. Cứ thế, tất cả mọi người đều biết được thời gian nghỉ ngơi và làm việc quái đản của hắn. Các fan của hắn còn hay đùa rằng, có phải Đường thần chế ra quá nhiều thẻ thực vật đến nỗi biến thành thực vật luôn không —— ánh nắng buổi chiều quá mạnh, Đường thần bị phơi nắng cần phải ngủ đông.

Cũng may vì tỉ lệ người xem nên đa số các trận đấu chuyên nghiệp của liên minh đều được sắp xếp vào thời gian vàng, khoảng 19 giờ tới 22 giờ tối, cho nên điều này cũng không có ảnh hưởng lớn.

Lúc này là 5 giờ chiều, Đường Mục Châu đã tỉnh ngủ.

Thấy chị Tiết và đệ tử một trước một sau bước vào, Đường Mục Châu quan tâm hỏi: “Chị Tiết, sao sắc mặt chị kém vậy? Có chuyện gì xảy ra à?” Ánh mắt hắn quét về phía đệ tử đang đứng cạnh chị Tiết, cậu nhóc thè lưỡi, biểu thị mình cũng không rõ.

Tiết Lâm Hương không nói chuyện, nhanh chóng mở ra máy tính bảng của mình.

Không trung trước mặt hai người lập tức hiện ra ảnh chiếu giả lập rộng hơn 2 mét, chỉ thấy trong màn hình là 9 tấm thẻ bài giống nhau như đúc, xếp thành một nhóm vô cùng trật tự, cực kỳ đồ sộ.

Đây là thẻ bài nhân vật. Một cô gái có dung mạo xinh đẹp nhưng lại tràn đầy nước mắt, đôi tay ngọc ngà đang thả từng cánh hoa xuống một dòng sông, hình ảnh vô cùng tinh xảo.

Đường Mục Châu đứng lên quan sát cẩn thận thẻ bài trước mặt: “Đây là thẻ gì?”

“Hồng Chúc mua về từ chợ đen.” Tiết Lâm Hương nghiêm túc nói, “cậu thử nhìn số liệu và kỹ năng của nó đi.”

Máu 100, công 0, thủ 15, số liệu cơ bản nhìn cực kỳ buồn cười. Kỹ năng là “Đại Ngọc chôn hoa”: Gây trọng thương cho các loại thẻ hoa, có 10% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì.

Chết tức thì? Đặc biệt nhằm vào hoa?

Đường Mục Châu nhíu mày, yên lặng hai giây rồi quay đầu nhìn về phía đệ tử: “Tiểu An, cậu thấy sao?”

Thẩm An ngước cổ lên nhìn thẻ bài, đôi mắt xanh trợn tròn, giơ tay lên tính toán: “Thẻ sơ cấp có 10% xác suất, lên tới cấp 70 sẽ thành xác suất 80%, nếu dùng thêm vật liệu để cường hóa, có thể tăng xác suất lên tới 100%. Loại thẻ chức năng này chẳng có lợi gì với mấy tuyển thủ khác, nhưng nếu đối chiến với sư phụ, thì lập tức có thể trực tiếp phế bỏ thẻ hoa mạnh nhất của sư phụ —— là có người cố ý chế tạo để nhằm vào sư phụ sao?”

Tiết Lâm Hương hết sức vui mừng, Thẩm An chỉ mới 16 tuổi, cực kỳ nghịch ngợm, cả ngày làm cái đuôi theo sau mông mọi người như nhóc con chưa trưởng thành, nhưng đứa nhỏ này lại hết sức thông minh, độ lĩnh ngộ cực cao, chỉ liếc mắt liền phát hiện vấn đề của thẻ bài, không hổ là đệ tử của Đường Mục Châu.

Cô đang muốn mở miệng phụ họa, lại nghe Đường Mục Châu thản nhiên nói: “Nhằm vào tôi? Vậy thì cũng không nhất định.”

Thẩm An giật mình: “Ý anh là sao?”

“Cậu nhìn kỹ hình ảnh của tấm thẻ đi.” Đường Mục Châu chỉ chỉ hình ảnh chính diện trên thẻ bài, “có phải trang trí quá nhiều rồi không?”

Thẩm An đột nhiên bừng tỉnh: “Đúng vậy! Hoa này cỏ này, còn có dòng sông, cây xanh nữa, y như một bức tranh!”

Tiết Lâm Hương nghe tới đây cũng cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được hỏi: “Tiểu Đường, ý cậu là tấm thẻ này không phải cố tình nhằm vào cậu sao?”

“Ừm.” Đường Mục Châu quay đầu nhìn về phía cô gái tràn đầy nước mắt bên trong thẻ bài, bình tĩnh nói: “Cao thủ chế tạo thẻ bài chân chính đều biết, hình ảnh thẻ càng đơn thuần, thì ảnh ảo thẻ sao triệu hoán ra càng tinh chuẩn, thực lực của thẻ bài cũng càng mạnh. Người tạo ra tấm thẻ này bỏ vào quá nhiều cảnh nền trang trí tạp nham, ngoại trừ nhân vật chính, xung quanh còn có cây, hoa, dòng sông… Những yếu tố này mặc dù khiến thẻ bài nhìn như là rất phong phú, nhưng trên thực tế, chúng lại kéo lực chiến đấu của nhân vật trung tâm xuống.”

Thấy hai người đều đang chăm chú nghe, Đường Mục Châu liền kiên nhẫn phân tích: “Nếu người này là cao thủ chế tạo thẻ bài, tấm thẻ bài này chỉ cần vẽ hai yếu tố quan trọng nhất là ‘nhân vật’ và ‘hoa’, như vậy kỹ năng của thẻ cấp một hẳn là sẽ có xác suất lên tới 30%, sau khi max 70 cấp sẽ đạt tới 100%, không cần dùng nguyên liệu để cường hóa. Nhưng người này căn bản là không biết chế thẻ, cho nên thẻ bài ban đầu chỉ có xác suất 10%, số liệu hỗn loạn, về sau muốn cường hóa lên xác suất cao nhất cần tốn rất nhiều nguyên liệu.”

Thẩm An gật đầu như gà mổ thóc: “Sư phụ nói rất đúng! Tấm thẻ này vẽ rất cẩn thận, giống như là sinh viên học viện mỹ thuật đang vẽ tranh. Còn cao thủ chế tạo thẻ bài đều biết, vẽ một đống thứ trang trí chính là điều tối kỵ trong việc chế tạo thẻ bài!”

Tiết Lâm Hương cau mày, một lát sau cô mới lên tiếng: “Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”

Đường Mục Châu khẽ gật.

Tiết Lâm Hương vừa định thở phào, lại nghe Đường Mục Châu nói tiếp: “Nếu có người tận lực nhằm vào tôi, tôi cũng không sợ —— trùng hợp, mới càng đáng sợ.”

Tiết Lâm Hương ngẩn người, nhanh chóng hiểu rõ lời nói của Đường Mục Châu.

Vừa rồi khi Hồng Chúc đưa thẻ cho cô, cô bị kỹ năng có tính nhắm vào cực mạnh của thẻ bài hù một trận, đầu óc mù mờ không đủ thanh tỉnh.

Nhưng Đường Mục Châu lại tỉnh táo hơn cô.

Nhất là Đường Mục Châu đã tỉnh ngủ sau năm giờ chiều, suy nghĩ của hắn càng nhạy cảm và thanh tỉnh hơn cô rất nhiều.

Nếu quả thật có người cố ý khiêu khích, tạo ra một tấm thẻ bài mang tính nhắm vào, Đường Mục Châu hoàn toàn không cần phải sợ —— những năm này, set thẻ của hắn bị các câu lạc bộ lớn nghiên cứu, vì khắc chế hắn mà chế tạo một mớ thẻ bài mang tính nhắm vào còn chưa đủ nhiều sao?

Hôm nay hắn có thể đứng ở độ cao này không chỉ dựa vào mỗi thẻ bài, mà còn có năng lực ứng biến cực nhanh và khả năng điều khiển thẻ bài cực kỳ tinh chuẩn khi thi đấu. Coi như tấm thẻ “Lâm Đại Ngọc” này có thể phế bỏ một tấm thẻ hoa vương bài của hắn, nhưng hắn vẫn còn có thẻ vương bài khác mạnh hơn. Mỗi khi thi đấu, tuyển thủ sẽ đem một bộ bài vô cùng phong phú lên sân, đều là những tấm thẻ bài được tuyển chọn rất kỹ, đối thủ không có khả năng mỗi một lá bài đều nhằm vào hắn.

Nhưng bởi vì đây là trùng hợp ngẫu nhiên mới càng đáng sợ!

Căn bản mọi người không biết tác giả của thẻ bài này là ai, rốt cuộc có bao nhiêu thiên phú, người này lại có thể vô tình tạo ra một tấm thẻ bài khắc chế được thẻ bài của Đường Mục Châu, hôm nay chỉ là một tấm mang kỹ năng “Đại Ngọc chôn hoa”, ai biết ngày mai còn có thể tạo ra một tấm thẻ bài kỳ quái nữa hay không? Ngộ nhỡ người này lại tạo ra một lượng lớn thẻ bài khắc chế thẻ hoa, rồi đem đi bán cho mấy câu lạc bộ lớn, vậy thì Đường Mục Châu sẽ gặp phải gian nan rất lớn ở mùa giải sau.

Nếu tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp, mỗi người đều cầm được một tấm Lâm Đại Ngọc, vậy thì rất nhiều thẻ hoa của Đường Mục Châu hoàn toàn bị phế!

Tiết Lâm Hương đang buồn bực, lại nghe Đường Mục Châu hỏi: “Chị Tiết có biết tác giả tấm thẻ bài này là ai không?”

Tiết Lâm Hương vừa hồi thần lập tức trả lời: “Đây là thẻ Hồng Chúc mua được ở chợ đen, chủ quán đã quên mất người bán tên gì rồi. Manh mối duy nhất chỉ có logo ở mặt sau, cậu tự nhìn đi.”

Đường Mục Châu xoay thẻ bài lại, mặt sau không có hoa văn, góc phải bên dưới mặt sau màu lục được viết hai chữ —— nguyệt, bán.

Thẩm An không hiểu lắm, gãi đầu suy đoán: “Nguyệt bán là sao? Ý là một nửa tháng à?”

Khóe miệng Đường Mục Châu khẽ cong lên: “Nguyệt bán, hợp lại chính là chữ ‘Béo’, chẳng lẽ tác giả này là một người mập mạp?”

“…” Thẩm An và chị Tiết hai mặt nhìn nhau.

Gì chứ?! Mập mạp!

Làm gì có ai lại đem cái tên này đặt làm logo ở mặt sau chứ? Bộ tên này thấy hài lắm à?

Đường Mục Châu hứng thú nhìn tấm thẻ, mỉm cười nói: “Từ góc độ số liệu, người này căn bản là không hiểu việc chế thẻ. Nhưng từ góc độ sáng tạo thì lại là một thiên tài khó gặp. Tôi đoán, đây là một người mới có thiên phú, vừa mới bắt đầu chơi game này, tấm thẻ này có lẽ chính là tác phẩm đầu tiên của cậu ta. Đại khái là cậu ta không biết cân bằng trị số khi chế thẻ, vậy nên thiết kế của thẻ bài rất độc đáo, nhưng số liệu thì cực kỳ hỗn loạn.”

Đường Mục Châu vừa nói vừa mở máy tính bảng của mình lên, tìm tới kho số liệu thẻ bài.

Vì trong game có bảo hộ bản quyền, nên logo của tác giả thẻ bài cũng mang tính duy nhất. Do đó có thể từ kho số liệu chính thức, căn cứ logo của tác giả mà kiểm tra số lượng thẻ bài người này đã chế tạo —— chỉ có thể biết được số lượng thẻ bài, còn thẻ bài cụ thể thì do bảo hộ quyền riêng tư nên đương nhiên không thể hiện ra.

Đường Mục Châu tiến vào kho số liệu chính thức, thuận tay tìm kiếm số lượng thẻ của tác giả “Nguyệt Bán” này.

19 tấm.

Hiển nhiên Tiết Lâm Hương cũng thấy được con số này, đôi mắt bỗng mở lớn: “Hồng Chúc nói với chị chỉ có 9 tấm, tại sao bây giờ lại biến thành 19 tấm rồi?”

Đường Mục Châu nói: “Có lẽ Hồng Chúc chỉ mua được 9 tấm, còn 10 tấm khác đã tản mác trên thị trường.”

Nghĩ tới khả năng này, Tiết Lâm Hương bỗng thấy lạnh cả sống lưng.

Tình huống cô không muốn xảy ra nhất đã xuất hiện. Tấm thẻ này được đám người thích sưu tầm mua thì còn được, chứ một khi bị đám người tinh thông kỹ năng và số liệu thẻ bài của các câu lạc bộ khác cầm được, tiến hóa lên 7 sao, đem xác suất cường hóa lên max, nó chính là một tấm thẻ thần có thể đối phó với Đường Mục Châu đó!

Về sau, ở trên sân thi đấu, tất cả đối thủ đều có thể cầm được tấm thẻ bài chuyên phế đi thẻ hoa vương bài của Đường Mục Châu…

Tên mập này quả thực là xuất hiện để khắc Đường Mục Châu sao?!

Tiết Lâm Hương thở sâu, lập tức gửi chat video tới Hồng Chúc: “Tiểu Chúc, có khả năng thẻ Đại Ngọc còn tới 10 tấm lưu lạc bên ngoài, em mau kêu gọi người trong công hội, tản ra lục soát toàn bộ chợ đen và khu buôn bán, mau chóng thu hồi hết tất cả thẻ bài! Còn nữa, một khi tìm thấy tác giả của tấm thẻ này, em dùng bất luận phương thức uy hiếp dụ dỗ gì cũng được, mau chóng bắt tên đó mang về câu lạc bộ!”

Hồng Chúc cũng biết hậu quả nghiêm trọng, gật mạnh: “Chị Tiết yên tâm, em mua tấm thẻ này ở chỗ ông chủ Trương, hiện em đang nằm vùng ở gần đó, chỉ cần tên đó tới bán thẻ, em nhất định sẽ hốt ngay lập tức!”

***

Cùng lúc đó, tại chợ đen.

Tạ Minh Triết không đi tới chỗ ông chủ Trương bán thẻ, dù sao cậu cũng mới bán cho người ta 9 tấm rồi, ngộ nhỡ người ta vẫn chưa bán được tấm nào, biến thành hàng ế, chủ quán chắc chắn sẽ không mua thẻ của cậu với giá 30 vàng nữa.

Thế là, Tạ Minh Triết nhanh trí tìm một quầy hàng khác.

Chủ quầy hàng này là một cô gái, nhìn thấy thẻ Đại Ngọc thì tỏ ra đặc biệt yêu thích, nói: “Số liệu tấm thẻ này không ổn, nhưng hình ảnh rất đẹp. Thế này đi, tôi chỉ cần hai tấm, mỗi tấm 30 vàng. Tôi cũng sẽ không bán chúng mà giữ lại để sưu tầm!”

Tạ Minh Triết đương nhiên đồng ý, dù sao cậu cũng là tác giả bản quyền, có thể chế tạo tấm thẻ này không hạn chế số lượng, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sau khi bán cho cô gái hai tấm thẻ, cậu liền đi đến trước mặt một người trung niên, chào hàng với y bằng cái miệng dẻo quẹo của mình.

Ông chủ tỏ vẻ đau khổ nói: “Giá trị của thẻ nhân vật dùng để sưu tầm không cao. Trò chơi này đã mở 10 năm, các loại thẻ bài trai xinh gái đẹp đều đầy đường rồi, nhưng mà… tấm thẻ này của cậu có phong cách khá là đặc biệt, tui lấy 5 tấm, mỗi tấm 25 vàng.”

Ông chủ nói không sai, thẻ nhân vật cấp thấp bán ra không tốt chút nào. Tạ Minh Triết thấy giá ổn liền đồng ý, dứt khoát bán cho ông chủ 5 tấm, 3 tấm còn lại cậu cũng bán cho một người khác với giá 25 vàng.

Toàn bộ 10 tấm Lâm muội muội đã bán hết, nhưng Tạ Minh Triết biết đây không phải là kế lâu dài. Thuộc tính nhân vật không tốt nên không được hoan nghênh trong game, cứ vẽ tiếp mấy chục tấm thẻ này nữa rồi đi chào hàng ở chợ đen cũng không ai thèm mua.

Vậy nên, cậu nhanh chóng ngẫm nghĩ, nên làm thêm thẻ mới nào đây, và làm sao để tăng thuộc tính của thẻ bài lên.

Quay về không gian cá nhân, Tạ Minh Triết suy nghĩ làm sao để tạo thẻ mới, căn bản không hề biết chợ đen trong game đã vô cùng náo loạn!