Bắc Thành Có Tuyết

Chương 41: 41 Con Thuyền Ngược Dòng Cô Độc

Tống Mãn trở về từ cuộc thi vẽ ở Tây Thành, lúc về đến nhà thấy trong phòng khách bày ra rất nhiều thùng giấy lớn nhỏ.

Chu Di nghe tiếng mở cửa, từ phòng ngủ đi ra, trong tay ôm một đống đồ thì tiện tay ném vào thùng carton cao đến đầu gối ở bên cạnh.

Sau đó đi tới, cầm lấy vali trong tay Tống Mãn rồi nói: “Chị đặt cơm rồi, lát nữa ăn tạm nhé.”

Tống Mãn tháo hai chiếc túi trên vai xuống ném ở trên ghế salon, cởi áo khoác lông ra, đi đến phòng mình treo lên giá treo áo, đồng thời hỏi: “Mấy cái thùng này dùng để làm gì vậy chị? Chúng ta lại phải dọn nhà nữa à?”

“Chị tùy tiện dọn dẹp một chút, có quá nhiều thứ cần phải vứt đi.”

“Nhà mình đã nghèo rớt mồng tơi rồi, chị còn vứt đồ đi nữa!”

Chu Di bị cô bé chọc cười.

Tống Mãn chỉ mặc một chiếc áo len đi ra, tiện tay mở một chiếc thùng giấy: “Cần em giúp một tay không…”

Chu Di liếc qua, trong lòng hơi ý thức được trong chiếc thùng kia có cái gì, định ngăn cô bé lại thì đã không còn kịp rồi.

Tống Mãn nhìn đến ngây ra, trong mắt chứa đầy những logo có thể trực tiếp đánh đồng với tiền bạc, thậm chí có những thương hiệu cô bé không biết, chẳng hạn như chiếc túi giấy cô bé tiện tay cầm lên, Patek Philippe, miệng cô bé tựa như bị cao su dính chặt, cố sức đọc: “Pa… Patek Philippe, đọc như thế này sao?”

“… Không sai quá nhiều” Chu Di cầm lấy chiếc túi giấy trong tay cô bé, ném vào trong thùng giấy rồi khép lại.

Tống Mãn hỏi: “Trong thùng này đều là gì vậy ạ?”

Chu Di mặt không đỏ tim không đập mạnh, nói như thật: “Là đồ chị mua hộ người ta thôi.”

“Chị cho rằng em ngốc lắm sao?”

“Đủ ngốc.” Chu Di không muốn trò chuyện thêm về đề tài này, tiếp tục thu dọn đồ đạc, một thùng quần áo cũ không mặc đến, một thùng gồm những đồ vật lúc mua về thì thấy hữu dụng, nhưng dường như cuối cùng chẳng có tác dụng gì.

Một bên lại hỏi Tống Mãn: “Thi như thế nào rồi?”

“Cũng tạm được ạ.”

“Có mệt không em? Nếu không thì em cứ đi ngủ một lát, khi nào đồ ăn đến chị sẽ gọi em.”

“Em không sao, em ngủ trên máy bay rồi.”

Tống Mãn liền ngồi xổm dưới đất, hai tay chống cằm mà nhìn chằm chằm Chu Di.

Chu Di bị cô bé nhìn đến không được tự nhiên: “Em rảnh rỗi như vậy hả?”

Tống Mãn đứng lên, cũng không phải đi về phòng mà đi đến phía sau lưng cô, đặt tay lên vai cô, rồi đột nhiên nhào lên lưng cô: “Đại công chúa, chị nhất định là đang thất tình.”

Chu Di bị cô bé bổ nhào đến thiếu chút nữa ngã về phía trước, chỉ nói: “Em có phải đang béo lên hay không, sao lại nặng như vậy?”

“Em gầy đi rõ ràng mà! Gầy những ba cân!” Tống Mãn tựa cằm lên vai cô, rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Không cho phép chị trốn tránh đề tài.

Chị nói xem, chị và anh Ba… Đàm Yến Tây chia tay rồi đúng không?”

Giọng Chu Di nhàn nhạt: “Không cho phép trẻ con quản chuyện của người lớn.”

“Chị là chị em, cũng không phải là mẹ em.” Tống Mãn không phục mà lè lưỡi với cô, “Em còn không hiểu chị à.

Đừng khổ sở nha.”

“Con mắt nào của em thấy chị khổ sở?”

Mà Tống Mãn tự nhiên nói: “Chị suy nghĩ lại một chút, Đàm Yến Tây cũng không có gì hay đâu, nhiều hơn chị những bảy tuổi, lẽ ra em không nên gọi bằng “anh” mà phải gọi bằng “chú”, chú Ba.”

Chu Di thật dở khóc dở cười: “Vậy cảm ơn em vẫn còn nói về anh ấy.”

“Lấy độc trị độc, giúp chị gỡ bỏ khúc mắc mà.

Em giới thiệu đối tượng cho chị có được không? Trường học của em có nhiều anh đẹp trai, nửa năm nữa là thi xong Đại học, mới vừa ra lò, chị muốn suy xét một chút không?”

“Chị không có hứng thú với các em trai nhỏ hơn mình hai tuổi trở lên, cảm ơn.”

“Chị đừng nên kỳ thị tuổi tác, cũng cho người trẻ tuổi một chút cơ hội mà.”

Chu Di đẩy cô bé: “Được rồi được rồi, em có thể đứng lên hay không, nặng chết đi được.”

Tống Mãn lại không chịu, cổ duỗi ra, nghiêng đầu, ngẩng nửa mặt lên cho cô thấy: “Đồ ăn ở Tây Thành cay lắm, chị nhìn xem, em đi một chuyến mà mặt nở hoa rồi.”

Chu Di quá rõ tâm tư Tống Mãn, từ nhỏ, từ khi vừa bắt đầu hiểu chuyện, cách Tống Mãn an ủi cô trước sau như một chính là làm nũng dễ thương, nói chuyện trên trời dưới đất*.

Không thể nói rằng có nhiều hiệu quả, nhưng ít ra có thể di dời một nửa sự chú ý của cô.

*Nguyên văn là 东拉西扯 (đông lạp tây xa): Nói đông nói tây, nói chuyện trên trời dưới đất.

Chu Di cũng lười phải nói tiếp, cứ như vậy cõng cô bé, chậm rãi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lúc này di động cô để trên bàn ăn reo lên một tiếng.

Tống Mãn lập tức đứng dậy thay cô cầm lên.

Chu Di mở khóa nhìn xem một chút, thật bất ngờ, Vệ Thừa gọi tới hỏi cô: “Có đang ở nhà không?”

Chu Di do dự một lúc mới trả lời: “Có.”

Vệ Thừa: “Có thể gửi cho anh một bản sơ yếu lý lịch của em không?”

Chu Di: “Có ai đó muốn biết gì về em hả?”

Vệ Thừa: “Có người muốn xem một chút, em giúp anh chuyện này được không?”

Chu Di: “Được ạ.

Để em sửa lại một chút, tối nay sẽ gửi cho anh.”

Vệ Thừa: “Ok.”

Chu Di cùng Vệ Thừa trao đổi xong, thấy Tống Mãn đang nhìn cô, dường như đang tò mò đến cào tâm cào phổi.

Cô đưa tay đẩy mặt cô bé ra: “Không phải người như em nghĩ đâu.”

“Em cho là ai?” Tống Mãn cười đưa tay kéo cô, “Được rồi đừng thu dọn nữa, theo em xuống dưới mua một ít trái cây.

Em đi ra ngoài một chuyến, không quen với khí hậu, hai ngày rồi cũng chưa đi được…”

Chu Di cắt đứt cô bé: “… Xem như chị cầu xin em, lịch sự hơn một chút đi.”

Cô vẫn theo chân Tống Mãn ra cửa, tạm thời bỏ lại một đống đồ ngổn ngang, cũng cho rằng sớm đã phân loại rõ ràng, nhưng nó giống như một mạng nhện, khiến cô nổi lên tâm tình rối rắm.

-

Chu Di gửi bản sơ yếu lý lịch của mình đi, đến khoảng hai tuần sau, lúc cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này thì lại nhận được tin tức từ Vệ Thừa.

Lúc này Vệ Thừa giải thích rõ đầu đuôi:

Một người đồng nghiệp của anh ấy, cũng có thể gọi là bạn, là phó tổng biên tập một tạp chí thời trang cao cấp, tháng trước vừa mới được thăng chức thành tổng biên tập.

Người này Chu Di đã gặp qua, tên là Hướng Vi, mọi người gọi cô ấy là Vivian.

Lần trước Chu Di đồng ý lời mời của Vệ Thừa, trở thành phiên dịch trong một buổi tiệc tối do anh ấy đứng ra tổ chức.

Lúc ấy cô xem như làm cầu nối cho mấy vị khách quý người Pháp, người tiếp xúc nhiều nhất chính là Hướng Vi.

Gần đây Hướng Vi đang tuyển trợ lý, người trợ lý này không phụ trách về mặt cuộc sống, mà thay cô ấy điều hành tài khoản Wechat công khai, sau đó có thể sẽ đối ứng với những mạng xã hội khác.

Lúc cần thiết còn phải truyền đạt lại lời của cô ấy, hoặc đi theo, ghi lại các hoạt động và kinh nghiệm khác nhau của cô ấy, chỉnh lý thành lời văn và đăng tải chúng trên chuyên mục chủ bút của tạp chí.

Bởi vì ngại nhắn tin quá phiền phức, Vệ Thừa trực tiếp gọi điện thoại cho cô, tổng kết nói: “Về mặt tính cách, Vivian là một người thích đùa giỡn, chỉ thiếu một người hùa nghe theo lệnh mình thôi.”

Chu Di thấy buồn cười: “Chị Vi biết anh đánh giá chị ấy thế này không?”

Vệ Thừa: “Trước mặt cô ấy thì anh cũng sẽ nói như vậy thôi.

Cô ấy xem sơ yếu lý lịch của em, cảm thấy có thể gặp một lần.

Cuối tuần này em có rảnh không, anh tổ chức cuộc gặp nho nhỏ, Vivian cùng em trò chuyện một chút.”

Chu Di: “Phỏng vấn ạ?”

Vệ Thừa: “Cũng không khác lắm, so với phỏng vấn thì thong thả hơn.”

Chu Di có chút do dự, lúc đang cân nhắc nên trả lời thế nào, thì Vệ Thừa còn nói: “Em có băn khoăn gì, có thể nói thẳng.”

Chu Di và Vệ Thừa tiếp xúc với nhau không nhiều, biết anh ấy tính cách cởi mở có sao nói vậy, nên không cần thiết phải ngại ngùng với anh ấy.

Cô nói thẳng: “Em và Đàm Yến Tây đã chia tay.”

“Anh có biết.

Nhưng chuyện này không liên quan đến Đàm Tam.

Thế nào, ý em là bạn bè xung quanh Đàm Tam em cũng muốn cho vào danh sách đen sao?”

Chu Di cũng cười một tiếng: “… Cũng không đến mức như vậy.”

Vệ Thừa nói: “Lùi một vạn bước mà nói*, cho dù anh và Đàm Tam có chút quan hệ nhưng Vivian lại không, cô ấy cơ bản không quen biết với Đàm Tam, cũng không sống ở Bắc Thành.

Cô ấy vì đợt tuyển dụng này mới nhớ đến, cảm thấy em biểu hiện không tồi, hình tượng cũng tốt.

Nhận lời mời cũng không phải chỉ có mình em, cuối cùng cô ấy tuyển người nào anh không thể nói chính xác, cũng không chi phối được.

* Nguyên văn là退一万步 (thối nhất vạn bộ): đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra.

Chu Di: “Thực ra em không có nguyện vọng mãnh liệt muốn chuyển việc.”

Vệ Thừa cười nói: “Em không cảm thấy mình ở công ty bây giờ là nhân tài không được trọng dụng sao? Coi như thả mình vào thị trường việc làm một lần nữa rồi đánh giá xem, con người thường hay hướng đến những vị trí cao hơn mà.

Em suy nghĩ một chút, trước thứ sáu trả lời anh là được.”

Cuối cùng Chu Di vẫn đi, là vì câu nói sau cùng của Vệ Thừa.

Thật sự cô cảm giác công ty hiện tại của cô phân biệt đối xử rất nghiêm trọng, mặc dù là thăng chức nhưng cấp bậc cũng thấp, bởi suy cho cùng công ty không chuyên hoạt động trong lĩnh vực dịch thuật, toàn bộ nhân viên phiên dịch của công ty thực ra chỉ là tham gia phối hợp với các bộ phận khác.

Vệ Thừa quyết định nơi gặp mặt, là club tư nhân mà anh ấy bỏ vốn đầu tư.

Đi lên lầu hai là khu vực VIP, rất yên tĩnh, trang trí không khác gì một quán cafe hiện đại.

Vệ Thừa dẫn cô lên, giới thiệu, sau đó ngồi ở một bên uống cafe, xem như mình là vai phụ.

Nhân vật trọng yếu của ngày hôm nay là Hướng Vi, Chu Di đã từng quen biết qua.

Là người nhiệt tình có thừa, rất có chủ kiến, rất chân thành thể hiện mong muốn của mình.

Hướng Vi có mái tóc ngắn màu xám tro, mặc bộ suit của Chanel phối hợp với hoa tai kiểu công nghệ, trang điểm đậm, son môi màu nâu chocolate, gương mặt góc cạnh, thiên về sâu sắc và lạnh lùng.

Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy, Chu Di chắc chắn sẽ cho rằng cô ấy là người mẫu, hoặc nhà thiết kế thời trang.

Cô ấy và Vệ Thừa có cùng một loại khí chất, kiểu hành xử khác người không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.

Phỏng vấn cũng không giống bình thường, thứ nhất là nói tiếng Pháp từ đầu đến cuối, thứ hai là không hỏi lý lịch của cô, chỉ hỏi cô bình thường hay viết cái gì, tiếng Trung hay tiếng Pháp đều được, cho cô ấy xem một chút.

Chu Di sớm đã có chuẩn bị.

Hơn nửa năm qua, cô đã dịch các ghi chép du lịch cho tài khoản Wechat chính thức của một đàn chị trong trường, những cuốn tiểu thuyết, văn xuôi và thơ tiếng Pháp cực kỳ không nổi tiếng mà cô đọc lúc buồn chán, cùng với những bài học hồi đó của cô, những thứ trên tài khoản hoạt động chính thức chưa đến một nghìn người theo dõi, và các ghi chú và bài luận khác viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Pháp, tất cả đều được in ra và đóng bìa riêng.

Rõ ràng cách làm này rất được Hướng Vi tán thành.

Cô ấy xem khoảng hai mươi phút, mỗi loại đều nghiêm túc đọc một hai trang, không hề qua quýt, cưỡi ngựa xem hoa.

Cuối cùng, cô ấy đặt một xấp tác phẩm xuống bàn cafe rồi hỏi cô: “Em biết quay video không?”

“Dạ không biết.”

“Biết cắt ghép biên tập không?”

“Dạ không.”

“Vậy em có thể học không?”

“… Nếu như công việc cần thì em có thể.”

Hướng Vi lấy di động ra, lật sang lịch điện tử: “Cho em ba tuần sắp xếp thôi việc có ổn không? Chị đang cần người gấp.

Nơi ở bên phía Đông Thành chị sẽ bảo trợ lý giúp em tìm, lúc đó em trực tiếp đến là được.”

Chu Di thật tình có chút ngây dại, chưa từng thấy qua cuộc phỏng vấn nào có hiệu suất cao như thế này, khiến cô cảm thấy không biết có bị người nào đó điều qua hay không.

Hướng Vi tựa hồ nhìn ra sự do dự của cô: “Em có điều gì muốn nói?”

“Hình như chúng ta không nói về vấn đề tiền lương, còn có…”

“Việc này chị sẽ để bên nhân sự trực tiếp liên lạc và trao đổi với em.

Nếu như em muốn hỏi công việc này có thể đem lại cho em cái gì, chị có thể nói cho em biết, nếu tương lai em không làm bên chị nữa, thì những việc trong ngành có phạm vi công việc tương tự, chỉ cần em muốn làm chắc chắn sẽ làm được.”

Hướng Vi nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Chị phải đi ra sân bay rồi, những vấn đề chi tiết em có thể hỏi William.

Em suy nghĩ thật kỹ rồi trực tiếp gọi điện thoại cho chị.

Nhưng tốt nhất là không nên chần chừ đến chủ nhật tuần sau, chị nói thật chị đang tìm người gấp, nếu em không đồng ý, chị sẽ dành thời gian để xem xét người tiếp theo”.

Cô ấy lấy từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp, đặt ở trước mặt Chu Di rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc sắp đến cửa, cô ấy chợt dừng bước rồi nói với Vệ Thừa: “Tôi nhắc nhở một câu, cafe ở chỗ cậu tôi đến súc miệng cũng ghét bỏ.”

Cô ấy đi rồi, Vệ Thừa nhìn về phía Chu Di, cười hỏi: “Cảm giác của em như thế nào?”

Chu Di: “… Phong cách của chị ấy quá giống với người nào đó.”

Vệ Thừa cười ha ha.

Chu Di còn nói: “Anh có thể nói thật cho em biết được không, chuyện này không phải do Đàm Yến Tây sắp xếp chứ? Em cảm giác như có người nào đó phía sau quyết định chuyện này vậy…”

“Em quá coi trọng Đàm Tam rồi.” Vệ Thừa cười nói, “Cậu ấy lợi hại, nhưng cũng có chỗ không thể sắp xếp được.

Em cũng biết tính cách Vivian, con người cô ấy rất khác biệt, liên quan đến những chuyện như thế này tuyệt đối không có khả năng.

Trước em cô ấy đã gặp qua sáu, bảy người rồi.

Những người đó nếu nói riêng về trình độ tiếng Pháp, khả năng còn mạnh hơn cả em.

Nhưng cô ấy xem không phải tiếng Pháp nói được nhiều hay ít, mà có hiểu biết nhiều về thời trang hay không.

Cô ấy tự xây dựng trong lòng mình một hình tượng, và chọn một phong cách viết phù hợp với hình tượng này.

Em có thể hiểu chính mình là một tay súng.”

Chu Di nói: “Em không cảm thấy mình đặc biệt như vậy…”

Vệ Thừa cười nói: “Người có thể khuấy đảo cuộc sống Đàm Tam đến long trời lở đất, có phải em tự đánh giá mình quá thấp rồi không?”

Chu Di rũ mắt xuống, chỉ cười rất nhạt.

Cô cũng biết, rõ ràng cô và Hướng Vi là một đối một phỏng vấn, Vệ Thừa cũng muốn xen vào nhất định còn có dụng ý khác.

Vệ Thừa bưng ly cafe lên uống một hớp, nhìn cô một cái: “Trước đó một lúc Đàm Tam có tìm anh đánh bài, tính tình thối vô cùng, có người nịnh bợ để cho cậu ấy ăn thẻ bài, cậu ấy ném tất cả các quân bài của mình rồi yêu cầu mọi người lăn ra khỏi bàn.

Đàm Tam trên sòng bài đó chính là một thần tài hòa khí sinh tài*, thua không so đo, thắng cũng không quan tâm thắng bao nhiêu, đều cứ để mặc nó tràn đi như thế.

Chưa ai từng thấy cậu ấy như vậy, đến anh cũng bối rối.

Em cảm thấy, cậu ấy là vì cái gì?”

*Hòa khí sinh tài: lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

Chu Di cười cười, bình tĩnh nói: “Em không thích làm người tự mình đa tình.”

Vệ Thừa còn nói: “Lần trước em không phải ở chỗ anh gặp phải Hạ Thanh Uyển sao? Đàm Tam cho người điều tra, vì có liên quan nên cũng dỗi anh một hồi.

Mấy chuyện tranh đoạt tình nhân giữa phụ nữ, cậu ấy đều cảm thấy rất phiền, cũng lười quản.

Nhưng qua không bao lâu, Trịnh tổng của truyền thông Thụy Hạc tự mình gọi điện tới xin lỗi Đàm Tam, bảo từ nay về sau nhất định sẽ không để người dưới trướng mình chọc cậu ấy không thoải mái — Họ Trịnh kia là người hiện tại của Hạ Thanh Uyển.

Anh và Đàm Tam biết nhau từ nhỏ, chưa bao giờ thấy cậu ấy làm chuyện hạ mình như vậy”.

Chu Di vẫn chỉ mỉm cười.

Giống như ngồi trên một con thuyền ngược dòng cô độc, thủy triều tràn về từ mọi phía đẩy cô về phía sau, quấn lấy cô bảo cô quay đầu lại.

Cô vẫn khăng khăng cố chấp mà kiên định: “… Em cũng không thích làm một người dễ dàng cảm động.”

Vệ Thừa quan sát cô, trong ánh mắt dường như có sự tán thưởng bất đắc dĩ: “Em như vậy, anh thật sự không còn cách nào tiếp tục khuyên em.”

“Là chính anh khuyên, hay là…”

Vệ Thừa nở nụ cười: “Câu hỏi của em thật thú vị.

Em hy vọng đây là chủ ý của anh, hay Đàm Tam bày mưu tính kế?”

Chu Di không lên tiếng.

Vệ Thừa cũng không nhất định phải tìm ra ngọn nguồn: “Anh chỉ có thể nói, Đàm Tam không tệ như thế đâu, chỉ là cậu ấy cũng có chỗ thân bất do kỷ.”*

*Thân bất do kỷ: có những chuyện mà bản thân không thể làm chủ được.

Chu Di nói: “Em hiểu, là em lòng tham không đáy thôi.”

“Không phải đâu.

Điều em mong muốn cũng chỉ là chuyện thường tình”.

Màn hình di động Chu Di sáng lên vì một tin nhắn rác, cô nhân tiện liếc nhìn thời gian: “Em phải đi rồi.”

Vệ Thừa gật đầu: “Về chuyện của Vivian, em suy nghĩ thêm một chút nữa.

Anh có thể cam đoan với em, nếu bỏ lỡ cơ hội công việc này sẽ rất khó có được lần thứ hai.

Nếu như em làm việc không cảm thấy hài lòng hay thấy không được như mong muốn, đến lúc đó anh thay em vạch trần, thay em sắp xếp làm một công việc liên quan?”

Chu Di nở nụ cười: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”

Cuối cùng, Vệ Thừa lại nhắc nhở một câu: “Em họ của Đàm Tam là Doãn Sách hôm nay cũng ở đây, đang cùng người khác xã giao.

Nếu em không muốn dính dáng gì đến những người liên quan đến Đàm Tam thì đi xuống cầu thang thứ hai, có thể sẽ không đụng phải.”

Chu Di cười nói: “Đàm Yến Tây sao lại có thể có một người bạn bán đứng mình* như vậy chứ.”

*nguyên văn là 胳膊肘往外拐 (khuỷu tay hướng ra bên ngoài): giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.

Vệ Thừa nhún nhún vai: “Vậy tất nhiên là đời trước cậu ấy đã tu luyện phúc khí.”

Chu Di dựa theo lời nhắc của Vệ Thừa đi xuống cầu thang thứ hai, quả thật không đụng phải Doãn Sách, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp phải người khiến cô không vui mỗi khi chạm mặt – Mạnh Thiệu Tông.

Cảnh tượng rất ngược đời, như thể tình huống một năm về trước bị đảo lộn.

Mạnh Thiệu Tông hình như đang đợi cô, không biết ông ta lại tìm ai nghe ngóng hành tung của cô.

Vẻ mặt ông ta có vài phần nôn nóng, vừa nhìn thấy cô lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa bên bàn rượu, trong hai bước đã đi đến chỗ cô.

Không còn sự ngạo mạn của một năm về trước, nụ cười ngày hôm nay được nặn ra thêm vài phần nịnh bợ, mà ông ta lại cố gắng hết sức để che đậy sự xu nịnh ấy, giọng điệu cũng có vẻ rất bình thường: “Cô có tiện không, chúng ta tìm một chỗ nói vài câu?”

Chu Di bình thản nói: “Không tiện, tôi không có nhiều thời gian.”

“Cũng chỉ có vài câu thôi, không làm chậm trễ cô đâu.

Nếu thật sự không được nữa thì ở đây nói cũng được.”

Chu Di chỉ làm như không nhìn thấy, tiếp tục đi ra ngoài.

Mà Mạnh Thiệu Tông theo kịp, ngăn cô lại, cười nói: “Cô nói xem, thế giới này quả thật nhỏ bé.

Tôi cũng mới biết được cách đây không lâu, cô lại có thể cùng Đàm Yến Tây… Lúc cô tìm tôi rồi trở về là lần đầu tiên gặp phải không? Vậy người bố ruột này, không phải vô tình trở thành người mai mối hay sao?”

Chu Di có cảm giác buồn nôn.

Mạnh Thiệu Tông bên ngoài nhìn có vẻ điềm đạm, nhưng mỗi một câu nói ra đều không hề che giấu thái độ con buôn: “Cụ ông nhà họ Đàm gần đây đã định hôn sự cho Đàm Yến Tây.

Chuyện hôn nhân đại sự của nhà họ Đàm trước sau cũng chỉ là để trao đổi lợi ích, Đàm Yến Tây cũng không thể ngoại lệ.

Nhưng nhà họ Đàm không hẳn là cánh cửa cao hoàn toàn không thể chạm vào, nhà họ Chúc leo được, nhà họ Mạnh đương nhiên cũng leo lên được…”

Chu Di không khó suy đoán được tiền căn hậu quả, một lần ở khách sạn trên vách núi tình cờ gặp bà Mạnh, Đàm Yến Tây nói với cô rằng không cho phép nhúng tay vào chuyện này, tự anh có chủ ý riêng.

Tất nhiên “chủ ý” của Đàm Yến Tây đã làm tổn thương đến gân cốt của Mạnh Thiệu Tông, khiến ông ta chỉ có thể hoảng sợ mà cầu xin cô, đứa con hoang bên ngoài trước đó ông ta còn sợ tránh đi không kịp.

Chu Di lạnh giọng cười: “Lời này của ông tôi tin được sao? Nhà họ Mạnh nếu như thật sự có thể leo lên được cửa nhà họ Đàm, thì ông gặp rắc rối có thể tự mình giải quyết được, hà tất còn tìm đến tôi?”

Dáng vẻ điềm đạm mà Mạnh Thiệu Tông ngụy trang trong nháy mắt bị xuyên thủng, sắc mặt ông ta bỗng trở nên khó coi.

Ông ta đã sớm “cắm cọc” Chu Di rồi.

Nhưng không hiểu vì sao, Chu Di chưa bao giờ xuất hiện trở lại ở những nơi đã từng đi chung với Đàm Yến Tây, ông ta sớm đã nghĩ ra được bước tiếp theo, trực tiếp đến công ty của Chu Di để chặn người.

Hôm nay ở đây có bạn của ông ta, nhìn thấy Chu Di xuất hiện ngay lập tức mật báo cho ông ta, ông ta vội vàng chạy tới.

Lại không nghĩ đến, Chu Di khó đối phó như vậy.

Mạnh Thiệu Tông nói: “Lúc đầu cô tới tìm tôi vay tiền, tôi cũng không làm khó dễ gì cô.

Sau đó vợ tôi cùng lắm cũng chỉ xung đột với cô vài câu, cô lại bảo Đàm Tam chém cùng giết tận.

Tôi cũng không so đo, còn chuyện bây giờ tôi đang nói là cùng chung mục đích, đôi bên cùng có lợi, sao cô lại không hài lòng?”

Đây mới là vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tông mà Chu Di quen thuộc.

Cô nói: “Tôi và Đàm Yến Tây đã sớm không còn quan hệ gì, vướng mắc của các người thì các người tự mình gỡ đi.”

Cô đi vòng qua Mạnh Thiệu Tông, tiếp tục tiến về phía trước.

Mạnh Thiệu Tông dừng bước, rồi lại tiếp tục đuổi theo cô đến đây, bỗng nhiên thay đổi thành bộ dạng tận tình giải thích: “Đề nghị của tôi đối với cô thật sự không có chỗ nào xấu.

Từ nay về sau nhà họ Mạnh sẽ cho cô một chỗ dựa vững chắc, bên ngoài cũng sẽ không có người tùy tiện bàn tán về thân phận của cô, thậm chí là về quan hệ của cô và Đàm Yến Tây.

Đây là đôi bên cùng thắng, thậm chí là thắng những ba lần…”

Chu Di bị làm phiền đến mức nhịn không được, nên ngừng bước, xoay người mặt lạnh nhìn ông ta: “Mẹ tôi – người mà ông luôn coi thường, đã dạy tôi rằng con người không phải là công cụ, càng không phải là mục đích.

Có lẽ trong mắt ông, vì lợi ích bất cứ ai cũng có thể lợi dụng.

Nhưng tôi có thể sẽ không làm như thế.

Tôi đối với Đàm Yến Tây không phải là kiểu quan hệ lợi dụng, cho dù bất kỳ người nào trên thế giới cũng có thể lợi dụng anh ấy thì tôi sẽ không.

Đặc biệt là, ông còn bảo tôi làm một con dao trong tay ông đâm anh ấy.

Chỉ sợ là ông tìm nhầm người rồi — không cần đi theo tôi nữa, nếu không ông không sợ tôi lại thổi gió bên tai Đàm Yến Tây hay sao?”

Câu nói sau cùng thật giống như đâm đến sinh mạng của Mạnh Thiệu Tông, ông ta vừa lộ ra vẻ khinh bỉ, lại tựa như đang cực kỳ khó chịu.

Chu Di bước chân thật nhanh đi ra cửa.

Một cơn gió buốt giá thổi vào mặt, cô hít sâu một hơi, cảm xúc trong lồng ngực vẫn chưa được giải tỏa, giống như những đám mây đen chồng chất và cuộn lại trên đỉnh một tòa nhà cao.

Nặng đến mức đè bẹp cả chốn nhân gian..