Trịnh Tử dừng lại mọi động tác trên người mình lại, đứng thẳng người nhìn khuôn mặt vờ giận của Tống Di liền nhếch nhẹ nụ cười tinh xảo. Cô đưa tay đặt ở sau gáy Tống Di mà từ từ di chuyển. Mặc dù là lần đầu của hai người nhưng ngần ấy năm bên cạnh nhau thì điểm yếu của người trước mặt ở đâu thì Trịnh Tử cô thừa biết.

Tống Di nhíu mày níu vạt áo Trịnh Tử càng chặt. Tên sở khanh này ngang nhiên dám khiêu khích cô... Nhưng mà làm sao cô có thể kháng cự lại đây? Cứ như thể từng hành động, cử chỉ của cô đều bị Trịnh Tử kiểm soát vậy, không thể nào nghe theo lí trí của bản thân nữa

" Trịnh Tử.... Chị... Dừng...." Tống Di nhíu mày vùi đầu vào ngực Trịnh Tử khó chịu mà lên tiếng. Nhịp thở của cô dồn dập phả hơi nóng vào lồng ngực Trịnh Tử. Cô nhếch môi di chuyển từng ngón tay linh hoạt của mình đến phần eo thon gọn của Tống Di. Nữ nhân này nếu không đem đi ăn sạch có phải là lãng phí tuyệt sắc giai nhân trần gian không?

" Tống Di... An toàn của em là tôi đảm bảo. Tính mạng của em cũng là tôi quyết định" Trịnh Tử nghiêng nhẹ đầu thì thầm những lời khảng khái đó vào tai Tống Di, nghịch ngợm cắn nhẹ vào vành tai cô một cái khiến nữ nhân kia càng lúc càng mất dần năng lực kháng cự.

Tay người kia không biết từ khi nào đã ở trước hoa viên hân hoan chờ đợi cảnh đẹp hé mở. Hai ngón tay thon dài cứ nhiễu loạn nơi tư mật ấm áp của Tống Di, không ngừng cọ xát vào tiểu hồng đậu ở giữa. Chiếc lưỡi hư hỏng chạy dài trên cổ, xương quai xanh và lướt ngang qua khe nhỏ giữa ngực một cách mềm mại nhất có thể...

* Reng... Reng....*

Đúng thật người tính không bằng trời tính. Giữa tình cảnh cao trào vậy mà. Trịnh Tử nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại liền gấp rút nhấc máy

" Alo tôi nghe"

" Sếp Trịnh. Chu Tuấn Hào đã thu gom toàn bộ cổ phần của bệnh viện... Nếu không nhanh chóng tìm cách vạch trần, e rằng chúng ta sẽ gặp rắc rối không nhỏ"

" Không nhỏ cái quái gì chứ. Nếu tôi ngừng việc này lại tức là rắc rối không nhỏ. Cậu đợi đó. Xong việc tôi lập tức qua ngay" Trịnh Tử nhíu mày tắt máy. Giờ phút nào rồi mà còn Chu Tuấn Hào kia chứ. Nếu không đem Tống Di ăn sạch cho dù Chu Tuấn Hào có mười cái mạng Trịnh Tử cũng sẽ bắn chết hắn.

" Sếp Trịnh... Bây giờ tính sao đây?" Tống Di đắc chí nheo mắt nhìn khuôn mặt hầm hầm lửa giận của người kia mà cố ý trêu chọc

" Tiếp tục đi..." Trịnh Tử chống tay lên cửa nhìn Tống Di mỉm cười

" Mơ đi. Cơ hội ngàn năm có một giuộc mất rồi. Chị tự mà tìm cách" Tống Di nhẹ nhàng đẩy Trịnh Tử ra mà hiên ngang đi vào phòng " Em đi tắm. Chị tốt nhất ngoan ngoãn bên ngoài. Còn không em báo cảnh sát"

" Chị là cảnh sát mà!" Trịnh Tử nhíu mày đuổi theo vào tận phòng tắm cuối cùng cũng bị ăn một cước ra ngoài.

Chết tiệt! Chu Tuấn Hào đắc tội với Trịnh Tử rồi!

" Cả đời này một là chị ở bên cạnh em. Hai là không ai được bên cạnh em. Chỉ cần chị. Không cần ai"

"Yêu! Có ai lí giải được đó là loại cảm giác gì không? Tại sao lại khiến người ta đi từ hoan ái đến bi thương? Khiến người ta đi từ thành đôi đến ly biệt?. Phải! Hồng trần hữu ái. Cả đời không thể tìm ra lí do tại sao. Chỉ biết em yêu chị, chị yêu em. Chúng ta đời đời kiếp kiếp bên cạnh nhau."

Tô Ngạn cuối cùng cũng nói hết những lời muốn nói thu vào máy tính. Chỉ cần Hoài An nghe được những lời này, chắc chắn sẽ bi thương đến mức hận cô. Như thế cũng tốt. Để em tin rằng cô mãi mãi rời bỏ em sẽ tốt hơn cho việc bảo vệ em, bảo vệ bệnh viện.

" Tô Ngạn. Chúng ta đi thôi" Trần Duy đứng bên ngoài lên tiếng. Mặc dù cậu chưa lần nào trải qua cảm giác yêu đương nhưng sao nhìn cảnh tượng trước mặt lại thấy đau lòng quá. Tình yêu thực sự kì diệu, có thể khiến người ta hy sinh nhiều như vậy, đau lòng như vậy.

" Trần Duy... Nếu không thành công thì sao?" Tô Ngạn đột nhiên có chút do dự. Hay đúng hơn là cô sợ. Nếu không thành công, cả đời này cô không thể tình thấy gì cả.

" Cơ hội vẫn là cơ hội. Hơn nữa là bác sĩ có kinh nghiệm nhất phẫu thuật ghép giác mạc cho cô. Chắc chắn sẽ thành công. Trịnh Tử tin cô, người ở sở cảnh sát tin cô, bác sĩ Lương cũng tin cô" Trần Duy vỗ vai an ủi Tô Ngạn. Mặc dù không biết sẽ như thế nào, nhưng Tô Ngạn chắc chắn phải sáng mắt, phải nhìn thấy ánh sáng, có như vậy, Trần Duy mới không thấy bản thân mình hổ thẹn với quân phục cảnh sát đang mặc trên người.

Máy bay cuối cùng cũng cất cánh. Sự sống và cái chết cuối cùng cũng bước vào cuộc chiến. Nếu thấy lại được ánh sáng, chính là sống. Nếu không thể nhìn thấy được, chính là chết. Tô Ngạn đi lần này đã thực sự hạ quyết tâm. Cô sẽ trở về nếu nhìn thấy được ánh sáng lần nữa. Còn không. Đó chính là lời tạm biệt cuối cùng dành cho người con gái cô yêu thương nhất - Lương Hoài An.

Ở đây, Hoài An phải đối mặt thế nào với những bộn bề sắp đến với em? Vừa về đến nhà mẹ em đã bắt đầu bàn đến hôn sự của em và Chu Tuấn Hào. Mẹ thật sự vì tài sản mà gả em cho người em không thương yêu?

" Con đã nói rồi. Cả đời này Tô Ngạn là người duy nhất con kết hôn. Ngoài Tô Ngạn ra, sẽ không ai được phép mang sính lễ đến dạm hỏi" Hoài An nhíu màu nhấn mạnh từng lời từng câu một cho mẹ em nghe. Không phải em ương bướng, cũng không phải em bất hiếu. Nhưng em sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với Tô Ngạn

" Nếu con thực sự không đồng ý, gia đình mình sẽ phá sản. Mẹ không muốn con phải chịu khổ"

" Chịu khổ? Con không sợ. Con sợ hạnh phúc cả đời mình bị hủy hoại trong tay mẹ. Như cách hạnh phúc cả đời mẹ bị hủy trong tay bà vậy" Hoài An thực sự không chịu nổi những gì em nghe thấy nữa rồi!

Trước đây, chính bà đã hủy hoại hạnh phúc của mẹ, nên mới có em. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gia đình em có một buổi cơm êm ấm cả. Em hiểu rất rõ, cái gì được gọi là hạnh phúc gia đình. Nên em không muốn em phải gánh chịu những gì mà người lớn quyết định nữa.

" Nếu con không chấp nhận hôn sự này. Bệnh viện mà cả đời ba con gầy dựng sẽ rơi vào Chu gia. Con mong muốn điều đó hay sao?"

" MẸ CÓ THỂ ĐỪNG ĐEM BỆNH VIỆN RA UY HIẾP CON NỮA ĐƯỢC KHÔNG?"

------------