Lục Vũ Ngang sắc mặt cứng đờ.

Cậu thật sự không nghĩ tới Trầm Tranh thực sự tức giận đến thế, nói nhiều như vậy cũng không dời được sự chú ý của anh, cuối cùng bế tắc quyết tâm tung đòn sát thủ. Cậu vô thanh vô thức ôm lấy cánh tay đang quấn băng gạc, vẻ mặt lại vô cùng đáng thương mở miệng: "Anh... đau!"

Một tiếng "Đau" này có thể nói chính là đem điểm hóa khi cuối cùng trong lòng Trầm Tranh tưới tắt.

"Em..." Anh nhìn chằm chằm tay Lục Vũ Ngang, tựa hồ có thể thấy được vết thương dưới đáy nứt ra, dòng máu đỏ sậm thấm ướt cả băng gạc. Trầm Tranh nhất thời không còn tâm tư quản những chuyện khác, lo lắng nắm lấy tay cậu: "Rốt cuộc em làm gì? Tối qua tại sao không thay băng gạc mới?"

"Anh không ở đó". Lục Vũ Ngang ngữ khí càng thêm oan ức, "Không ai thay cho em".

"Bớt giả bộ!!!" Trầm Tranh lần nữa bị chọc cho phát hỏa, "Anh mới không tin Lục gia không có bác sĩ tư nhân!"

Cả một bệnh viện Lục Vũ Ngang nói mua liền mua, muốn bao nhiêu bác sĩ tư nhân mà lại không có?

Thế nhưng Lục Vũ Ngang vẫn một mực ánh mắt trong suốt hướng anh, càng vô tội mở miệng: "Nhưng vết thương của em chỉ muốn anh chăm".

Trầm Tranh lần này là thực sự không nói nên lời.

Anh nhìn thiếu niên đẹp đẽ trước mặt, chỉ cảm giác chính mình kiếp trước nhất định là thiếu nợ cậu, nên 6 năm trước mới đụng phải cậu.

"Em thật là". Anh hiện tại triệt để không có biện pháp, thở dài một hơi, kéo xuống ống nghe đeo trên cổ, nghiêm mặt mở miệng: "Đi với anh về phòng làm việc".

Dứt lời liền lập tức rời đi, thời điểm bước ngang qua viện trưởng Tôn cùng các chủ nhiệm, anh thoáng dừng bước, lễ độ chào hỏi: "Viện trưởng, các vị chủ nhiệm".

Mà viện trưởng Tôn cùng những chủ nhiệm kia lúc này toàn một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không phản ứng kịp với những việc vừa phát sinh, trơ mắt nhìn Trầm Tranh bước ra khỏi văn phòng bọn họ mới chợt lấy lại tinh thần.

"A! Lục thiếu, ngài chờ một chút". Tôn viện trưởng trước tiên phản ứng lại, gọi với theo Lục Vũ Ngang đang theo Trầm Tranh ra ngoài, ý muốn mở miệng hỏi chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cũng không ngờ lời chưa thốt ra, Lục Vũ Ngang đã đột nhiên dừng bước.

Cậu quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt sang viện trưởng Tôn.

Trên gương mặt góc cạnh không còn lại chút nào vẻ vô tội đáng yêu, chỉ là lạnh lẽo một mảng càng giống như một hồ nước lạnh, sâu không thấy đáy.

"Đừng nhiều lời nữa!". Lạnh lùng bỏ lại bốn chữ, Lục Vũ Ngang cũng không thèm để ý đến toàn bộ người trong phòng, tức tốc đuổi theo Trầm Tranh.

Mãi đến khi bóng dáng Lục Vũ Ngang cùng Trầm Tranh đồng thời biến mất ngoài hành lang, đám người trong phòng làm việc mới như bừng tỉnh mộng.

"Này là tình huống gì?!". Một đồng nghiệp trước tiên phản ứng lại, hết nhìn trái lại nhìn phải.

"Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu thiếu gia mua lại bệnh viện này của chúng ta gọi bác sĩ Trầm là anh? Bác sĩ Trầm không phải là cô nhi sao?"

Mọi người trăm mặt nhìn nhau đều là mờ mịt, chỉ có Tô Viễn Bạch ngồi chính giữa sắc mặt tái nhợt.

Em trai?!?

Hắn cùng Trầm Tranh ở cùng nhau nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe Trầm Tranh bảo có cái gì em trai.

Cái tên thiếu gia con nhà giàu này đến cùng là có quan hệ gì với Trầm Tranh?

Tô Viễn Bạch còn chưa kịp ngẫm nghĩ xong, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi của Tiểu Tôn ——

"A! Tôi nhớ ra rồi! Anh chàng đẹp trai mới vừa nãy không phải chính là cậu nhóc mà sáu năm trước Trầm Tranh thu nhận ở bệnh viện sao!"

Toàn bộ bác sĩ trong khoa nội, người quen biết lâu nhất với Trầm Tranh chính là Tiểu Tôn. Sáu năm trước, thời điểm Trầm Tranh vẫn còn là bác sĩ thực tập, hai người họ liền quen biết nhau, cho nên nàng tuy chưa từng nhìn thấy Lục Vũ Ngang nhưng cũng biết rõ sáu năm trước Trầm Tranh từng ở phòng cấp cứu thu nhận một đứa nhóc không rõ lai lịch.

"A, chính là sự việc sáu năm trước..." Trong phòng làm việc có không ít người đã làm việc lâu đời ở bệnh viện Thánh An, tuy rằng không quen biết Trầm Tranh, nhưng cũng đã từng nghe qua câu chuyện này. "Tôi nhớ, đứa bé đó không phải là cô nhi sao? Làm sao đột nhiên lại thành thiếu gia nhiều tiền như vậy, còn có thể mua lại cả bệnh viện của chúng ta?"

Mọi người mơ hồ trao đổi ánh mắt với nhau, mà Tô Viễn Bạch sau khi nghe thấy ba chữ "sáu năm trước" lông mày liền không tự chủ mà cau chặt.

Sáu năm trước ——

Thời điểm đó không phải vừa vặn ngay lúc hắn cùng Trầm Tranh chia tay sao?

Cho nên là nói, Trầm Tranh vừa chia tay hắn, liền thu nhận thiếu niên này?!?

Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?

...

Một bên khác.

Trong phòng làm viêc của Trầm Tranh.

Anh cẩn thận từng chút một tháo băng gạc trên tay Lục Vũ Ngang, liếc mắt thấy bên dưới vết thương lại nứt ra, máu ứ trên tay cũng đông lại tím đen, không khỏi làm người khác có chút giật mình.

Chút nộ khí cuối cùng trong bụng Trầm Tranh lúc này cũng không còn sót lại chút gì.

Anh ngẩng đầu hướng mắt về phía thiếu niên vẫn cười cười như không có chuyện gì to tát, nhẹ giọng hỏi: "Không đau sao?"

Anh biết chính mình vừa hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn, vết thương động tới xương khớp lại có thể không đau sao, cũng không ngờ tới Lục Vũ Ngang vậy mà cúi đầu nhìn anh, mở miệng cười: "Không đau".

"Em..." Trầm Tranh lần này thật sự là không nói nên lời, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đổ một ít cồn ra bông y tế, lại lần nữa rửa vết thương cho Lục Vũ Ngang.

Lục Vũ Ngang nghiêng cả người dựa vào bàn làm việc của Trầm Tranh, cụp mắt nhìn nam nhân trước mặt hơi khom người, chuyên tâm xử lí vết thương cho mình, vẻ mặt đó thật giống như đang đối với một món trân bảo quý giá vậy.

Khóe miệng cậu bỗng chốc thu lại nụ cười bất cần, thay vào đó gần như đều thay đổi thành vẻ mặt ôn nhu.

"Anh à". Cậu đột nhiên mở miệng, "Anh không giận em thật không?"

Trầm Tranh tay cầm kẹp cứng đờ, lập tức bất đắc dĩ thở dài:

"Anh biết em vì anh mới thu mua lại bệnh viện này, anh lại tức giận không phải quá không biết điều sao?"

Từ đầu tới cuối anh dù sinh khí nhưng rốt cuộc cũng là không thể phát tiết ra được.

"Không tức giận là tốt rồi". Nét mặt Lục Vũ Ngang ngay lập tức thả lỏng, nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới cái gì, gian xảo cười, "Anh à, nếu anh không giận nữa, chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?"

Trầm Tranh cho rằng cậu có chuyện chính sự muốn thương lượng, nhanh chóng thả băng gạc cùng bông y tế trên tay xuống: "Chuyện gì?"

Thái độ Lục Vũ Ngang càng thêm cân nhắc.

"Anh à". Cậu đột nhiên cúi đầu, tới gần Trầm Tranh, "Anh nói xem, em bây giờ đã mua lại bệnh viện này, vậy có phải từ nay về sau em chính là ông chủ của anh rồi không?"

Trầm Tranh nhíu mày, không hiểu tên tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì, "Coi là như vậy."

"Vậy thì..." Lục Vũ Ngang thật sự không nhịn được, cười khẽ, môi gần kề bên tai Trầm Tranh, nhỏ giọng nhả từng chữ một, "Em chính là có thể lập ra quy tắc cho anh đúng không?"

Trầm Tranh nghe lời nói bất ngờ của Lục Vũ Ngang liền sững sốt, gương mặt tuấn tú lập túc xẹt qua tia phẫn nộ.

"Lục Vũ Ngang!"

Anh vừa muốn cho tên nhóc không biết an phận này một đấm, cũng không ngờ tới tay vừa giơ lên lại lập tức bị bàn tay không bị thương của Lục Vũ Ngang một phát bắt được.

"Anh...". Lục Vũ Ngang chồm người đến cười khẽ, khí tức bao trùm lên chóp mũi của anh, "Anh đã nói là không tức giận mà!"

"Em!" Trầm Tranh còn đang muốn nói điều gì, lại ngay lúc này điện thoại của Lục Vũ Ngang trên bàn đột nhiên đổ chuông.

Lục Vũ Ngang cúi đầu nhìn một chút, vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.

Mà Trầm Tranh bên này cũng nhìn thấy được tên người gọi đến.

Lục Đình Hàn.

———————————————————

Ui tui chết đứ đừ với quả niên hạ nàyyy. Tranh cưa ôn nhu đíu chịu được ấy, tối ngày bị bạn nhỏ kia ăn hiếp mà bạn nhỏ mè nheo cái là không làm gì được ngừi ta -.-