Tuy chỉ mới mười phút trôi qua nhưng trong lòng Nhất Thế dài như đã mười năm. Quả nhiên, “một ngày không gặp như cách ngàn năm”, mắt thấy cái anh Tiểu Lục càng cười càng đắc ý, lượng không khí trong người Nhất Thế càng lúc càng không đủ.

Lại qua mười phút. Thì ra Tống An Thần không định đến. Từ nhà anh lái xe đến đây còn không đến năm phút. Cho dù đi bộ, thì cùng lắm cũng chỉ mười lăm phút. Nhưng hai mươi phút đã trôi qua vẫn không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. Vì thế có thể kết luận, Tống An Thần chắc chắn nghĩ cô mắc bệnh thần kinh nên không thèm để ý.

Nhất Thế nản rồi. Triệu Cát Tường cũng sốt ruột. Cô cứ mong Nhất Thế có thể mang tên bạn trai tin đồn của mình đến. Nhưng chờ nửa ngày, ngoài cửa cũng không thấy xuất hiện anh chàng nào trẻ tuổi lại đẹp trai hết. Khó khăn lắm mới xuất hiện một người thì lại không đi đến chỗ các cô. Triệu Cát Tường thật sự nhịn hết nổi, kề tai Nhất Thế nói nhỏ: “Rốt cuộc cậu tìm ai đến vậy?”

“Ặc, là một anh đẹp trai.” Nhất Thế gần như đã tuyệt vọng với anh đẹp trai này rồi, không nhắc tới tên Tống An Thần cũng được, miễn cho sau này Triệu Cát Tường lôi ra bà tám.

Nhưng lúc này, cô lại nhìn thấy Tống An Thần đang xuống xe ở phía trước, cách cô khoảng mười mét, ,trong tay còn cầm một ít đồ. Anh cũng thấy cô, nhìn cô cười rạng rỡ. Nhất Thế nuốt nước miếng. Lúc này cô rất muốn kiểm chứng một điều, anh đến đây, có phải bệnh thần kinh còn nặng hơn cô nữa không.

Anh không trực tiếp đi vào cửa, mà đi đến bên ngoài cửa sổ chỗ các cô ngồi. Triệu Cát Tường nhìn chằm chằm người tới, “O” há miệng vỗ vỗ Nhất Thế. Miệng Nhất Thế treo lên một nụ cười giả tạo, “Chồng em tới rồi.”

Anh Tiểu Lực cũng nhìn sang, thấy một người đàn ông dáng dấp oai phong, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, mặt mũi khá đẹp đang đứng bên cạnh nháy mắt với Nhất Thế, lòng liền trầm xuống, đối thủ này, áp lực của anh Tiểu Lực rất lớn, đấu không lại.

Tống An Thần đi vào xong, lịch sự mỉm cười với anh Tiểu Lực và Triệu Cát Tường. Sau đó trực tiếp ngồi xuống cạnh Nhất Thế, thản nhiên nói với cô: “Lúc em gọi điện thoại anh đang mua đồ. Em thật không biết chọn giờ giấc gì cả.”

“Xin… xin lỗi.” Cô nghĩ đến, thức trắng một đêm, theo tính cách của anh nhất định là còn đang ngủ.

Tống An Thần cũng không nói thêm gì, đưa cho cô một túi plastic. “Cầm về nhà, lần này thế nào cũng đủ dùng.”

Anh Tiểu Lực ngồi đối diện liếc mắt nhìn cái túi, mặt lập tức xanh mét. Triệu Cát Tường cũng thuận đường liếc thử, miệng lại trình diễn trạng thái chữ “O”. Nhất Thế không hiểu, nhìn vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không của Tống An Thần, anh rất lịch sự hỏi anh Tiểu Lục, “Không biết anh xài nhãn hiệu nào?”

Lúc này Nhất Thế mới mở bao plastic trong suốt ra, lúc đủ nhãn hiệu “áo mưa” rực rỡ muôn màu xuất hiện trước mắt thì, cô hóa đá ngay tức khắc. Triệu Cát Tường chọt chọt tay Nhất Thế, “Các cậu có thể dùng hết à?”

Nhất Thế không nói lời nào. Anh Tiểu Lục nghe thấy câu Triệu Cát Tường nói, mặt đã xanh càng tái hơn.

“À, tôi còn có việc, tôi đi trước. Khi khác gặp lại.” Anh Tiểu Lực vội vàng đứng lên, thậm chí đầu gối còn đụng phải mép bàn, phát ra tiếng động cho thấy lực va chạm có vẻ nghiêm trọng. Nhưng anh Tiểu Lực ngay cả xoa cũng không xoa trực tiếp chạy lấy người.

Phía đối diện lập tức không có người. Triệu Cát Tường nhịn hết nổi, “Hai người ở cùng nhau khi nào vậy?”

Tống An Thần lại cười nói, “Cô thích dùng nhãn hiệu nào?”

Mặt Triệu Cát Tường đỏ như tôm luộc, “Tôi…tôi…..” Cô ngập ngừng, đến nửa câu cũng không nói được, cuối cùng chỉ có thể tức giận la lên, “Tống An Thần!”

Tống An Thần nhíu mày, “Trong này có rất nhiều loại, cô cứ tùy ý chọn.”

Triệu Cát Tường chịu hết nổi, cơ hồ muốn phát điên. Thình lình cô đứng dậy, “Tôi đi tìm Tiểu Trác Tử nhà tôi, không chướng mắt anh là được rồi chứ.” Triệu Cát Tường nói xong muốn chạy, Nhất Thế vội vã túm lại, “Cát Tường!”

“Thong thả nồng nhiệt với ông xã cậu đi, tớ không muốn làm bóng đèn.”

“Không phải…”

“Đi thong thả, không tiễn.” Tống An Thần vòng hai tay trước ngực, dáng điệu ung dung giành nói trước Nhất Thế.

Triệu Cát Tường mếu máo, sụt sịt mũi, gạt tay Nhất Thế ra, tỏ vẻ cực kỳ đau đớn nhìn Nhất Thế, “Rốt cuộc tớ biết tại sao cậu lại gầy như vậy rồi, vùi hoa dập liễu. Haizzz!” còn lắc đầu rời đi.

Nhất Thế muốn đuổi theo lại bị Tống An Thần kéo lại.

“Tất cả đều chạy, chẳng lẽ muốn tôi thanh toán?” Tống An Thần nhíu mày. Nhất Thế thật sự hận không thể bóp chết anh. Cô biết mà, cô đã biết tính Tống An Thần, chỉnh chết người mà lông mày cũng không nhíu lấy một chút.

Cô đặt mông ngồi lại chỗ cũ, đem cái bao đầy “áo mưa” kia quăng lại cho anh, “Trả anh.”

“Đồ đã tặng đi có lý nào lại lấy về? Em giữ lại dùng đi.”

“……..” Nhất Thế tức giận, bướng bỉnh nhét trả lại, “Anh tự dùng đi.”

Tống An Thần cũng không từ chối, đặt qua một bên, phì cười, “Tất nhiên tôi phải dùng rồi.”

Nhất Thế thiếu điều bại xụi. Hết thảy là do cô sai, biết rõ gọi điện cho Tống An Thần sẽ chết rất thảm. Có điều cô hoàn toàn không nghĩ tới, anh sẽ “tuyệt” thế này!

“Sao hôm nay lại muốn đi xem mắt? Sợ không gả đi được?” Tống An Thần cười như không cười nhìn cô.

“Làm sao anh biết tôi đi xem mắt?”

“Đột nhiên gọi điện cho tôi như vậy, tôi không cho đấy là thổ lộ. Với cá tính của em sẽ không nói giỡn chơi với tôi.”

“Tư duy logic của anh tốt thật.” Nhất Thế tỏ vẻ tức giận.

Tống An Thần cười khẽ, gọi nhân viên phục vụ tới, chọn một ly cà phê Jamaica Blue Moutain, còn sẵn tiện hỏi Nhất Thế, “Em muốn uống gì?”

Anh còn cố tình gọi đồ thượng hạng. Nhất Thế tức giận nói, “Thêm một ly Jamaica Blue Moutain.”

Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Tống An Thần cười khẽ, “Loại cà phê này hàm lượng caffein rất thấp, rất tốt cho sức khỏe. Tiếc là toàn thành phố chỉ có tiệm này là bán cà phê Jamaica Blue Moutain, một ly tám trăm. Trong nước, rất khó mua được, loại cà phê này bị một vài nước phát triển độc quyền, trong đó hết 90% bán cho Nhật Bản. Chủ quán này là người Nhật, bán Blue Moutain để kiếm chút tiếng tăm.”

Một ly cà phê tám trăm, hai ly là một ngàn sáu. Cô rất muốn ngất luôn khỏi dậy. Cô vốn không biết cà phê Jamaica Blue Moutain này mắc như vậy. Trong túi cô còn chưa tới hai trăm!

“Anh trả tiền.”

“Được, tôi trả.” Anh phá lên cười, “Diệp Nhất Thế, em nói em lập gia đình trước hay là tôi kết hôn trước?”

Nhất Thế hơi ngẩn người, không nghĩ anh sẽ hỏi như vậy. Vấn đề này cô chưa từng nghĩ tới, cũng có lẽ cô không dám nghĩ. Cô mất tự nhiên, lại lúng túng hỏi, “Hỏi cái này làm gì?”

“Không có gì. Chỉ là chuyện ngày hôm nay đột nhiên khiến tôi nhớ ra chúng ta đều đã trưởng thành.”

“Anh… anh muốn tìm bạn gái?” Cô hỏi, cảm thấy không được tự nhiên.

“Ba nhắc tới.”

Đột nhiên Nhất Thế thấy khó chịu, nhưng cô căn bản không có tư cách khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng cười, tỏ vẻ ‘tôi rất vui’: “Cũng tốt, tìm một người đi.”

Lúc này phục vụ bưng đến hai ly Blue Moutain. Nhất Thế trực tiếp cầm ly cà phê lên định uống một hơi cạn sạch, hoàn toàn không để ý cà phê vừa mới pha xong. Cô nhe răng trợn mắt, miệng đầy cà phê nóng, nước mắt rơi xoạch xoạch. Cô vội vàng lau nước mắt, cười nói: “Nóng quá đi mất.”

Tống An Thần không nói gì, lẳng lặng uống cà phê, trầm ngâm hồi lâu, anh mới nói: “Diệp Nhất Thế, vì sao em lại trở về? Cứ không ngừng xoay vòng quanh thế giới đã được sắp đặt tốt của tôi?”

Nhất Thế đột nhiên dừng lại, á khẩu không nói. Cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm túc đang nhâm nhi cà phê của Tống An Thần. Anh lúc nào cũng đều thờ ơ như thế, nói câu này có lẽ đã nhịn rất lâu rồi. Cô cứ cho rằng, giữa anh và cô chắc hẳn không còn khe hở nào nữa, chuyện đã sáu năm, cả cô và anh đều coi như phai nhạt rồi. Hóa ra cô đánh giá anh quá cao, cũng đánh giá cao chính mình.

“Sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.” Nhất Thế mấp máy môi, chỉ có thể trả lời như vậy.

Tống An Thần cười khẽ, quay mặt nhìn cô nói từng chữ một: “Đã, quấy, rầy, rồi.”

“Vậy anh muốn thế nào?” Đột nhiên Nhất Thế muốn khóc, đưa đôi mắt như sắp khóc nhìn Tống An Thần. Tống An Thần khẽ nhắm mắt lại, “Em yêu ai đó đi.”

“Đây là điều anh muốn?” Nhất Thế trố mắt trước câu trả lời này, có chút khổ sở nhìn anh.

Tay Tống An Thần nắm chặt ly một hồi lâu. Ánh mắt anh cực kỳ sâu lắng, dường như đáy mắt có nước hồ trong vắt không tan đi mà sắp biến thành nước đọng, anh nhấp một ngụm cà phê, hờ hững buông một câu: “Ừ, đây là mong muốn của tôi.”

Nhất Thế lập tức đứng bật dậy, cầm lấy túi xách muốn đi nhưng Tống An Thần giữ tay cô lại.

“Tôi làm theo mong muốn của anh, tìm một người đàn ông để yêu đương.” Nhất Thế tức giận nói.

Tống An Thần đưa cái túi nhựa to cho cô, “Về sau có khi cần dùng.”

Nhất Thế hít mạnh một hơi. Nước mắt đột nhiên chảy xuống không cách nào ngăn lại được. Cô ném túi đi, giãy tay anh, căm hận rời khỏi quán cà phê, trong lòng không ngừng mắng anh là đồ vô liêm sỉ.

Mặt Tống An Thần không chút thay đổi uống ly cà phê giá tiền hạng nhất này. Cà phê Blue Moutain pha trộn các hương vị chua, đắng, ngọt, nồng… độc đáo của cà phê một cách hoàn mỹ, tạo ra mùi vị mãnh liệt mà tao nhã, hương thơm thấm vào cổ họng, êm dịu, đậm đà. Cảm giác này làm tâm tình phiền não của anh yên ổn trở lại. Anh thích cà phê này sau khi cô đi một năm, cũng trong năm đó anh học hút thuốc, uống rượu; anh không ngừng tự nhắc nhở mình, anh và cô sẽ có tương lai. Hút thuốc một năm, anh cai không được; uống rượu tới mức dạ dày thủng luôn, thiếu chút không vực dậy nổi. Vì sao anh cứ khăng khăng mà cô lại lựa chọn vứt bỏ? Là anh tự mình đa tình hay là vì cô không đủ yêu? Ở quỷ môn quan dạo qua một vòng, anh mới một lần nữa lấy lại tinh thần, dùng thời gian năm năm chỉnh đốn lại bản thân, cũng dùng năm năm thời gian quên hết tất cả kí ức liên quan đến cô.

Nhưng anh dùng năm năm đi quên cô cũng không địch lại một câu của chú Diệp.

An Thần, hôm nay Nhất Thế trở về.

Kế hoạch nhân sinh tốt đẹp của anh vì vậy mà biến hóa long trời lở đất. Cô đã trở lại, đem trái tim yếu ớt không chịu nổi của anh nhập vào trong cơ thể anh một lần nữa. Nhưng anh không còn sức đi vá lại, đi kinh doanh trái tim từng bị cô vất đi.

Từ lúc cô mất tích sáu năm trước, chấp niệm của anh đã tan nát thành từng mảnh không cách nào hồi phục như cũ.