Chu Tuấn Hào trong suốt buổi ăn cứ nhìn hoài khuôn mặt khó chịu của Hoài An. Hắn biết rất rõ em không hề muốn đến đây. Vì hắn cũng thế. Hắn chỉ biết muốn có được bệnh viện thì phải đến đây, phải có được em. Nâng ly rượu lên nhâm nhi một ngụm nhỏ, từ trước đến giờ hắn không có chút hứng thú với phụ nữ. Nhưng vì công việc, vì đại sự của Chu Đại Nghiệp Thành nên hắn phải tỏ ra mình là người đàn ông đủ để dựa dẫm.

" Trông cậy vào ông vậy. Bây giờ tôi nghĩ chúng ta nên để hai đứa nhỏ tìm hiểu nhau" Chủ tịch Lương tưởng chừng có thể giữ vững được bệnh viện nhưng bà đâu ngờ cái bẫy đã được giăng sẵn chờ bà nhảy vào.

" Vậy tụi con xin phép" Chu Tuấn Hào cố tình cùng Hoài An rời khỏi. Hắn rất tự tinh với những chiêu trò tán tỉnh của mình nên trong đầu đinh ninh rằng Hoài An em sớm muộn sẽ đổ gục trước hắn.

Không khí lúc này thực khiến em cảm thấy khó chịu. Đi dạo cùng một người không quen biết lại không có cảm tình khiến em không chút vui vẻ gì cả. Em muốn mình nhanh chóng về nhà chuẩn bị cho sinh nhật Tô Ngạn vào ngày mai hơn.

" Hoài An, bình thường em đi làm ở bệnh viện nhà sao?" Hắn đang im lặng đột nhiên lại cất giọng hỏi em về công việc một cách mờ ám như vậy

" Không liên quan gì anh" Em nhún vai tỏ vẻ bất cần. Với một người không thích em tuyệt đối không phí nửa lời

" Sau này rất có thể chúng ta sẽ kết hôn. Em không thể cho anh cơ hội tìm hiểu em sao?"

" Không thể" Hoài An dứt khoát một lần thì vẫn hơn. Với tính khí của em, còn lâu em mới chấp nhận cùng người không có tình cảm kết hôn" Còn nữa. Chuyện chúng ta kết hôn... Anh đừng có mà mơ"

Đoạn, em mặc xác hắn ta đơ người ra đứng đấy mà bắt taxi đến nhà Tô Ngạn. Ngày mai là sinh nhật của cô, em chắc chắn phải chuẩn bị chu đáo, còn phải chuẩn bị thật tốt mọi thứ. Ít nhất phải tạo cho cô cảm giác thực sự ấm áp.

Hoài An vừa bước đến cửa nhà đã thấy tiếng đổ vỡ bên trong. Có phải Tô Ngạn lại xảy ra chuyện gì rồi không? Em nhíu mày lập tức mở cửa xông vào. Cả căn nhà tối om, chỉ còn mỗi ánh đèn đường hiu hắt bên ngoài cửa sổ rọi vào nhà. Tuy tối, nhưng đủ để em nhìn thấy hình ảnh cứa vào cõi lòng em đến rỉ máu, đủ để em trong thấy người em yêu đã phải trải qua đau khổ như thế nào, đủ để em cảm nhận từng hơi thở một của bản thân vì người kia mà tồn tại.

Tô Ngạn một mình ngồi xổm trên sàn nhà, xung quanh toàn những mảnh thủy tinh vở vụn, tay cô còn bị một mảnh cắt trúng mà rỉ máu xuống sàn nhà đầy nước. Đôi mắt vô thần không cảm nhận được điều gì nữa, bên tai nghe thấy tiếng bật công tắc điện cô cũng mặc kệ. Một mình không nhìn thấy gì kể cả lấy nước uống cũng không xong, đôi khi Tô Ngạn mong ước mình có thể tự thân bỏ đi đâu đó thật xa, xa tất cả mọi người. Không phiền hà đến ai, không liên lụy đến ai, không làm ai vì cô mà khổ sở. Bấy lâu nay vẫn vậy, sống trong bóng tối rất đáng sợ, nó như một con quỷ dữ từng ngày một cướp đi linh hồn ấm áp của cô, từng ngày tướt đi một chút hy vòn về sự sống của Tô Ngạn. Cô bất lực đập mạnh đôi tay rỉ máu của mình xuống sàn nhà. Chưa bao giờ Tô Ngạn cảm thấy bản thân hèn nhát như vậy, cô ước rằng mình có thể một lần gọi tên em, để em ở bên cạnh cô... Để em xoa dịu đi mất mát trong lòng Tô Ngạn.

Hoài An chẳng quan tâm đến điều gì cả liền vội vàng chạy đến chỗ Tô Ngạn mà ngăn cô làm tổn thương mình lại. Em trực tiếp kéo cô vào người mình mà ôm chặt. Mùi hương này, hơi thở này, Tô Ngạn nhận ra được, em đang ôm lấy cô. Thực sự là em rồi, Hoài An ở đây với cô rồi! Tô Ngạn ở yên trong lồng ngực em, cô không muốn đẩy em ra hay khước từ em nữa. Ở bên cạnh em bình yên biết bao.

" Tô Ngạn. Đừng như vậy... An An ở bên cạnh của chị. Em ở đây" Hoài An vuốt vuốt tấm lưng đag rung lên của Tô Ngạn. Em muốn giữ chặt cô như vậy, đường đường chính chính chăm sóc cho người mình yêu thương

" An An.... " Tô Ngạn trong tiếng nất chỉ có thể gọi tên em, chất giọng quen thuộc mà sao nghe não nề quá. Em đau lòng quá. Tô Ngạn.

" Không sao hết. Em ở đây rồi. Chị không được trốn đi đâu cả... Lúc nào em cũng ở cạnh chị hết. Đồ ngốc!"

==========