Mưa rồi. Ừ... Thì mưa rồi... Tôi lại nhớ em rồi...
Vẫn cứ như vậy, cứ khi trời đổ mưa, tâm trạng lại không kiềm nén nổi những vụn vặt của nỗi buồn. Tô Ngạn đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa rơi vào lòng bàn tay. Tiếng mưa rơi xuống vỡ tan giống như cõi lòng con người ở đấy. Người ta nói: "mưa không buồn, chỉ vì người buồn mà đổ lỗi cho mưa buồn"... " Tô Ngạn... Cậu vẫn chưa về sao?" Tống Di bước ra đứng cạnh cô. Đưa mắt nhìn nụ cười nhạt trên môi con người băng lãnh kia. Làm bạn thân Tô Ngạn ngần ấy năm, chẳng lẽ Tống Di không hiểu được cô đang nghĩ gì hay sao? " Đừng tự dằn vặt bản thân mình như thế... Em ấy ra đi, không phải lỗi của cậu" Tô Ngạn lắc đầu. Cái lắc đầu phũ nhận những gì Tống Di nói. Có ai hiểu được không? Cảm giác mình có thể cứu được hàng vạn người ngoài kia, nhưng chẳng thể cứu được người mình thương yêu khỏi tay của thần chết? Có ai hiểu được, cảm giác tự miệng mình xác nhận người mình thương yêu không còn hơi thở nào nữa? Tất cả những cảm xúc của Tô Ngạn không ai có thể hiểu được, không một ai có thể hiểu được.... " Cậu hiểu không? Chính tay tớ kéo khăn che đi khuôn mặt của em ấy. Chính miệng tớ xác nhận rằng tim em ấy ngừng đập. Chính tớ không cứu được em ấy..." " Cho dù như vậy thì đã sao? Đổi lại là bác sĩ khác cũng như vậy... Em ấy vốn dĩ không còn cách cứu được" Tống Di thở dài. Hôm đó, đổi lại là Tống Di cũng không cứu được Hiểu Khiết... " Tô Ngạn, cậu cứ dằn vặt mãi cũng chẳng làm được gì cả... Là bác sĩ, cậu phải chấp nhận sẽ có những lúc bản thân lực bất tòng tâm" Dừng lại cuộc trò chuyện ở đó, Tô Ngạn lang thang dưới mưa trở về nhà. Những hạt mưa thấm vào môi cô, mưa hôm nay lạ quá, sao có vị mặn của nước mắt? Là mưa rơi, hay là cô đang khóc? Giá như lúc đó Tô Ngạn kiên nhẫn thêm chút nữa, Hiểu Khiết sẽ không bỏ cô mà ra đi... Giá như mà lúc đó Tô Ngạn tài giỏi hơn chút nữa, Hiểu Khiết sẽ được cứu sống, sẽ cùng cô làm rất nhiều dự định của tương lai...Giá mà... Đừng có hai từ " Giá mà"...Dòng suy nghĩ cứ thế len lỏi trong từng dây thần kinh của cô. Tô Ngạn nhớ Hiểu Khiết, nỗi nhớ chưa bao giờ nguôi ngoai, chưa bao giờ hao hụt đi. Từ phía đằng xa, một cô gái trẻ hớt hải chạy đến đụng phải vào người Tô Ngạn ngã xuống đường. Tô Ngạn nhíu mày khó hiểu, kéo theo phía sau đó là một đám người cao to đuổi đến. Nhìn sơ qua đã biết cô gái nhỏ này đang đắt tội đến bọn người " đầu gấu" rồi. " Không được rồi... Chân mình" Lương Hoài An nhăn mặt nhìn chân đang bị trật lại còn chảy máu..." Hay là..." Vẫn chưa kịp nói gì thêm nữa, em đã bị cô kéo lên đôi vai chắc chắn mà yên vị. Tô Ngạn im lặng cõng Hoài An trên lưng mà chạy dưới mưa, cô nhanh nhẹn và lanh lợi, vừa nhìn đã biết là người có võ nghệ... Chẳng nói gì với người trên lưng, cô trực tiếp đưa em về thẳng nhà mình. Căn nhà rộng và khá đơn giản, chủ yếu chỉ toàn là sách y học. Đặt em ngồi xuống sofa, Tô Ngạn bước vào lấy chiếc khăn ra đưa cho em không lên tiếng. Em chớp chớp đôi mắt nhìn " ân nhân" rồi nhận lấy chiếc khăn lau khô tóc của mình. Cô chăm chú sơ cứu vết thương cho em, một tay dùng lực chỉnh lại khớp cho em về vị trí ban đầu lạnh lùng lên tiếng " Đừng cử động nhiều nếu không muốn ngồi xe lăn" Chẳng đợi Hoài An phản ứng hay mở miệng nói lời nào, Tô Ngạn liền đứng dậy trở vào phòng lấy ra một bộ đồ ngủ khá rộng, bước trở ra đưa cho em " Nếu không muốn ngày mai phải vào viện thì thay đồ đi" Hoài An cười cười nhận lấy bộ đồ từ tay ân nhân của mình. Đứng dậy đưa tay cởi cút áo đầu tiên của mình trước mặt cô. Tô Ngạn nhíu mày nhìn Hoài An. Cô gái này không lẽ định thay đồ ngay trước mặt Tô Ngạn hay sao? " Đi thẳng vào phòng sẽ thấy nhà vệ sinh... Tôi không cần em làm hại mắt tôi" Tô Ngạn hướng mắt chỉ vào cửa phòng Em nhếch môi " Cứ tưởng chị thích tôi trực tiếp ở đây thay đồ chứ?" Tô Ngạn nhếch môi cười nhạt. Em nghĩ cô ham muốn con nhóc như em sao? Em thay đồ xong liền bước ra, người con gái ấy tóc vẫn chưa lau, người vẫn còn ướt sũng... Vậy mà lại lo cho người lạ như em như thế, có quá nhiệt tình rồi không? " Chị không sợ bị cảm à?" " Tôi là bác sĩ... Tự biết được bản thân có bao nhiêu sức đề kháng" Tô Ngạn kéo ly nước ấm về phía em " Tôi nghĩ bọn người đó vẫn đang tìm kiếm em... Tốt nhất đừng ra ngoài giờ này" " Cảm ơn chị đã cứu em... Nếu không bọn người đó đã đem em về xử lí rồi nha" Hoài An nghiêng đầu cười " Em tên Hoài An... Cảm ơn bác sĩ Tô đã cứu em" " Sao em biết tôi họ Tô?" Tô Ngạn khá bất ngờ khi em gọi họ mình. Từ đầu chí cuối cô không hề nhắc đến tên mình cho em biết. Làm sao em có thể biết được? " Bác sĩ khoa ngoại Tô Ngạn, 27 tuổi, trưởng khoa ngoại bệnh viện Lương Hoành, là du học sinh Thụy Sĩ, hiện tại vẫn đang độc thân" Hoài An dường như biết rất rõ lí lịch người trước mặt, mà hơn hết còn biết cả cô vẫn còn độc thân? " Làm sao em biết được những điều đó?" Từ khi nào lí lịch của Tô Ngạn ai cũng có thể biết vậy? " Hồ sơ bệnh viện có lưu mà" Hoài An thản nhiên đáp lại câu hỏi của Tô Ngạn như một chuyện hết sức bình thường " Em là ai?" ========================