Nếu buổi tối làm vận động tiêu hao thể lực, như vậy sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ vô cùng vất vả, cơ thể nặng trĩu, lực hút của trái đất chưa bao giờ mạnh như vậy, giống như ở dưới hồ bơi quá lâu, lúc chống tay vịn đi lên, trời đất quay cuồng mất hết trọng lực.

Lâm Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là nhìn sang bác sĩ Phó ở bên cạnh. Anh còn chưa tỉnh hẳn, ngước đầu in lên cằm bác sĩ Phó một nụ hôn, khàn giọng nói: “Anh à, chào buổi sáng.” Cũng không rõ hắn đã tỉnh hay chưa.

Phó Tinh Hà khẽ ừ một tiếng, ôm lấy vai Lâm Thiên, trở mình vùi đầu vào hõm vai anh.

Lâm Thiên cứ ôm hắn như vậy, tiếp tục say giấc ở nơi đất khách quê người. Sắc trời dần sáng lên, nắng sớm lách mình qua khe cửa nhỏ, Lâm Thiên lại một lần nữa thức giấc.

Anh ngồi dậy trên giường, như người mộng du mà mở cửa phòng ra, bé Hope đang chơi một mình bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân của ba ba Lâm Thiên, liền chạy về phía anh.

Lâm Thiên cười cười ôm nó vào lòng, “Cục cưng ngoan, giọng Lâm Thiên đột nhiên ngừng lại — Anh nhớ tới lời hứa tối qua với bác sĩ Phó, được gọi là cục cưng ngoan, nhưng không được gọi là con trai. Lâm Thiên không dám vi phạm mệnh lệnh bắt buộc của bác sĩ Phó, đành phải xoa xoa đầu nó xin lỗi, lại nói: “Cục cưng ngoan, để anh kêu người đưa thức ăn cho chó lên, chắc đói meo rồi chứ gì.”

Đợi thức ăn cho chó được mang lên, thì bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong, anh bưng bữa sáng vào phòng ngủ, đúng lúc bác sĩ Phó thức dậy, hắn kéo rèm cửa, trông ra ngoài cửa sổ, nói tuyết rơi rồi Lâm Tiểu Thiên ơi.

“Thật vậy ạ?” Lâm Thiên đặt bữa sáng lên bàn, không kiềm chế được mà thử mở cửa sổ ra coi, anh ló cả đầu ra ngoài. Ở Tokyo tuyết chẳng mấy khi nặng hạt, Lâm Thiên có thể cảm nhận được cái lành lạnh trên gương mặt, giống như có từng mảng từng mảng tuyết đang tan ra, hình như đêm qua tuyết rơi cả đêm, trên mặt đất đọng một tầng tuyết, Lâm Thiên ló nửa người ra ngoài, như một đứa trẻ nhỏ được bao phủ bởi nền tuyết trắng xóa.

Phó Tinh Hà buộc anh phải trở lại, sau đó đóng cửa sổ lại, “Bên ngoài lạnh, em như vậy cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy.”

Lâm Thiên nói: “Không sao đâu, sức khỏe em thế nào cũng đâu phải anh không biết, nếu em mà dễ cảm lạnh như vậy, thì đã bị ốm không biết bao nhiêu lần rồi.”

Nhưng thái độ của Phó Tinh Hà không được phép làm trái ý, hắn nói không được chính là không được, nhưng hắn thích bộ dạng vui vẻ của Lâm Thiên, chỉ là không cho phép anh mặc ít như vậy, sợ anh bị cảm lạnh.

“Lát nữa ăn sáng xong rồi đổi bộ nào dày hơn, rồi chúng ta đi ngắm tuyết sau.”

Thực ra tuyết cũng không có gì đẹp, nhưng Lâm Thiên cảm thấy cảnh tuyết rất đẹp, rất muốn được nắm tay bác sĩ Phó dạo bước trên tuyết.

Ăn sáng rồi dọn dẹp xong, hai người dắn cún ra ngoài. Họ chạm mặt bác sĩ Đỗ và bác sĩ Mạc đang ra ngoài ăn sáng, phản ứng đầu tiên của họ khi thấy chủ nhiệm là, không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy.

Hết cách rồi, trước đây không biết quan hệ của chủ nhiệm với cậu chàng kia thì thôi, giờ biết rồi có hơi lúng túng, không biết phải xưng hô với đối phương thế nào cho phải phép, đối mặt thế nào mới tốt. Hai người cân nhắc cả đêm qua, cũng không dám kể chuyện của chủ nhiệm cho các đồng nghiệp, càng không biết chủ nhiệm muốn họ gọi chàng trai kia thế nào, gọi kiểu gì cũng không tiện, bèn làm như không nhìn thấy, chạy trối chết.

Lâm Thiên thấy thú vị, không nhịn được bật cười, “Nè, anh, hay là anh cứ nói với họ một tiếng, kêu em là “anh Lâm”, hoặc gọi em là “vợ anh Phó” cũng được, nếu không cứ phải nhìn họ lúng túng như vậy à?”

Phó Tinh Hà đặt hết sự chú ý lên danh xưng kia, hắn nhìn về phía Lâm Thiên, “vợ anh Phó?”

Lâm Thiên dạ một tiếng, “Gọi như vậy cũng được mà, thì em họ em cũng gọi anh là chị dâu đó thôi.”

Phó Tinh Hà nhoẻn cười, “Vậy thì gọi là vợ anh Phó đi, lát nữa anh nói với họ một tiếng, để họ đỡ phải tránh anh nữa.”

Kể cũng đúng, hai người họ đều là trai chưa vợ, lại chuyên tâm học y, nên cũng không rõ đối nhân xử thế như nào. Đột nhiên nhận ra cấp trên của mình là gay, lại còn kết hôn cùng đàn ông, chuyện này giải quyết thế nào, với họ mà nói là một vấn đề rất nan giải.

Cũng may mà chuyến đi lần này không quá lâu, chỉ mấy ngày là kết thúc. Hôm ấy trở về, bệnh viện mua bốn vé máy bay cho họ, bởi vì viện trưởng Đại biết Lâm Thiên muốn đi theo, nên tài trợ một vé hữu nghị.

Kết quả bốn vé như vậy, cuối cùng vẫn lãng phí hai vé, hỏi bác sĩ Phó, bác sĩ Phó chỉ nói: “Tôi với em nhà mua vé máy bay khác, không đi cùng các cậu được, gặp lại ở bệnh viện nhé.”

Hai người không kiềm chế được mà hoài nghi, chẳng lẽ bác sĩ Phó muốn cùng.. muốn cùng vợ mình đi đâu khác? Mọi người cùng tới một sân bay, nhưng chỉ có một chuyến bay quay về Hỗ thị, còn gì hợp lý hơn lời giải thích họ đi nơi khác.

Hơn nữa nhìn hai người họ cũng rảnh rang, cũng không đi check in cái gì, trông nào có giống về nước đâu?

Hai người họ mơ mơ hồ hồ, nhưng họ lại không tiện hỏi chủ nhiệm quá nhiều, chỉ đành phải dằn nỗi nghi hoặc trong lòng mình xuống.

Mà máy bay tư nhân của Lâm Thiên có thể cất cánh bất cứ lúc nào, thời gian cất cánh còn sớm hơn cả vé chuyến bay bệnh viện mua, bởi vậy nên thời gian đến nơi cũng sớm hơn. Sau khi máy bay hạ cánh, Phó Tinh Hà gửi luận văn tới hòm thư của viện trưởng Đại, tiện thể nói với ông mình đã về Hỗ thị, hắn nghỉ ngơi một ngày, mai sẽ đi làm.

Về sớm như vậy ư? Viện trưởng Đại buồn bực. Ông liếc nhìn đồng hồ, càng kỳ lạ là, không phải nói một giờ mới tới nơi sao? Sao còn chưa tới mười một giờ, máy bay đã hạ cánh rồi? Dù máy bay có cất cánh sớm hơn dự kiến cũng đâu thể sớm như vậy! Viện trưởng Đại không thể làm gì hơn là liên hệ với hai bác sĩ chủ trì đi cùng Phó Tinh Hà, điện thoại gọi tới, hai người họ vẫn còn tắt máy, hiển nhiên là vẫn chưa xuống máy bay.

Vậy sao bác sĩ Phó lại tới nơi rồi? Ông còn sắp xếp người tới sân bay đón hắn nữa mà.

Lúc họ về ông hỏi, kết quả hai người họ lại ấp úng nói: “Chủ nhiệm Phó ấy ạ, chủ nhiệm dẫn theo người nhà, anh ấy đi về cùng người nhà, không về với bọn em, lãng phí cả vé máy bay..” Viện trưởng Đại vừa nghĩ liền rõ, cậu Lâm kia là đại gia mà, đại gia đi xa đều ngồi máy bay tư nhân, cần gì máy bay viện họ tài trợ chứ.

Ngày thứ hai quay trở lại Hỗ thị, Phó Tinh Hà quay trở về guồng làm việc của bệnh viện.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, cũng là ngày quan trọng nhất với Lâm Thiên — Là ngày sinh nhật bác sĩ Phó.

Vốn là Đại Cương muốn cùng anh đón giao thừa, nhưng Lâm Thiên lại nói anh nhà quản, nên từ chối. Đại Cương vô cùng bất mãn với chuyện này, ở trong điện thoại chỉ trích anh, “Anh là đồ thấy sắc quên bạn, đón giao thừa đông mới vui chứ, ở chỗ tháp Minh Châu đông lắm, mình không ở dưới chơi, lên tầng chóp nhé…”

Lâm Thiên cắt ngang lời cậu: “Cương Tử, tôi khác cậu, tôi là người đã có gia đình rồi.”

Đại Cương: “……..”

“Rồi rồi anh giỏi rồi, anh giỏi rồi được chưa?”

Lâm Thiên cười nói: “Để sang năm đi, đợi sang năm chúng ta đi với nhau, cơ mà phải nói rõ, không được ăn đồ vỉa hè, cũng không được uống rượu.”

Đại Cương chẳng còn gì để nói, “Anh à, anh nhà anh quản nghiêm thế, sao mà quản gắt tới vậy, đến phụ nữ còn không quản nghiêm như vậy, không đón giao thừa cùng nhau thì thôi đi, còn không cho ăn đồ vỉa hè, không được uống rượu, hừ…”

“Ăn đồ vỉa hè không được, ở đó không sạch, đau bụng mất,” Lâm Thiên tận tình khuyên nhủ, “Uống rượu cũng không tốt cho sức khỏe, bác sĩ Phó nhà tôi làm vậy là vì muốn tốt cho tôi, cậu thì biết cái gì.”

Đại Cương cạn lời, hạn hán lời luôn rồi, cậu cảm thấy tình bạn bao năm của mình với Lâm Thiên đã chết rồi. Xem xem cái người này! Câu nào cũng bảo vệ bác sĩ Phó nhà anh, không cho phép nói mấy lời không phải. Ngoài miệng thì nói quản nghiêm, nhưng giọng điệu khoe khoang, chỉ sợ trong lòng đang nở hoa luôn ấy chứ.

Hừ.

Sau khi Phó Tinh Hà tan ca, Lâm Thiên liền tới bệnh viện đón hắn, nhận được tin của Lâm Thiên, lão Ngô không đưa hai người về nhà, mà đưa tới địa điểm thi công vịnh Thanh Hải.

Phó Tinh Hà hỏi: “Đi đâu đây?”

Lâm Thiên nói: “Bí mật, có niềm vui bất ngờ, dẫn anh tới nơi này.”

Bọn họ không đi qua nơi thi công, mà đi từ một bên khác, nơi đây ít ô nhiễm, trên bến tàu càng ít bụi mù hơn.

Nhìn mặt biển bao la bát ngát trước mắt, Phó Tinh Hà chau mày hỏi: “Đi tới hòn đảo nào à? Ngồi thuyền đi à?”

“Không ngồi thuyền.” Lâm Thiên lắc đầu, ra sức giữ bí mật.

Vậy thì đi bằng gì, nhưng Phó Tinh Hà không hỏi, có một chiếc tàu ngầm hình bầu dục màu trắng dần nhô lên khỏi mặt nước.

“Tàu ngầm?” Hắn nhìn mặt ngoài của con tàu, trên đó in hai chữ “Tinh Hà”, điều này tượng trưng cho cái gì, không cần nói cũng biết.

Lâm Thiên gật đầu, kéo bác sĩ Phó đi vào cửa khoang.

“Chúng ta không ngồi thuyền, mà ngồi cái này.” Tàu ngầm cũng không mấy lớn, cấu tạo rất đơn giản, hai người đi từ thang xuống, là một cái khoang, cũng giống như bề ngoài, là một buồng dài, ở hai bên có hai ô cửa sổ hình chữ nhật, còn có một ô cửa sổ lớn, cao bằng nửa thân người, từ đây có thể trông ra bên ngoài bến tàu.

Tuy rằng cấu tạo đơn giản, nhưng bên trong được trang trí rất thú vị, vừa nhìn đã biết được bỏ vào đó rất nhiều tâm tư, còn cố ý dựa vào sở thích của Phó Tinh Hà, bao gồm cả ghế, giường, bàn, thảm bên trong, tất cả các chi tiết nhỏ đều mang tới cảm giác ấm áp cho trái tim Phó Tinh Hà.

Con tàu ngầm này tên là Tinh Hà, tên sao nghĩa vậy, là Lâm Thiên đặc biệt tạo vì bác sĩ Phó. Anh biết bác sĩ Phó không có nhiều ham muốn, sau khi làm việc xong thì chỉ đọc sách, xem luận văn, thi thoảng sẽ đi câu cá, thế nhưng cũng rất hiếm khi. Nếu còn thêm việc gì, thì chỉ là có anh.

Trong lòng bác sĩ Phó, Lâm Thiên cũng được coi như là một ham muốn, là sở thích không thể dứt bỏ của hắn.

Khu vực thi công cách bến tàu một đoạn, bởi vậy nên dưới mặt biển vẫn còn rất nhiều sinh vật. Tàu ngầm Tinh Hà đã nhiều lần thăm dò ở vùng biển này, được lắp tự động điều hướng, nói cách khác, Lâm Thiên không cần phải lái tàu, chiếc tàu ngầm đã được thiết lập địa điểm tới.

Tuy nói là không cần lái, nhưng Lâm Thiên vẫn cố ý đi học lái tàu ngầm, thậm chí còn lấy giấy phép lái.

Theo tàu ngầm lặn xuống, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cũng đổi theo.

Mới đầu, bởi vì có ánh mặt trời chiếu rọi, cảnh bên ngoài có màu lam nhạt trong trẻo, nhưng một lúc sau, dần trở thành màu lam đậm.

Cánh quạt tàu ngầm vận chuyển, hướng về một phía, tốc độ không nhanh không chậm, nhanh hơn lái xe một chút. Bởi vì trong buồng có ánh sáng, bởi vậy nên Phó Tinh Hà có thể nhìn xuyên qua ô cửa, trông thấy rõ ràng cảnh tượng dưới đáy biển, những rạn san hô trải dài sặc sỡ, còn có những chú cá bơi thành đàn.