Ngày thứ 2 là ngày Trầm Tranh ở lại trực ban.

Buổi tối, anh xem xét các phòng một lượt, trở về phòng xem lại mấy bài luận văn, đến khuya rốt cuộc cũng đến giờ giao ban.

Anh đơn giản dặn dò đồng nghiệp vài câu về tình hình bệnh nhân, sau đó thay áo blouse trắng thành thường phục.

Thời điểm Trầm Tranh trực đêm thường sẽ không lái xe, anh sợ mệt mỏi lái xe sẽ phát sinh sự cố, bởi vậy mỗi lần đều là bắt taxi về.

Anh một bên vừa hướng thang máy đi đến, một bên lấy ra điện thoại di động chuẩn bị đặt xe, cũng không muốn lúc này——

Một loại cảm giác kì dị đột nhiên xuất hiện sau lưng anh.

Anh đột ngột quay đầu, chỉ thấy được hành lang của khu nội trú phía sau trống rỗng, dưới ánh đèn điện lờ mờ không có một bóng người.

"Bác sĩ Trầm?" Lúc này một tiểu y tá vì nhìn thấy Trầm Tranh đứng tại chỗ hồi lâu, không khỏi cảm thấy kì quái bước đến, "Có chuyện gì vậy ạ?"

Trầm Tranh lúc này mới lấy lại tinh thần, hướng tiểu y tá cười cười, "À! Không có chuyện gì!"

Nhưng vưa dứt lời, anh vẫn không nhịn được, ngờ vực liếc mắt trở lại hành lang trống rỗng phía sau.

Vừa nãy là ảo giác của anh sao?

Anh tại sao lại cảm thấy giống như có người đang theo dõi mình?!?

Trầm Tranh khẽ cau mày, đang suy nghĩ có phải do gần đây bản thân nhất thời mệt mỏi quá độ mới sinh ra ảo giác như vậy, cũng không kịp phòng bị ——

Một cánh tay hữu lực, xương bàn tay rõ ràng đột nhiên từ phía sau vươn tới, đem hai mắt của anh che lại. Tiếp đó một âm thanh mang theo tiếng cười khẽ vang lên bên tai anh ——

"Đoán. Đoán xem ta là ai~"

Mắt bỗng nhiên bị che kín, Trầm Tranh ban đầu thần kinh đang căng thẳng giờ phút này càng thêm kinh hoảng!

Phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn giãy dụa, cũng không ngờ 1 giây sau, một mùi hương sữa tắm quen thuộc pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạn từ phía sau truyền đến.

Dây thần kinh như đang căng ra của Trầm Tranh trong nháy mắt liền giãn hạ xuống.

Giây tiếp theo, anh cũng không vội giãy dụa nữa, chỉ là tùy ý để cho bàn tay kia che kín mắt của chính mình, lạnh lùng mở miệng: "Lục Vũ Ngang, em quậy xong chưa?"

Đúng vậy!

Người đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, chơi trò che mắt với Trầm tranh chính là Lục Vũ Ngang.

Cậu nghe thấy Trầm Tranh chính xác gọi tên của mình, đáy mắt không giấu nổi kinh ngạc. Cậu buông tay, nhướn mày, ngữ khí mang theo vài phần vui vẻ: "Anh, sao anh biết là em?"

Cậu hỏi câu này hoàn tòan là vì hiếu kì, nhưng không nghĩ tới Trầm Tranh không hề trả lời vấn đề của cậu, mà đột nhiên xoay người, dán sát vào mình.

Trầm Tranh từ trước tới giờ đều luôn rất chừng mực, cho dù là từng cùng Lục Vũ Ngang sống chung một nhà, gọi nhau là anh em, nhưng xưa nay đều chưa từng có những hành động quá thân mật.

Bởi vậy Lục Vũ Ngang hoàn toàn không nghĩ tới Trầm Tranh lại đột nhiên nhích lại gần mình, cả người trong nháy mắt đều sững sốt. Mãi đến khi hô hấp của Trầm Tranh ở trên cổ cậu ôn nhu thổi tới, cậu mới như bừng tỉnh, gần như là theo bản năng rút lui một bước, "Anh, anh làm gì?"

"Đừng nhúc nhích!" Trầm Tranh thế nhưng lại không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Lục Vũ Ngang, một phát liền bắt được cánh tay của Lục Vũ Ngang, dựa vào càng gần hơn, ở trên người Lục Vũ Ngang cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới.

Mãi đến khi ngửi được rõ ràng một luồng hương vị thuốc lá từ trên ống tay ống của Lục Vũ Ngang truyền đến, anh mới ngẩng đầu lên.

"Quả nhiên a~". Sắc mặt anh khó coi, "Vũ Ngang, em hút thuốc?"

Vẻ mặt Lục Vũ Ngang lập tức cứng đờ.

Tiêu rồi!!!

Cậu làm sao lại quên mất buổi chiều hôm nay có hút thuốc nhưng lại quên thay quần áo.

"Cái này, em không có hút thuốc, là bọn Trương Hằng hút, quần áo trên người em chỉ là bị dính vào..."

Cậu biết Trầm Tranh là bác sĩ không hề thích người khác hút thuốc, ngay lập tức thuận miệng biện lí do, không ngờ chính mình còn chưa nói xong, Trầm Tranh đã đột ngột đưa tay đến túi quần của cậu.

Lục Vũ Ngang: "! ! !"

Trầm Tranh sớm đã nhìn thấu bản lĩnh ba hoa của tên nhóc này, bởi vậy căn bản không hề có ý định nghe cậu phí lời, liền trực tiếp tự mình động thủ tìm chứng cứ.

Anh thậm chí cũng không cho Lục Vũ Ngang cơ hội phản ứng, ngón tay thon dài ngay lập tức thăm dò vào trong túi quần của Lục Vũ Ngang, tìm tòi một trận, quả nhiên tìm được một cái hộp...

"Người khác hút thuốc?!?" Sắc mặt của anh nhất thời trầm xuống, đem hộp thuốc lá rút ra, hướng về phía Lục Vũ Ngang, mặt không cảm xúc huơ huơ, "Vậy em nói cho anh biết, hộp thuốc lá này cũng do Trương Hằng nhét ở đây sao?"

Lục Vũ Ngang: "..."

Cậu đã cảm thấy kì quái, anh trai thẹn thùng đó giờ làm sao đột nhiên biến thành chủ động như vậy, lần mò bắp đùi cậu một hồi...

Sờ thật lâu, rốt cuộc là muốn tìm hộp thuốc lá!

Làm cậu cao hứng hụt một hồi!!!

"Anh~ Em sai rồi!". Nam nhân co được dãn được chính là đem so sánh với Lục Vũ Ngang không sai một li, cậu bất đắc dĩ mở miệng, "Em sau này sẽ không hút nữa, có được không!"

Tầm Tranh hừ nhẹ một tiếng.

[Có quỷ mới tin em!!!]

"Chỉ có một hộp?" Anh nhanh chóng nhìn đến túi áo con khác trên người Lục Vũ Ngang, "Em còn giấu nữa hay không?"

Dứt lời, anh một lần nữa đưa tay ra muốn kiếm tra.

Nhưng lần này Lục Vũ Ngang cũng là đã có chuẩn bị.

Cậu khoát tay liền chuẩn xác bắt được cổ tay Trầm Tranh đang vươn tới.

Đôi lông mày thanh tú của Trầm Tranh nhất thời nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vũ Ngang, "Quả nhiên trong túi áo còn một hộp khác đúng không!?!"

Lục Vũ Ngang cười đầy bất đắc dĩ, "Không mà~ Thật sự không có mà anh, ai ra ngoài khi không lại mang hai hộp thuốc lá a!"

"Anh không tin, thật sự không còn thuốc lá em tại sao lại không cho anh kiểm tra?"

"Không phải không cho anh kiểm tra". Lục Vũ Ngang nở ụ cười càng bất đắc dĩ, "Chỉ là nếu anh sờ nữa, em thật sự đã muốn cứng rồi".

Lời này của Lục Vũ Ngang cũng là lời thực tâm...

Hôm nay cậu mặc quần ôm, vốn đã có chút chật, vừa nãy tay Trầm Tranh tiến vào chỉ miễn cưỡng cách "Lục Tiểu Ngang" có vài cm, mà Trầm Tranh một mực tìm cho ra hộp thuốc lá còn sượt qua liên tục, sớm đã sượt cho cậu rất có tinh thần.

Nếu như lại để cho Trầm Tranh tới lần nữa, cậu thật sự không dám chắc mình sẽ không trực tiếp đem anh vào trong bệnh viện làm.

Trầm Tranh tất nhiên không hề biết những điều này, sau khi nghe Lục Vũ Ngang nói xong, anh đầu tiên là sững sờ, qua vài giây mới phản ứng lại được Lục Vũ Ngang nói "Cứng" là "Cứng" cái gì.

Sắc mặt anh nhất thời lúc xanh lúc đỏ.

"Lục.Vũ.Ngang! Em. Cái tên nhóc đáng đánh này —— "

"Suỵt" Anh liền muốn mắng người nhưng Lục Vũ Ngang ngay lập tức kéo anh lại, nhẹ giọng nói, "Anh, không chỉ một mình em nghĩ như vậy, không tin anh liền nhìn nha~"

Vừa nói cậu vừa chỉ chỉ tiểu y tá nãy giờ vẫn đứng gần đó.

Này chính là tiểu y tá đã hỏi Trầm Tranh làm sao lúc nãy, nàng từ khi mọi chuyện bắt đầu vẫn luôn đứng ở đây, từ đâu đến cuối đều tận mắt chứng kiến Trầm Tranh cùng Lục Vũ Ngang "tiếp xúc thân mật", cũng chính tai nghe thấy một câu kia của Lục Vũ Ngang "Em thật sự đã muốn cứng rồi".

(Chị ơi khổ cực cho chị rồi :v)

Trong một thoáng mấy trăm ngàn chữ tiểu thuyết đam mỹ như ngựa hoang chạy ào ào trong đầu tiểu y tá, từ "nghiêm khắc huynh trưởng công" cho đến "niên hạ ôn nhu", nhưng hình ảnh thật quả thực sát thương vô cùng mạnh, nàng không tự chủ đưa tay bưng mặt, mặt đỏ tim đập, giọng điệu run rẩy mở miệng: "Đừng... Đừng để ý đến tôi,... hai người tiếp...tục..."

(Haha chị tui đẩy thuyền, tiếp tục là tiếp tục cái gì hả chị ưi~)

Nói xong, chân nàng như dính lấy đất, một hồi lâu căn bản cũng không động đậy chút nào.

Trầm Tranh: "..."

Anh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Vũ Ngang dùng loại ánh mắt "Nếu anh không rõ, em liền sẽ nói cho anh biết" nhìn mình, không khỏi cảm thấy trên mặt một trận nóng lên.

Cân nhắc đến vấn đề hình tượng của bản thân trong bệnh viện, anh lập tức thu tay về, đối với Lục Vũ Ngang cứng nhắc mở miệng: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, em không phải là tới đón anh về nhà sao, đi nhanh lên".

Dứt lời, anh cho tay vào túi áo, giả vờ trấn định đi đến phía thang máy, nhưng hai lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng sự lúng túng của anh lúc này.

Lục Vũ Ngang nhìn theo bóng lưng của Trầm Tranh, cười khẽ một tiếng, đang chuẩn bị đuổi theo, nhưng vừa bước được một bước, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hướng về phía tiểu y tá đang mặt đầy thất vọng mở miệng: "Cái kia tôi sợ cô hiểu lầm, tôi nói trước, tôi là mặt trên nha".

Sau đó cậu nở một nụ cười không chê vào đâu được, bỏ lại tiểu y tá mặt ngoài đỏ tới mang tai bên trong đang điên cuồng, tăng cước bộ đuổi theo Trầm Tranh.

...

———————————————————

Chán hai người ghê luôn á, tình tứ mà không để ý tới xung quanh gì hết. Có đoạn tới đón người yêu thôi mà nhây hết một chương luôn :v Nói chứ tui thích cái khúc Tiểu Ngang ngây người ghê, tối ngày đi trêu chọc anh lớn giờ bị người ta vô tình chơi lại một vố, đã vậy còn tự tương tư tưởng bở nữa -.- Ai đâu vô sỉ như anh anh ơi. Thiệt là đã cố kiềm chế rồi mà vẫn chọt 2 câu nhảm nhí ở trên mong là không ảnh hưởng hứng thú đọc truyện của mn~

À mn muốn để nhiều chương rồi post một lượt hay xong chương nào post nóng chương đó a~ Cmt cho tui biết đuyyyy