- Trần Bảo… - Dụ Huấn Chiêu nghiền ngẫm thật kĩ cái tên này.
- Ngẩng đầu lên.
Trần Bảo ngước mặt, mi mắt rũ xuống không nhìn thẳng bề trên theo cung quy. Một khuôn mặt thanh thoát, sáng sủa lọt vào tầm mắt nàng. Y chỉ khoảng mười sáu, mười bảy, đường nét ngây ngô của thiếu niên giao hòa với thành thục của thanh niên. Như thế thôi đã đủ để người ta ngày nhớ đêm mong, nhất là ở giữa nơi cung cấm tịch mịch này.
Chẳng biết bởi tò mò hay có lí do gì khác mà đôi mắt nai tơ hiền lành len lén nhìn trộm quý nhân, chạm phải đôi mắt đan phượng dạt dào hứng thú, y hoảng hốt cúi đầu, vành tai đỏ sậm như sắp nhỏ ra máu tới nơi.
- Thanh Tỏa đi đâu rồi?
Mấy kẻ đang quỳ tranh nhau cướp lời: - Dạ bẩm, chưởng sự đại nhân đang kiểm kê hàng hóa trong kho ạ.
- Vậy à! - Vĩnh Lạc công chúa như cười như không: - Gọi cô cô tới đây đi.
Đám người nhìn nhau, không hiểu dụng ý trong câu nói của nàng. Một người trong đó cắn răng chạy đi. Một lát sau, cung nữ chủ quản Tín Phương cư - Thanh Tỏa cũng đến nơi. Vừa nhìn tình hình, cô đã hiểu chuyện gì xảy ra. Còn chưa kịp thỉnh tội quản lí tắc trách, đã nghe phân phó:
- Cô cô hãy chọn ít quà để ta mang đến Đông cung biếu chị dâu tỏ lòng thương tiếc.
Thanh Tỏa tồn tại trong nội cung lâu ngày, đương nhiên am tường những mối quan hệ lợi ích đằng sau khuôn mặt hòa nhã của các vị chủ nhân, cũng từng xử lí không ít những chuyện tương tự. Làm sao cho ổn thỏa mà vẫn diện đủ mặt ngoài, cô đã nắm chắc, trong lòng tự có tính toán.
Lại nghe:
- Lát nữa làm xong cô cô hãy tới Hình ty gọi Đô giám tới áp giải bọn chúng đi xét xử.
Lời vừa dứt, đám tôi tớ quỳ dưới đất ngoại trừ Trần Bảo đều không thể tin được mà hét lớn:
- Công chúa!
- Công chúa khai ân! Chúng nô tài theo hầu ngài bấy lâu, không có công lao cũng có khổ lao mà.
- Nô tỳ do lệnh bà ban cho ngài, đánh chó phải ngó mặt chủ, ngài dám sao?
Chẳng biết là người này bị ấm đầu hay gì mà chưa ai đánh đã khai, điệu bộ không sợ trời không sợ đất, cứ như thể đã nắm trong tay kim bài miễn tử. Đặt ở thường ngày, Dụ Huấn Chiêu sẽ không rảnh rỗi đáp lời với cô ta, phải cái hôm nay tâm trạng nàng tốt, còn sẵn lòng dội cho một gáo nước lạnh:
- Làm người không muốn cứ thích làm chó, bản cung thấy cô cũng điên lắm. Cung nữ bị bệnh điên ắt phải tới Tây cung “điều trị” rồi. Huống hồ, cô nghĩ mình xứng làm chó của mẫu hậu sao?
Ánh mắt nàng lại quét qua đám tôi tớ không phục, hơi hé một nụ cười.
- Các ngươi còn bà phi, bà tần, bà tiệp dư nào cần bản cung nể mặt thì cứ nâng hết ra đây xem.
Chỉ nói vài câu đã muốn định đoạt số phận của một người, đám tôi tớ vừa nghe đến Tây cung đã điếng người.
Tây cung quanh năm lạnh ngắt, trước nay là nơi giam giữ các cung nhân, phi tần phạm tội hoặc bị ghẻ lạnh, còn có danh xưng lãnh cung. Vào đó rồi thì đời này đừng hòng bước chân ra ngoài được nữa. Kẻ đã từng nếm trải phồn hoa bị ném vào nơi không có hơi người, xung quanh toàn là mấy người điên điên dại dại, mấy ai chịu nổi?
Khai ra? Bọn chúng mà khai ra thật thì đến mạng mình cũng khó giữ.
Trần Bảo run lên từng cơn, sắc hồng trên gò má phai nhạt nhưng y mím môi không dám kêu lấy một tiếng. Dụ Huấn Chiêu tinh ý bắt được, trong ánh nhìn hàm chứa thương tiếc, nàng quay mặt, rắn đanh:
- Thêm cho cô ta một tội danh li gián các chủ nhân, tra xét xong, muốn đến điện các nào thì đến. Tín Phương cư này tuyệt đối không dung chứa cung nhân không làm tốt bổn phận còn không tự biết giữ mình.
- Việc này… - Thanh Tỏa ngần ngừ: - Một lúc muốn đổi nhiều người như vậy chỉ e có nhiều bất tiện.
Thật ra ý của Thanh Tỏa không phải là vậy, cô muốn nói rằng mấy người này do Hoàng hậu, do các phi, các tần phái tới, mục đích không rõ nhưng theo dõi bấy lâu, chí ít cũng nắm được tính tình của bọn chúng, muốn đối phó cũng dễ dàng. Nếu giờ đổi người khác tới thì không chắc trong đó không có tai mắt, vả lại phải mất công tìm hiểu lại từ đầu, so ra vẫn không bằng giữ vài kẻ đã quen thuộc bên người.
Dụ Huấn Chiêu đương nhiên tinh tường đạo lí ấy, cũng không phải không biết đám tôi tớ trong Tín Phương cư là hạng gì, chỉ là nàng đã có kế hoạch khác. Bèn thẳng thừng đáp lại:
- Ý ta đã quyết, cô cô cứ làm theo đi.
***
Nơi ở của trữ quân thường được đặt ở phía đông cung cấm nên được gọi là Đông cung. Đông cung chẳng khác nào một cung đình thu nhỏ, chạm rồng trổ phượng, quy mô vượt xa phủ đệ của các hoàng nam đã được phong vương bình thường.
Khi Dụ Huấn Chiêu đến nơi đã thấy nhiều người quen đang đợi để được thăm nom. Hoàng thập nữ đã thay một bộ áo màu thanh bạch đứng cạnh hoàng lục nữ khoác áo màu ngải lục. Chị em đến cạnh nhau ngoại trừ chào hỏi dăm câu cũng không nói chuyện pha trò như lúc trước nữa. Vĩnh Lạc công chúa để ý thấy vài món đồ hai chị em kia mang theo là vải vóc, đồ cổ quý giá mà không dễ động tay động chân, nàng gật gù trộm nghĩ xem ra hoàng lục nữ cũng là người khôn khéo.
Trước điện Phượng Phi của Thái tử phi có một ao sen đương độ héo tàn, cánh hoa rơi rụng gần hết, chỉ còn lại đài sen khô quắt, héo hon hệt như chủ nhân của chúng.
Trường Duyệt công chúa thường không tham gia cuộc vui của các chị em nay cũng có mặt. Đôi mắt loang loáng nước, mũi đỏ ửng nom thương xót khôn cùng.
Hoàng bát nữ đến còn muộn hơn Dụ Huấn Chiêu, không biết giận lẫy ai mà bản mặt trông rất chua chát nhưng không ai rảnh rỗi dỗ dành nàng ta. Mọi người đều trầm lặng, thầm suy tính xem lát nữa nên làm thế nào.
- Chốc nữa, giả như được vào an ủi chị dâu, các em đừng nói gì cả, nếu có thể thì đứng một chỗ buồn bã tỏ lòng thương tiếc là được rồi. - Dụ Ngôn Thanh cúi đầu nhìn các em, dặn dò.
Nói nhiều sai nhiều, không nói gì là tốt nhất, đỡ lằng nhằng sinh sự.
Vĩnh Lạc công chúa biết trong tình trạng này hẳn Thái tử phi sẽ chẳng còn hơi sức đâu để mà tiếp đón bọn họ. Nhưng các nàng sống ở nơi này, mỗi một hành vi, cử chỉ đều có người theo dõi sát sao, vì thể diện phải gắng gượng đứng lên.
- Biết rồi, ai cần chị nhắc. Đừng có làm như chỉ có mình là giỏi. - Dụ Ngôn Tranh sa sầm, gắt.
Dụ Ngôn Thanh bặm môi, dằn lại lòng mình, cuối cùng quay mặt đi chỗ khác. Vẫn là nữ quan Thẩm thị xuất hiện phá đi cục diện cứng nhắc giữa các bà chúa. Bà mời bọn họ tới phòng khách của điện Phượng Nghi ngồi nghỉ chờ thông báo.
Trong phòng ngủ chính của điện Phượng Phi, bầu không khí cực kì ngưng trọng.
- Chị đúng là đồ vô dụng! Có mỗi việc bảo vệ hoàng tôn thôi mà cũng không làm được. - Những lời quở mắng chát chúa phát ra từ miệng của một công chúa cao quý ắt sẽ khiến những người từng ca tụng phong thái cao sang lấy làm kinh ngạc.
Thái tử phi Sân thị vừa mới sảy mất đứa con chờ mong lâu ngày, trông dại đờ không sức sống. Tóc mây chưa vấn, nét mày chưa vẽ, tiều tụy hao gầy. Xiêm áo đẹp đẽ cố phủ lên người chẳng những không thêm được cho nàng chút khí sắc nào, ngược lại như một ngọn núi lớn đè ép khiến nàng không thở nổi.
Người ốm bệnh đáng ra nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nàng lại cứng rắn ngồi dậy tiếp đãi mẹ chồng và cô em chồng đến thăm. Vú nuôi Tô thị và đám cung nữ thân tín của nàng chỉ có thể đứng một bên, cắn răng xem chủ nhân bị làm nhục mà chẳng thể giúp được gì.
Đối với lời quát mắng vô lễ của Cảnh Du công chúa, Hoàng hậu đã làm ngơ như không thấy, giẫm thể diện của Thái tử phi - quốc mẫu tương lai dưới chân. Có vẻ như sự bất mãn của bà đối với con dâu đã lên đến đỉnh điểm.
- Đủ rồi! Cảnh Du, ăn nói thế đấy hả?
- Anh quát em? - Dụ Ngôn Tương không thể tin nhìn thẳng người anh Thái tử vẫn luôn lạnh lùng, đạm mạc. Ngay tức thì, nàng gạt hết những chén sứ, đĩa sứ trên bàn xuống đất, hỏi lại với một giọng điệu không tin nổi: - Anh vì chị ta mà quát em?
Tiếng rơi vỡ loảng xoảng vang lên, nước trà bắn ra đầy đất, điểm tâm lăn lóc dính bụi bặm. Đám tôi tớ không một tiếng động thu dọn hiện trường. Cảnh Du công chúa càng bực bội hơn, nàng đá ngã vú nuôi của Thái tử phi, cả đời cuộc đời hai mươi năm của nàng chưa bao giờ bị ai quát mắng nặng nề, hai mắt đỏ hồng, tự giễu:
- Bây giờ anh lại vì một ả đàn bà khác họ mà đối xử với đứa em gái cùng chung dòng máu như vậy, tương lai có phải cũng sẽ vì ả mà phản lại nhà ngoại hay không?
Người đàn bà bị đá ngã, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Ngón tay Thái tử phi hơi giật giật, bờ môi tái trắng mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.
- Im mồm!
- Cảnh Du nói không sai. - Kinh hậu ngắt lời Thái tử, bà liếc Thái tử phi bằng cái nhìn sắc lẹm, hừ lạnh: - Kẻ ra tay hiểm độc đúng là có mưu kế thâm sâu nhưng không thay đổi được sự thật là Sân thị cô quá vô dụng.
Kẻ vô dụng trong cung đình này ắt phải bị thay thế!