Bạch Lê bị Thẩm Ám lôi kéo ra ngoài.

Cô không đeo kính râm và khẩu trang, khi kéo xuống dưới lầu thì cả người cô vẫn căng thẳng, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nước mắt cũng còn đọng trên mí mắt.

Khi Bạch Lê được Thẩm Ám kéo dọc theo vườn hoa thì nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại được.

“Đi, đi đâu vậy?” Cô giơ tay lau đi nước mắt, âm thanh mang theo giọng mũi dày đặc, trọng tâm cơ thể càng không tự giác được mà lùi về phía sau, muốn trở về nhà.

“Mua ít đồ ăn.” Thẩm Ám nắm tay cô, giúp cô kéo mũ và lau khô những giọt nước mắt rồi lại tiếp tục kéo đối phương đi về phía trước.

Ở khu nhà bên cạnh có một cửa tiệm bánh mì, Thẩm Ám ghé vào đó, ngoài ba phần bánh ngọt thì anh còn gọi thêm một ly sữa nóng và một phần đồ uống lạnh.

Bạch Lê chờ anh ở cửa, ngay cả khi bên trong cửa hàng chỉ có một nhân viên thì cô cũng không dám đi vào.

Thẩm Ám cầm mấy túi đồ bước ra, dẫn Bạch Lê đi về phía khu nhà, ở sâu bên trong đó có một cái đình nghỉ mát.

Anh đặt túi đồ xuống, tìm khăn giấy lau sạch sẽ mặt trên của ghế đá, sau đó mới để Bạch Lê ngồi xuống.

Đêm qua trời mới đổ cơn mưa, không khí trong buổi chiều mang theo cảm giác trong lành mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua những chiếc lá chiếu xuống bên dưới, trên mặt đất xuất hiện những vệt nắng vàng nhạt.

Vài chú chim sẻ trên cây kêu ríu rít, phía xa là âm thành ồn ào náo nhiệt của bọn nhỏ cùng tiếng cười của những người lớn, cho dù không nhìn thấy rõ người nhưng Bạch Lê vẫn có thể tưởng tượng được cảnh gia đình hạnh phúc hòa thuận hiện ra trước mắt.

Tâm trạng của cô không lý do gì mà thả lỏng.

Thẩm Ám lấy ra một phần bánh ngàn lớp vị xoài trong túi đưa đến trước mặt cô, lại cầm nĩa đưa sang, “Chúng ta trao đổi một bí mật với nhau được không?”

Ngón tay nhận lấy chiếc nĩa của Bạch Lê run lên, cũng không nói chuyện.

Thẩm Ám cầm ly sữa nóng mở ra đưa cho cô, chính mình cũng cầm ly đồ uống lạnh hớp một ngụm rồi nói, “Thật ra anh còn người thân, ba mẹ anh đều khỏe mạnh.

Năm anh chín tuổi thì hai người bọn họ đã ly hôn.”

Bạch Lê ngơ ngác lắng nghe, ngón tay vô thức mà cào lòng bàn tay.

Thẩm Ám chẳng để lộ cảm xúc gì trên mặt, chỉ nghe giọng nói rất trầm của anh, “Mẹ của anh bỏ đi một mình, cũng chẳng quay về nữa.”

“Ba anh không quan tâm anh, cứ thế quăng anh cho ông nội nuôi.” Anh như nhớ đến điều gì đó, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tính tình của ông nội rất thẳng thắn và tốt bụng, ông cũng thích động vật nhỏ.

Lúc đó ông luôn chắc chắn anh sẽ là một bác sĩ thú y tài giỏi, cho nên mỗi lần phẫu thuật đều dẫn anh theo, để anh ở bên cạnh đứng nhìn.

Khi ấy anh cũng chỉ mới chín tuổi thôi.”

“Ông đã dạy cho anh suốt mười sáu năm, vậy mà thời điểm ông qua đời anh cũng không gặp mặt được lần cuối.” Đôi mắt Thẩm Ám ảm đạm, “Anh thường xuyên mơ thấy ngày đó, anh ở hành lang bệnh viện đã liều mạng mà chạy, muốn nhìn thấy mặt ông lần cuối cùng, nhưng mà dù thế nào cũng không kịp nữa rồi.”

Bạch Lê sụt sịt mũi, nước mắt lại rơi xuống từng giọt.

“Vốn dĩ là muốn an ủi em, thế nào lại làm em khóc rồi?” Thẩm Ám cười khẽ đưa khăn giấy sang cho cô.

Bạch Lê vừa khóc vừa xin lỗi, “Em xin lỗi…”

“Xin lỗi chuyện gì?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Rõ ràng… Chuyện này… Đã khiến anh… rất đau khổ… Anh còn … muốn..

an ủi em…” Đôi tay Bạch Lê che lại đôi mắt, hai hàng nước mắt từ khe hở ngón tay trào ra, “Em… xin lỗi.”

Thẩm Ám chưa bao giờ nghĩ đến một câu nói ngắn ngủi của cô nàng sẽ làm lục phủ ngũ tạng* của anh đều chua xót cực kỳ.

Anh kéo người kia vào lòng mình, vỗ nhẹ vào lưng cô, “Đều đã qua rồi, em đừng khóc.”

*Ngũ tạng bao gồm các cơ quan vận chuyển huyết, tân, dịch, khí và thàn.

Cụ thể hơn là các bộ phận tim, gan, lách, phổi, thận kết nối với nhau và hoạt động theo chu trình.

Lục phủ là các cơ quan tiếp nhận thức ăn và chuyển hóa đi nuôi cơ thể.

Đó là các cơ quan mật, dạ dày, ruột non, bọng đái, tam tiêu.

Bạch Lê lắc đầu, trên mặt còn lưu lại những giọt nước mắt, âm mũi cũng rất nặng, âm thanh khi nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở mềm mại, “Không thể bỏ qua được…”

Lời nói không chỉ nói về bản thân mà dường như cũng là muốn nói đến Thẩm Ám, từ tận đáy lòng của bọn họ đều chịu những vết thương lưu lại, mỗi khi tiết lộ thì vết thương sẽ lại một lần nữa đổ máu.

“Không thể bỏ qua được thì cứ giữ lại nó.” Thẩm Ám ôm chặt cô, giọng nói cũng trầm thấp nhưng làm người khác vô cùng yên tâm, “Sau này có anh đi cùng em, đừng sợ nữa.”.