Cô cả của phủ Bình Nam Bá gả cho Duệ Vương, đẩy nhà họ lên chung thuyền với Đông cung. Mai này, nếu Đông cung có vinh hạnh ngồi lên ngai báu vậy thì cả họ thơm lây, mọi người cùng vui. Nhưng nếu Đông cung suy bại thì sao? Đông cung suy bại, thế lực mới lên ngôi ắt không thể dung thứ cho tàn dư của thế lực cũ. Phủ Bình Nam Bá nắm trong tay nguồn tài phú cực lớn, đương nhiên phải hiến dâng cho Thái tử lót đường, vậy thì khi Thái tử rớt đài, nhà họ có ngồi im đi chăng nữa cũng sẽ bị úp cho cái tội lớn gì đấy rồi sao trảm cả nhà thôi. 

Đường con cháu của Đông cung có vấn đề. Con trai duy nhất hiện nay của Thái tử chỉ do một cung nữ sinh hạ, hơn nữa cơ thể hư yếu, nghe nói không sống quá hai mươi tuổi. Đương nhiên, con cái là duyên trời ban, con nối dõi Đông cung đơn bạc có khi là do trời định thật. Đấy là lời đồn lưu truyền rộng rãi bên ngoài. Nghe cho vui rồi thôi chứ đừng tin là thật, bởi lẽ hoàng cung này nhìn đâu đâu cũng thấy bí ẩn, ai mà biết có bàn tay nào vươn dài tới tận Đông cung hay không?

Ngôi Thái tử liệu có vững chắc không thể lay chuyển như những gì thiên hạ đều thấy?

Trong đôi mắt đan phượng của Vĩnh Lạc công chúa là một hồ nước phẳng lặng khiến Phất Chỉ chợt nhớ tới hồ Ô ở đất Ô Đạt năm xưa. Thật khẽ, em vươn tay che mắt nàng, che đi niềm đau xưa cũ. Nàng trở tay nắm chặt tay em, hơi lạnh theo đôi tay ngọc len lỏi truyền đến phế phủ người đối diện, Phất Chỉ rùng mình nhưng không giằng khỏi mà đưa đôi tay ấy kề sát môi mình, hà hơi ủ ấm.

- Tay cô nương lạnh quá!

Mắt em ươn ướt, nặng trĩu buồn khổ. Nàng biết cô bé nhớ tới điều gì, bèn chuyển dời sự chú ý:

- Muộn rồi, ta cùng về thôi.

Đêm nay đa số cung nhân, nội thị đều được điều tới giúp việc vặt tại vườn ngự, vậy mà chẳng biết vô tình hay cố ý, hành lang dài như thế lại không một bóng người. Lá cây xào xạc, trong gió chừng như thoảng qua mùi tanh. Mùi máu tanh. Vĩnh Lạc công chúa không đổi sắc mặt, nắm tay Phất Chỉ chậm rãi mà đi, bởi nàng biết luồng sát khí này không hướng về mình. Giờ đây nàng chỉ là một cô công chúa không được thánh sủng, ai lại rảnh rỗi chơi chiêu ám sát bao giờ, coi như Kinh hậu có ghét lắm cũng sẽ chỉ gả nàng vào nơi nào đó đê hèn là xong. Hơn nữa, cả cái hoàng thành này thuộc phạm vi giám sát của Minh Long Vệ, nói không ngoa thì đa số hành vi cử chỉ diễn ra trong tối hay ngoài sáng đều truyền đến tai thánh cả, có muốn làm chuyện xấu gì cũng phải dè chừng.

Vậy nên, có điềm gì chăng? 

Hay là Hoàng đế thả chó cắn người?

Vĩnh Lạc công chúa chẳng hề lo lắng rằng những lời coi như vạ miệng của mình ban nãy sẽ rơi vào tai Hoàng đế bởi lẽ xung quanh đây có ẩn vệ, nếu có người của Minh Long Vệ tới gần, ắt hẳn Lưu Phong đã báo động rồi. Nàng thì cực kì tin tưởng ẩn vệ nhà mình.

- Đây đâu phải đường quay lại chỗ bày tiệc đâu ạ.

- Đi rửa tay chứ.

Xin ra ngoài đi rửa tay mà không rửa tay là hỏng rồi. 

Ngay khi Dụ Huấn Chiêu vừa bước ra khỏi tịnh phòng bỗng nghe được tiếng ai nôn ọe. Thái tử phi nôn nghén dữ dội, tưởng chừng có thể nôn ra cả mật xanh mật vàng, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Cô cung nữ theo hầu lo ngay ngáy mà không giúp được gì, chỉ đành vỗ nhẹ lưng an ủi chủ nhân. 

Thái tử phi nhận lấy chén nước cô cung nữ đưa tới, súc rồi nhổ, trong cả quá trình vẫn đoan trang giữ lễ.

Diện mạo của người con gái trước mặt không thể nói là diễm lệ xuất chúng song lễ độ đoan trang thì ai cũng phải công nhận. Có thể thấy Kinh hậu đã hao tâm tốn sức mới chọn ra được nàng dâu ưng í cho con trai mình. Chỉ tiếc, nàng dâu này không thể giúp Đông cung thêm chồi thêm lá, có thể vì thế mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu chuyển biến xấu đi.

- Chị dâu, chị đang mang thai mà, sao chỉ có một cô này theo hầu chị? - Vĩnh Lạc công chúa chặn Phất Chỉ toan giúp đỡ lại, ra hiệu cho cô bé đứng yên.

- Vậy đã đủ rồi. - Sân thị lắc đầu yếu ớt

Kẻ sĩ chết vì tiếng thơm, Thái tử phi không muốn để người ngoài bàn tán về mối quan hệ vợ chồng hay mẹ chồng nàng dâu của mình. Vĩnh Lạc công chúa không do Hoàng hậu sinh ra vậy thì đương nhiên là người ngoài. 

Thái tử phi lau miệng, chỉnh sửa trang phục tóc tai, xong đâu đó mới bảo Dụ Huấn Chiêu về cùng mình. Nàng viện lí do uống nhiều rượu nên đau đầu, muốn hóng gió cho tỉnh người, khuyên chị dâu hãy về sớm kẻo trúng gió lạnh. Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Sân thị, Phất Chỉ rầu rầu nói:

- Thái tử phi cũng thật đáng thương, đang thai nghén mà bên cạnh chỉ có mỗi một người chăm sóc.

- Đúng vậy. - Dụ Huấn Chiêu đứng nơi đầu gió, mặc cho gió lạnh thổi qua buốt cả da thịt, khẽ lẩm bẩm.

- Sao cô nương lại ngăn em?

- Ai mà biết khi em động tay vào, Thái tử phi và hoàng tôn cao quý của chúng ta có xảy ra việc gì hay không?

- Ý cô nương là?

Vĩnh Lạc công chúa vuốt tóc Phất Chỉ, gắng ghìm giọng mình sao cho thật nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người.

- Ta là con vua, thân phận khác biệt. Mỗi một khi có người tiếp cận, điều đầu tiên ta phải nghĩ đến là người này có mục đích gì, đến gần ta vì chính ta hay để mưu cầu vinh hoa hoặc giả hãm hại trù dập. Em là người bên cạnh ta vậy nên ta mong em cũng phải có giác ngộ này.

- Nhưng như thế thì mệt lắm.

- Phải. Rất mệt. Nhưng dùng tí chút mệt mỏi mà đổi lại an yên sau này cũng đáng. Đông cung chưa có con vợ cả, cái thai trong bụng Thái tử phi quý giá vô cùng, chỉ cần nó ra đời mà là nam thì địa vị của Đông cung, của Thái tử phi và cả nhà mẹ của chị ta sẽ càng vững chắc hơn bao giờ hết. Ở vào thời điểm này, kẻ dán mắt lên cái bụng của chị ta không chỉ có mình phe cánh Đông cung. Ngộ nhỡ bây giờ em động vào một ngón tay của Thái tử phi, lát sau chị ta lăn đùng ra thì coi như ta có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng xoay chuyển được tình thế. Người thật sự ra tay hẳn sẽ vui lắm khi chụp được cái mũ mưu hại hoàng tôn lên đầu người khác đấy.

Kiểu gì đứa trẻ đó cũng không thể chào đời.

Chờ xem!

Trở lại yến tiệc, Vĩnh Lạc công chúa ngồi vào chỗ của mình, Ngưng Chỉ đã đến gần nói vào tai nàng mấy câu. Tình hình là khi nàng rời đi, Khánh Sung nghi có tới chúc rượu Dao Hoa Đại Trưởng công chúa. Đại Trưởng công chúa chê rượu của Khánh Sung nghi, không thèm uống, còn bóng gió rằng cô ả thấy người sang bắt quàng làm họ, là thứ hàng rởm không bằng một góc áo người thật. Và, Chương Hoà Đế không có phản ứng gì khi sủng thiếp của mình bị mất mặt cả.

Dụ Huấn Chiêu ngước nhìn nàng giai nhân đang nói cười tíu tít cạnh ngự án. Trên người cô ả mặc áo váy tím hồng nhạt, bên ngoài khoác một tầng sa trắng mỏng manh. Hình thức mới mẻ, hình như là tay nghề của thợ khéo thuộc Quần Phương Các, chất liệu cũng quen mắt, ấy, chẳng phải là gấm Quang Hoa do tiểu quốc Vinh Hà tiến cống hay sao. 

Gấm Quang Hoa lả lướt, mềm mại, tùy theo góc độ ánh sáng sẽ khiến người nhìn quan sát được hoa văn chìm khác nhau. Nghe đâu một năm chỉ dệt được khoảng hai mươi cuộn, có bao nhiêu Vinh Hà Vương đều dâng hết lên Chương Hòa Đế vào mỗi dịp triều cống. 

Và đó là một sự xạo quần.

Sự thật là gấm Quang Hoa mỗi năm không chỉ có khoảng hai mươi cuộn được dệt ra, Quần Phương các trong tay nàng có làm ăn với bên đó nên nàng biết. Vinh Hà Vương lươn lẹo, gấm Quang Hoa dệt ra cống lên nước Vinh xong rồi thì hắn ta cho ra mắt một phiên bản y hệt nó, đặt tên là gấm Quang Hà. Lấy lí do gấm Quang Hà là bà con với gấm Quang Hoa cống lên nước lớn, hắn ta hét giá trên trời, lại cho hạn chế số lượng bán ra nhưng vẫn có bao người đổ xô đi mua vì muốn mặc chung chất liệu với hoàng thất nước lớn, coi đó làm vinh hạnh.

Quang Hoa, Quang Hà khác nhau một chữ, kiếm lời trăm lần. 

Vinh Hà Vương đúng là đồ gian thương.

Chương Hòa Đế có biết không, có tức không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không. Thiết nghĩ dẫu có biết thì ngài cũng chẳng rảnh để quản chuyện này. Thêm nữa, Vinh Hà Vương mỗi lần đến triều cống đều ngoan như cún, quà biếu cũng nhiều nhất trong số các tiểu quốc xưng thần, chắc ngài cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Khoan, hình như đi hơi xa chủ đề. 

Bản thân Vĩnh Lạc công chúa cảm thấy Khánh Sung nghi thật ra không phải ngu ngốc hoàn toàn như lời đám cung nhân, nội thị bên dưới bàn tán. Nhìn xem, thể diện ném xa ngàn dặm mà người ta còn có thể hớn hở ra mặt chạy đi nịnh nọt quân chủ, mặt không dày thì đúng là không làm được. Chỉ tiếc, trí khôn của cô ả lại có đôi lúc chạy tuốt ra chuồng gà chơi, báo hại chủ nhân của nó phải ăn quả đắng. Mà Chương Hòa Đế thì đủ khôn ngoan để phân biệt rõ ràng giữa đồ rởm và người thật, ngài cũng không phải là người hiếu sắc, Khánh Sung nghi hay phi tần khác có được chiều chuộng thì cũng không thể vượt mặt Hoàng hậu được. Tuy nói Khánh Sung nghi dựa hơi Ý Anh Hoàng hậu nhưng nếu không có vài phần bản lĩnh thì đúng là cũng không leo tới nổi chính nhị phẩm như bây giờ.

Khánh Sung nghi có được yêu chiều hay không cũng chẳng liên quan tới Dụ Huấn Chiêu. Không có lợi thì không dậy sớm, Vĩnh Lạc công chúa không rảnh quan tâm đến mấy chuyện này, trừ phi có lợi cho nàng.

Dụ Huấn Chiêu nhấp môi ngụm rượu, dúi cho hai đứa bé nhà mình ít bánh trái trên bàn tiệc, lại nghe Ngưng Chỉ nhắc tới một con người nàng suýt tí thì quên mất. Nàng ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng em chỉ, rốt cuộc cũng thấy được người con gái tài danh lan xa bốn phương, người vẫn hay cáo bệnh ở Phượng Thê cung, cả các buổi tụ họp của chị em cũng không đi - Trường Duyệt công chúa.

Trường Duyệt công chúa cùng với Mật Hy quận chúa của nước Cảnh và Thiên Cơ công chúa của nước Yến được xưng tụng là tam đại kì nữ. Kì nữ trong lòng mọi người, nhan sắc tài năng địa vị, thiếu một cái cũng không được.

Theo lời đồn thổi bên ngoài thì Trường Duyệt công chúa có tài đánh đàn siêu quần, ngay cả cầm sư hạng nhất cũng hổ thẹn không bằng. Cụ thể thế nào Dụ Huấn Chiêu không rõ chỉ biết nếu đã lưu truyền bốn phương như vậy nhất định không phải chỉ có danh hão.

Hơn nữa…

Nàng nhớ không nhầm thì công phu mà Ẩn đảo lấy làm tự hào nhất chính là âm công. Nếu Tư Không Uyển Phù được chân truyền vậy thì chẳng có gì khó hiểu.

Giai nhân ngồi một góc uống rượu trông như thể tiên nga trên cung khuyết ẩn khuất trong mây, cứ việc mờ mịt khó với tới lại càng khiến người ta tơ tưởng thương nhớ. Mày ngài mắt phượng, môi hồng răng trắng, dung nhan nghiên lệ vô song càng xứng với thần thái cao quý của nàng. Tóc mây đen bóng chải thành búi tóc cửu hoàn vọng tiên. Trâm cài mẫu đơn tỏa sáng ở chính giữa vì nàng thêm vào sắc thái thanh tao, xung quanh cài hai trâm lưu tô dài mảnh, xuyên qua dải châu ngọc mượt mà rủ xuống chỉ thấy được sắc da nõn nà và cần cổ mềm yếu lay động lòng người. Nàng mặc cung y màu trăng non làm từ Nhuyễn Yên La thượng phẩm, chỉ thêu thược dược đơn giản, đai gấm bó thắt lưng khiến vòng eo thon mảnh như ẩn như hiện.

Không hổ là mỹ nhân trăm năm khó gặp.

Chưa tô son điểm phấn đã đủ đè ép Khánh Sung nghi trang điểm tỉ mỉ.

Em họ cảm thấy dung mạo nàng ta có phần giống Ý Anh hoàng hậu, nay vừa nhìn quả đúng là có năm phần tương tự.

Có lẽ ánh mắt Dụ Huấn Chiêu quá mức lạnh lẽo khiến Trường Duyệt công chúa chú ý đến, mắt phượng yêu mị khe khẽ rơi trên người nàng.

Dụ Huấn Chiêu nở một nụ cười tươi sáng, nét mặt giãn ra, mắt đan phượng hơi cong lên ẩn chứa ý cười chân thành không pha lẫn tạp niệm, nâng ly rượu trong tay làm ra động tác mời. Tư Không Uyển Phù cũng rất nể tình đáp lại.

Xa xa nhìn, trông hai người như một đôi chị em hòa thuận vui vẻ, sự thật chỉ có hai người biết đằng sau nét cười như hoa kia ẩn chứa loại tâm tình như thế nào.

Mặc kệ các nàng sau lưng tranh giành, đấu đá ra sao, trước mặt người khác nhất định phải giữ lễ nghĩa đầy đủ. Đó chính là lối sống của con phượng cháu rồng như bọn họ.

Y như rằng sự giả vờ giả vịt này đem đến xui xẻo. Một cung nữ đi qua chẳng biết vô tình hay cố ý vấp ngã, hũ rượu lớn trong tay ngả nghiêng hắt đầy lên người Trường Duyệt công chúa. “Ào” một tiếng, toàn thân trên dưới Tư Không Uyển Phù ướt như chuột lột. Nét cười trên mặt nàng ta đông cứng, trong phút chốc lại trồi lên u ám như bầu trời độ nổi bão.

Cung nữ tái mặt, vội quỳ xin công chúa tha thứ.

Trường Duyệt công chúa vốn là một người nổi danh, lại không có huyết thống hoàng thất, khỏi lo việc loạn luân nên trong đám hoàng thân quốc thích cũng có không ít người muốn rước nàng về dinh. Tầm mắt luôn đặt lên người nàng vì vậy cũng phát hiện tiên nga trên cung khuyết cao quý vô ngần thế mà cũng có lúc lộ ra vẻ mặt tối tăm xấu xí như vậy, họ không khỏi lắc đầu cho rằng Trường Duyệt công chúa chung quy chỉ là thường dân, dẫu có tước vị công chúa trên người nhưng không tránh khỏi học đòi cao quý, không thể sánh bằng con vua thực thụ.